troopy
07-10-2022, 01:39
Có những con người như thế.
Cơn mưa nhuần chiều tối qua đă làm cho Sài G̣n trở nên mát mẻ, sạch sẽ, sảng khoái và tràn đầy năng lượng để đón ngày mới. Sau cơn đại dịch Sài G̣n trở nên sôi động, quyết liệt hơn, người Sài G̣n cũng năng động, mạnh mẽ hơn, đường phố ồn ào, xe cộ tấp nập hơn; thế nhưng đằng sau cánh cổng bệnh viện B́nh Thạnh, ở khu chạy thận là những con người sống lắt lay, ṃn mỏi, suy kiệt dần. Họ lặng lẽ đến, lặng lẽ vào pḥng lọc máu, rồi bốn năm tiếng sau lặng lẽ ra về. Quá khứ và hiện tại là những chuỗi ngày dài sống trong vật vă đau đớn. C̣n tương lai th́ quá xa xỉ. Họ không chờ đợi, mong mỏi ǵ ở ngày mai bởi căn bệnh họ mang trong người là căn bệnh mạn tính, không thể điều trị phục hồi được và họ phải lọc máu đến hết đời.
Lọc máu giúp loại bỏ độc tố trong máu, loại bỏ lượng dịch thừa nhưng không thể thay thế toàn bộ chức năng của thận, không thể sản xuất các hormone quan trọng giúp cơ thể điều tiết huyết áp, sản xuất hồng cầu hay hấp thụ canxi giúp xương chắc khỏe được, chức năng miễn dịch của cơ thể giảm sút trầm trọng. Cũng v́ thế mà suy thận cũng sẽ kèm theo một lọat bệnh khác gặm nhấm dần ṃn cơ thể người bệnh. Bệnh án của người nào cũng một lô một lốc bệnh kèm theo như thiếu máu, suy tim, cao huyết áp, tiểu đường, viêm gan mạn, parkinson, loăng xương, ung thư .. hôm nay th́ người này phải nhập viện, ngày mai th́ người khác phải cấp cứu, sống chết với họ như trở bàn tay. Thỉnh thoảng trên nhóm zalo báo tin người nọ người kia qua đời, họ đón nhận b́nh thản nhưng đồng cảm và chia buồn một cách sâu sắc nhất. Về việc ăn uống họ phải tuân thủ một chế độ đặc biệt, kiêng khem đủ thứ, nhất là các thức ăn nhiều kali, natri, phospho và uống ít nước. V́ vậy mà thân thể hao ṃn, xanh xám, họ như những chiếc bóng leo lắt, liêu xiêu giữa đêm trường.
Thế nhưng bên trong những thân thể tiều tụy ấy là sự khát khao sống mănh liệt. Chẳng phải v́ những thành công ở phía trước, cũng chẳng v́ niềm tin tưởng ở một tương lai sáng sủa nào, những bệnh nhân chạy thận vẫn chấp nhận đau đớn, mỏi mệt ră rời và đối mặt với những biến chứng có thể xảy ra bất cứ lúc nào trong lúc chạy thận. Cho dù nghèo đói, cho dù đại nạn covid đă cướp đi nhiều đồng bệnh của ḿnh, cho dù mưa hay nắng, cho dù ngày thường hay lễ tết, họ vẫn đến bệnh viện và không bỏ cuộc. Đó chẳng phải là chiến đấu, là nỗ lực từng phút, cố gắng từng giây sống trọn từng khoảnh khắc đó sao? Khái niệm hạnh phúc đối với người chạy thận cũng hạn hẹp, không phải là tâm trạng của người được thỏa măn những nhu cầu về vật chất, tinh thần, t́nh cảm, mà đơn giản và nhỏ nhoi là được ngủ trọn giấc, ăn được và ít đau đớn. Thế thôi. Nói về hạnh phúc lứa đôi th́ chỉ những người lớn tuổi đă lập gia đ́nh trước khi bị bệnh mới có, mà họ c̣n được vợ hoặc chồng, hoặc con chăm lo, c̣n những bệnh nhân trẻ th́ không ai có vợ có chồng ǵ, phải tự lo cho ḿnh và c̣n lo cho cha mẹ già nữa.
