goodidea
07-11-2022, 09:55
Bố em yêu rượu, đó là một sự thật rất đáng buồn.
Người trung du miền núi đa số đều nghiện rượu. Mời nhau không phải trà mà là rượu, chúc nhau rượu, ép nhau rượu là bản sắc.
Ấn tượng của em về ông khi c̣n nhỏ cực ḱ tốt, ông hài hước, vui vẻ, ông hay đùa với bạn bè của con khi chúng tới nhà. Ông có nhiều câu chuyện thời lính. Ông có một bờ vai vô cùng rộng và ông biết nấu ăn.
Nhưng khi em mười lăm, ông bắt đầu nghiện rượu. Trước đó đă uống rồi, chỉ là c̣n chừng mực không quá ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc.
Mỗi ngày ông uống một nhiều hơn, tính cách trở nên cổ quái hơn, lười lao động hơn, hay chửi hơn.
Trên đời này điều đáng buồn nhất không phải là bản thân khác biệt với người trong thiên hạ, mà là ḱ quặc trong mắt người nhà.
Em thích đi học, em mê đọc sách. Và hết thảy những điều đó trong nhà không có tiền lệ.
Từ khi bắt đầu vào lớp 9 em đă biết bản thân không thể vào cấp ba học tiếp. Chuyện đó khiến em vô cùng buồn bă, cũng khóc rất nhiều. Nhưng khi thuyết phục bố mẹ cho đi học tiếp. Ai cũng nói, học đến đó là đủ rồi, bố em c̣n bảo “Học lắm làm ǵ nhiều chữ ai vay?”
Vậy nhưng ngày cuối cùng khi trường cấp ba nhận hồ sơ thi tuyển sinh ông lại gằn giọng hỏi em có muốn đi học tiếp không, và rằng nếu có thể đỗ hệ A th́ đi học tiếp. Không th́ thôi.
Em lúc đó vui đến mức nào? Đến mức viết một trang nhật kí thật dài (Viết bằng số, sợ mọi người đọc được.)
Cả mùa hè không ôn thi chữ nào, sách cũng cho người ta rồi. Nhưng may mắn em vẫn dư một điểm rưỡi để đỗ hệ A. Và bắt đầu những năm tháng cấp ba của ḿnh như thế.
Bố em uống rượu ngày một nhiều hơn, ông ch́ chiết nặng lời hơn. Em gái em bữa cơm nào cũng khóc. Nghĩ thật sự ấm ức.
Em không dễ khóc như thế, mỗi bữa cơm đều làm một hành vi hết sức trẻ con là nh́n chằm chằm vào li rượu rởm trong vắt của ông.
“Học lắm làm ǵ nhiều chữ ai vay?” Ông nói bao nhiêu lần em không nhớ nữa.
Số rượu vào người tăng lên số lời nặng nề ác ư cũng tỉ lệ thuận mà tăng theo.
Em là đứa biết thân biết phận, bên dưới c̣n hai cô em gái. Gia đ́nh kinh tế khó khăn. Bản thân chưa bao giờ biết chữ đ̣i hỏi viết ra sao cả.
Ba năm cấp 3 v́ học theo chương tŕnh thí điểm phân ban nên được cấp sách hoàn toàn, hè đi làm thêm, ngày ngày rảnh chút cũng đi hái chè kiếm tiền bút vở. Thật sự xin rất ít tiền học. Nhưng mỗi lần xin cũng phải nghe ông chửi mấy ngày liền.
Nhà em xa trường lắm, con đường đất kéo dài mười hai cây thêm hai km đường nhựa. Ngày nắng đẹp không sao, mùa đông mưa phùn kéo dài đường lầy như ruộng. Phải đi học từ 5h30’ sáng. Vậy mà đến lớp vẫn muộn. Bạn cùng làng ở trọ hoặc ở nhờ gần hết, nhiều hôm trời vẫn tối, chỉ một ḿnh lọc cọc đạp xe. Ngă vô số lần, hỏng xe dắt xe là chuyện thường ngày. Sáng đi học từ năm rưỡi, trưa cũng gần một giờ mới về đến nhà. Vội lùa miếng cơm, ṿ bộ quần áo đi học rồi đi làm nương. Tối đến lụi cụi lo cho cô em út kém chín tuổi, sáng hôm sau 3h30’ sáng mới dậy học bài.