Đẹp hơn cả là những tấm ḷng yêu thương, đùm bọc và giúp đỡ nhau. Họ sẵn sàng nhường cho người bệnh nặng hơn ḿnh cái máy tốt hơn, chỗ nằm thuận lợi và mát mẻ hơn, ngày giờ chạy phù hợp hơn. Người bệnh nhẹ th́ dang tay đỡ đần người bệnh nặng, người trước th́ tận t́nh chỉ bảo người sau. Ở đây không có sân si, không ghen tị, không sanh nạnh, không tranh giành hơn thua được mất, họ rất tinh tế, sợ làm tổn thương nhau. Sâu nặng trong tâm tư của họ là ḷng biết ơn những người giúp họ duy tŕ cuộc sống. Tất cả bác sĩ, điều dưỡng, hộ lư ở đây dường như thấu hiểu được nỗi đau của bệnh nhân nên đối xử với bệnh nhân rất t́nh cảm, ân cần, chu đáo, nhẹ nhàng, xem bệnh nhân như người nhà của ḿnh, và nắm rơ từng hoàn cảnh, từng đặc điểm và tính cách của từng bệnh nhân. Chính điều đó cũng xoa dịu được nỗi đau, tạo được sự yên tâm và tăng sức chiến đấu của người bệnh.
Điều tôi muốn nói ở đây là họ không chỉ đau đớn v́ bệnh tật và c̣n là nỗi khổ v́ đói nghèo. Do bệnh nặng và thời gian điều trị dài lâu nên tiền tài cũng v́ thế mà ra đi, chỉ một số ít người đủ sức trang trải để yên tâm điều trị, c̣n lại là phải tất tả kiếm sống trong thiếu thốn triền miên. Cũng may là nhờ chế độ bảo hiểm y tế nên số tiền chạy thận đă giảm đi rất nhiều (ít nhất 80%) vậy mà nhiều người vẫn không đủ tiền đóng viện phí. Ở đây mỗi người một hoàn cảnh khác nhau, không ai giống ai nhưng điểm chung là nghèo và khổ. Có bao nhiêu bệnh nhân là bấy nhiêu cảnh đời tối tăm, xám xịt. Anh Hoàng Trường Sơn, 52 tuổi chạy thận bốn năm, không vợ con sống cùng mẹ già cũng bệnh tật trong căn nhà trọ chật hẹp số 47/3 Phan Đăng Lưu phường 3, quận B́nh Thạnh. Mỗi ngày tuy rất mệt nhưng Sơn và mẹ già vẫn phải đi lượm ve chai để sống và đóng tiền chạy thận. Dù hai mẹ con đă cố gắng hết sức ḿnh, mỗi ngày cũng chỉ được 50 hay 70 ngàn, những ngày mưa gió th́ không có đồng nào. Số tiền ít ỏi ấy vừa lo ăn, vừa trả tiền nhà trọ, vừa uống thuốc và đóng tiền chạy thận nên Sơn thường xuyên thiếu tiền viện phí. Cũng do vậy mà bác sĩ chỉ định chạy thận 3 buổi/ tuần nhưng Sơn chỉ xin chạy cầm chừng 2 buổi/tuần. Dù biết như thế sẽ không loại bỏ hết độc tố trong cơ thể nhưng đành chịu v́ không c̣n cách nào khác hơn. Nhiều khi chán nản Sơn chỉ muốn chết đi nhưng mẹ già ai lo nên Sơn đă dẹp bỏ ư nghĩ rồ dại ấy.
Em Đỗ Khánh Vy th́ chỉ mới 33 tuổi nhưng có thâm niên chạy thận đến 15 năm, người Vy bé tí, chỉ hơn 30kg. Nhà Vy ở 1G24 đường B́nh Quới, Thanh Đa, phường 27, quận B́nh Thạnh. Ba Vy cũng chạy thận đă 8 năm ở bệnh viện này nhưng không đủ sức chở Vy đến bệnh viện cùng, nên mẹ Vy phải bỏ việc để chở đi và ngồi đấy đợi cả buổi để chở Vy về. Nhà chỉ có mẹ Vy làm ra tiền nhờ giúp việc nhà cho người khác nhưng sức khỏe cũng yếu, bà bị bệnh bướu cổ, huyết áp, tim mạch nên làm việc không thường xuyên, bữa được bữa mất, do vậy mà thiếu trước hụt sau.
Sinh ra và lớn lên trong một gia đ́nh cơm không lành canh không ngọt nên em Mai Thị Thanh Thúy có cái nh́n khá bi quan về cuộc đời. Hỏi về việc chồng con th́ em nói: "Con bị bệnh như thế này th́ ai mà rước của nợ về, mà nếu không bị bệnh con cũng không bao giờ lập gia đ́nh v́ tấm gương của cha mẹ con đó, con sợ lắm." Anh và em trai của Thúy cũng trên dưới 40 nhưng không ai lập gia đ́nh cả. Em có ba mà cũng như không, v́ ba không giúp ǵ cho gia đ́nh. 4 mẹ con sống với nhau ở 136/30 Nguyễn Thượng Hiền, phường 1, quận G̣ Vấp và sống bằng bằng đồng lương ít ỏi của anh trai. Mẹ giúp việc nhà cho người khác nhưng thường xuyên đau yếu nên chẳng được bao nhiêu. Em trai th́ phụ hồ nhưng cũng mất việc. Thúy ước ǵ ḿnh có sức khỏe để đỡ đần mẹ và anh nhưng không thể. Do không lọc được hết những độc tố nên người Thúy nổi đầy ghẻ, có hôm cả người bị phù lên trông đáng sợ. Tiếp xúc với người khác Thúy mặc cảm lắm và từng bị nhiều người kỳ thị xa lánh. Điều Thúy lo sợ nhất là đi chạy thận mà không có tiền để đóng. Nhiều hôm không tiền nhờ cô chú giúp cho, cũng có hôm năn nỉ xin bệnh viện khất lại, nhưng đó không phải là cách lâu dài v́ bệnh viện cũng phải tồn tại.
Em Phan Thị Mỹ Tiên chỉ mới 25 tuổi mà cũng chạy thận 16 năm. Tất nhiên là Tiên phải bỏ học từ năm 9 tuổi. Người Tiên ngày càng teo tóp và đi đứng khó khăn nhưng cha mẹ phải làm lao công để kiếm sống nên chỉ chở đến bệnh viện, c̣n lại em phải tự xoay xở một ḿnh, chạy thận xong mệt quá nhưng vẫn phải tự về nhà. Nhà Tiên ở số 146/59/18/14 Vũ Tùng, phường 2 quận B́nh Thạnh.
Anh Nguyễn Thanh Tân ở 208 lô 8 cư xá Thanh Đa, phường 27, quận B́nh Thạnh th́ sống cùng mẹ già đau yếu nằm một chỗ. Hai mẹ con sống bằng số tiền chu cấp của người em út mỗi tháng chỉ 1.500.000đ. Số tiền ấy làm sao mà trang trải đủ cho hai người bị bệnh nặng. Cũng muốn tự bươn chải nhưng không có sức, sau lần bị tai biến Tân phải đi lại bằng khung kim loại. Nhiều lần bệnh trở nặng phải nhập viện, không tiền để ăn Tân đành nhịn v́ không biết phải xin ai.
(C̣n nhiều những mảnh đời khác nữa nhưng v́ quá dài, xin hẹn lần sau)
Đă đành rằng sự sống là món quà quư giá nhất của con người, những người chạy thận cũng muốn sống, ham sống, nhưng hành tŕnh níu giữ sự sống sao mà cam go đến thế. Họ cũng muốn chết, v́ chết là được giải thoát khỏi những nỗi đau của cuộc đời, và chết nhanh vẫn hơn chết ṃn chứ. Thế nhưng trong mối quan hệ chằng chịt của xă hội họ đâu thể sống chết chỉ v́ bản thân ḿnh nên phải sống, phải đi trên đôi chân của người khác, phải sống bằng sinh lực của người khác, phải sống mỏi ṃn trong đớn đau tuyệt vọng. Mong rằng mỗi người chúng ta hăy v́ hạnh phúc của ḿnh mà nghĩ đến bất hạnh của họ, hăy nhường cơm sẻ áo cho những số phận đáng thương ấy bởi v́ cho đi là c̣n măi mà.
VietBF©sưu tập
Cơn mưa nhuần chiều tối qua đă làm cho Sài G̣n trở nên mát mẻ, sạch sẽ, sảng khoái và tràn đầy năng lượng để đón ngày mới. Sau cơn đại dịch Sài G̣n trở nên sôi động, quyết liệt hơn, người Sài G̣n cũng năng động, mạnh mẽ hơn, đường phố ồn ào, xe cộ tấp nập hơn; thế nhưng đằng sau cánh cổng bệnh viện B́nh Thạnh, ở khu chạy thận là những con người sống lắt lay, ṃn mỏi, suy kiệt dần. Họ lặng lẽ đến, lặng lẽ vào pḥng lọc máu, rồi bốn năm tiếng sau lặng lẽ ra về. Quá khứ và hiện tại là những chuỗi ngày dài sống trong vật vă đau đớn. C̣n tương lai th́ quá xa xỉ. Họ không chờ đợi, mong mỏi ǵ ở ngày mai bởi căn bệnh họ mang trong người là căn bệnh mạn tính, không thể điều trị phục hồi được và họ phải lọc máu đến hết đời.
Lọc máu giúp loại bỏ độc tố trong máu, loại bỏ lượng dịch thừa nhưng không thể thay thế toàn bộ chức năng của thận, không thể sản xuất các hormone quan trọng giúp cơ thể điều tiết huyết áp, sản xuất hồng cầu hay hấp thụ canxi giúp xương chắc khỏe được, chức năng miễn dịch của cơ thể giảm sút trầm trọng. Cũng v́ thế mà suy thận cũng sẽ kèm theo một lọat bệnh khác gặm nhấm dần ṃn cơ thể người bệnh. Bệnh án của người nào cũng một lô một lốc bệnh kèm theo như thiếu máu, suy tim, cao huyết áp, tiểu đường, viêm gan mạn, parkinson, loăng xương, ung thư .. hôm nay th́ người này phải nhập viện, ngày mai th́ người khác phải cấp cứu, sống chết với họ như trở bàn tay. Thỉnh thoảng trên nhóm zalo báo tin người nọ người kia qua đời, họ đón nhận b́nh thản nhưng đồng cảm và chia buồn một cách sâu sắc nhất. Về việc ăn uống họ phải tuân thủ một chế độ đặc biệt, kiêng khem đủ thứ, nhất là các thức ăn nhiều kali, natri, phospho và uống ít nước. V́ vậy mà thân thể hao ṃn, xanh xám, họ như những chiếc bóng leo lắt, liêu xiêu giữa đêm trường.
Thế nhưng bên trong những thân thể tiều tụy ấy là sự khát khao sống mănh liệt. Chẳng phải v́ những thành công ở phía trước, cũng chẳng v́ niềm tin tưởng ở một tương lai sáng sủa nào, những bệnh nhân chạy thận vẫn chấp nhận đau đớn, mỏi mệt ră rời và đối mặt với những biến chứng có thể xảy ra bất cứ lúc nào trong lúc chạy thận. Cho dù nghèo đói, cho dù đại nạn covid đă cướp đi nhiều đồng bệnh của ḿnh, cho dù mưa hay nắng, cho dù ngày thường hay lễ tết, họ vẫn đến bệnh viện và không bỏ cuộc. Đó chẳng phải là chiến đấu, là nỗ lực từng phút, cố gắng từng giây sống trọn từng khoảnh khắc đó sao? Khái niệm hạnh phúc đối với người chạy thận cũng hạn hẹp, không phải là tâm trạng của người được thỏa măn những nhu cầu về vật chất, tinh thần, t́nh cảm, mà đơn giản và nhỏ nhoi là được ngủ trọn giấc, ăn được và ít đau đớn. Thế thôi. Nói về hạnh phúc lứa đôi th́ chỉ những người lớn tuổi đă lập gia đ́nh trước khi bị bệnh mới có, mà họ c̣n được vợ hoặc chồng, hoặc con chăm lo, c̣n những bệnh nhân trẻ th́ không ai có vợ có chồng ǵ, phải tự lo cho ḿnh và c̣n lo cho cha mẹ già nữa.
Đẹp hơn cả là những tấm ḷng yêu thương, đùm bọc và giúp đỡ nhau. Họ sẵn sàng nhường cho người bệnh nặng hơn ḿnh cái máy tốt hơn, chỗ nằm thuận lợi và mát mẻ hơn, ngày giờ chạy phù hợp hơn. Người bệnh nhẹ th́ dang tay đỡ đần người bệnh nặng, người trước th́ tận t́nh chỉ bảo người sau. Ở đây không có sân si, không ghen tị, không sanh nạnh, không tranh giành hơn thua được mất, họ rất tinh tế, sợ làm tổn thương nhau. Sâu nặng trong tâm tư của họ là ḷng biết ơn những người giúp họ duy tŕ cuộc sống. Tất cả bác sĩ, điều dưỡng, hộ lư ở đây dường như thấu hiểu được nỗi đau của bệnh nhân nên đối xử với bệnh nhân rất t́nh cảm, ân cần, chu đáo, nhẹ nhàng, xem bệnh nhân như người nhà của ḿnh, và nắm rơ từng hoàn cảnh, từng đặc điểm và tính cách của từng bệnh nhân. Chính điều đó cũng xoa dịu được nỗi đau, tạo được sự yên tâm và tăng sức chiến đấu của người bệnh.
Điều tôi muốn nói ở đây là họ không chỉ đau đớn v́ bệnh tật và c̣n là nỗi khổ v́ đói nghèo. Do bệnh nặng và thời gian điều trị dài lâu nên tiền tài cũng v́ thế mà ra đi, chỉ một số ít người đủ sức trang trải để yên tâm điều trị, c̣n lại là phải tất tả kiếm sống trong thiếu thốn triền miên. Cũng may là nhờ chế độ bảo hiểm y tế nên số tiền chạy thận đă giảm đi rất nhiều (ít nhất 80%) vậy mà nhiều người vẫn không đủ tiền đóng viện phí. Ở đây mỗi người một hoàn cảnh khác nhau, không ai giống ai nhưng điểm chung là nghèo và khổ. Có bao nhiêu bệnh nhân là bấy nhiêu cảnh đời tối tăm, xám xịt. Anh Hoàng Trường Sơn, 52 tuổi chạy thận bốn năm, không vợ con sống cùng mẹ già cũng bệnh tật trong căn nhà trọ chật hẹp số 47/3 Phan Đăng Lưu phường 3, quận B́nh Thạnh. Mỗi ngày tuy rất mệt nhưng Sơn và mẹ già vẫn phải đi lượm ve chai để sống và đóng tiền chạy thận. Dù hai mẹ con đă cố gắng hết sức ḿnh, mỗi ngày cũng chỉ được 50 hay 70 ngàn, những ngày mưa gió th́ không có đồng nào. Số tiền ít ỏi ấy vừa lo ăn, vừa trả tiền nhà trọ, vừa uống thuốc và đóng tiền chạy thận nên Sơn thường xuyên thiếu tiền viện phí. Cũng do vậy mà bác sĩ chỉ định chạy thận 3 buổi/ tuần nhưng Sơn chỉ xin chạy cầm chừng 2 buổi/tuần. Dù biết như thế sẽ không loại bỏ hết độc tố trong cơ thể nhưng đành chịu v́ không c̣n cách nào khác hơn. Nhiều khi chán nản Sơn chỉ muốn chết đi nhưng mẹ già ai lo nên Sơn đă dẹp bỏ ư nghĩ rồ dại ấy.
Em Đỗ Khánh Vy th́ chỉ mới 33 tuổi nhưng có thâm niên chạy thận đến 15 năm, người Vy bé tí, chỉ hơn 30kg. Nhà Vy ở 1G24 đường B́nh Quới, Thanh Đa, phường 27, quận B́nh Thạnh. Ba Vy cũng chạy thận đă 8 năm ở bệnh viện này nhưng không đủ sức chở Vy đến bệnh viện cùng, nên mẹ Vy phải bỏ việc để chở đi và ngồi đấy đợi cả buổi để chở Vy về. Nhà chỉ có mẹ Vy làm ra tiền nhờ giúp việc nhà cho người khác nhưng sức khỏe cũng yếu, bà bị bệnh bướu cổ, huyết áp, tim mạch nên làm việc không thường xuyên, bữa được bữa mất, do vậy mà thiếu trước hụt sau.
Sinh ra và lớn lên trong một gia đ́nh cơm không lành canh không ngọt nên em Mai Thị Thanh Thúy có cái nh́n khá bi quan về cuộc đời. Hỏi về việc chồng con th́ em nói: "Con bị bệnh như thế này th́ ai mà rước của nợ về, mà nếu không bị bệnh con cũng không bao giờ lập gia đ́nh v́ tấm gương của cha mẹ con đó, con sợ lắm." Anh và em trai của Thúy cũng trên dưới 40 nhưng không ai lập gia đ́nh cả. Em có ba mà cũng như không, v́ ba không giúp ǵ cho gia đ́nh. 4 mẹ con sống với nhau ở 136/30 Nguyễn Thượng Hiền, phường 1, quận G̣ Vấp và sống bằng bằng đồng lương ít ỏi của anh trai. Mẹ giúp việc nhà cho người khác nhưng thường xuyên đau yếu nên chẳng được bao nhiêu. Em trai th́ phụ hồ nhưng cũng mất việc. Thúy ước ǵ ḿnh có sức khỏe để đỡ đần mẹ và anh nhưng không thể. Do không lọc được hết những độc tố nên người Thúy nổi đầy ghẻ, có hôm cả người bị phù lên trông đáng sợ. Tiếp xúc với người khác Thúy mặc cảm lắm và từng bị nhiều người kỳ thị xa lánh. Điều Thúy lo sợ nhất là đi chạy thận mà không có tiền để đóng. Nhiều hôm không tiền nhờ cô chú giúp cho, cũng có hôm năn nỉ xin bệnh viện khất lại, nhưng đó không phải là cách lâu dài v́ bệnh viện cũng phải tồn tại.
Em Phan Thị Mỹ Tiên chỉ mới 25 tuổi mà cũng chạy thận 16 năm. Tất nhiên là Tiên phải bỏ học từ năm 9 tuổi. Người Tiên ngày càng teo tóp và đi đứng khó khăn nhưng cha mẹ phải làm lao công để kiếm sống nên chỉ chở đến bệnh viện, c̣n lại em phải tự xoay xở một ḿnh, chạy thận xong mệt quá nhưng vẫn phải tự về nhà. Nhà Tiên ở số 146/59/18/14 Vũ Tùng, phường 2 quận B́nh Thạnh.
Anh Nguyễn Thanh Tân ở 208 lô 8 cư xá Thanh Đa, phường 27, quận B́nh Thạnh th́ sống cùng mẹ già đau yếu nằm một chỗ. Hai mẹ con sống bằng số tiền chu cấp của người em út mỗi tháng chỉ 1.500.000đ. Số tiền ấy làm sao mà trang trải đủ cho hai người bị bệnh nặng. Cũng muốn tự bươn chải nhưng không có sức, sau lần bị tai biến Tân phải đi lại bằng khung kim loại. Nhiều lần bệnh trở nặng phải nhập viện, không tiền để ăn Tân đành nhịn v́ không biết phải xin ai.
(C̣n nhiều những mảnh đời khác nữa nhưng v́ quá dài, xin hẹn lần sau)
Đă đành rằng sự sống là món quà quư giá nhất của con người, những người chạy thận cũng muốn sống, ham sống, nhưng hành tŕnh níu giữ sự sống sao mà cam go đến thế. Họ cũng muốn chết, v́ chết là được giải thoát khỏi những nỗi đau của cuộc đời, và chết nhanh vẫn hơn chết ṃn chứ. Thế nhưng trong mối quan hệ chằng chịt của xă hội họ đâu thể sống chết chỉ v́ bản thân ḿnh nên phải sống, phải đi trên đôi chân của người khác, phải sống bằng sinh lực của người khác, phải sống mỏi ṃn trong đớn đau tuyệt vọng. Mong rằng mỗi người chúng ta hăy v́ hạnh phúc của ḿnh mà nghĩ đến bất hạnh của họ, hăy nhường cơm sẻ áo cho những số phận đáng thương ấy bởi v́ cho đi là c̣n măi mà.
VietBF©sưu tập