Dậy vào tầm đó, cả làng không ai sài điện, một ḿnh một bóng mới đủ sáng. Cứ nhẹ nhàng chui xuống bếp, bắc sẵn nồi cơm, đun ấm nước và học bài.
Nhưng đa số bị bố mẹ dậy bắt đi ngủ, cấm học. Mẹ em c̣n nhiều lần sập cầu dao điện nữa ấy. Nghĩ đến lại thấy muốn khóc.
Em luôn nghĩ do bố mẹ không muốn cho đi học nên khó chịu, cách đây vài năm mới biết. Bà sợ em ngủ ít quá, đi học có đoạn đường quốc lộ xe cộ nhiều nhỡ không tỉnh táo th́ làm sao?
Nhưng lúc đó em ngoài tức giận trong cũng tức giận.
Tốt nghiệp cấp 3, em có ôm mộng học tiếp không ư? Không hề có, 3 năm cấp ba đă là vượt quá giới hạn, cũng khiến em chịu đựng không nổi nữa rồi.
Thi xong điểm cũng không thèm xem, dù sao mất công học mà tốt nghiệp cũng không thể th́ nó cũng quá vô lí đi ấy chứ.
Hôm lên trường lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp, em nhớ gặp cô giáo dạy sử. Cô đưa em bảng điểm c̣n bảo.
“Lấy một tờ thôi hả? Thi trường nào, em chắc chắn đỗ đến thế à? Sao không lấy thêm mấy tờ c̣n nộp nguyện vọng hay thi thêm trường hả?” Em khi đó nh́n cô giáo, chỉ cười. Một từ cũng không dặn ra được. Chỉ sợ nói xin giấy để làm hồ sơ đi công nhân cô nghe lại buồn.
Quăng đường về hôm ấy, em cứ khóc măi. Giờ nghĩ lại cũng không nhịn nổi... khóc.
Bao nhiêu năm đi làm, em đều không dám gửi tiền về. Ông lại đem đi uống rượu hết cũng khổ. Đưa mẹ hết th́ ông nói con gái không công bằng. Đành mua vật dụng trong nhà, mua hết thành hiện vật mang về. Và lo cho cô em gái út ít, những mong nó sẽ nỗ lực học hành.
Em có giận bố không ư? Giận ông đam mê rượu chè không nỗ lực lao động? Hay giận ông ác miệng chửi rủa?
Có, em giận ông. Trong ḷng cho đến giờ vẫn luôn là một khúc mắc khiến t́nh cảm cha con cực ḱ nhạt nhẽo. Mấy năm nay ông dưới tác dụng của rượu mà nhập viện liên tục. Mấy lần tưởng như không qua khỏi. Mấy lần em vội vă trở về.
Mẹ em nói, bà nịnh nọt, dụ dỗ, mắng chửi cũng nhiều rồi, ông nghe đă sớm nghe. Không nghe cũng đành chịu. Ông thích uống vậy để ông uống nốt những năm tháng cuối này đi.
Hôm nay, em gái út hỏi. Sao chị ít gọi cho bố thế? Bố c̣n bảo chị vẫn giận bố á.
Em mới giật ḿnh nhận ra, em ít gọi cho bố thật. Trước giờ chỉ gọi mẹ và em gái, hỏi thăm bố qua loa vài câu.
Biết t́nh h́nh của ông, gửi về vài đồng sữa thuốc, c̣n lại không hề có những câu hoa mỹ như con yêu bố. Có gọi cũng chỉ hỏi thăm vài câu rồi đưa máy cho chồng và hai thằng nhỏ.
Th́ ra trong ḷng em rơ chẳng c̣n bận tâm chuyện học hành xưa nữa, nhưng vẫn chấp nhất đến vậy.
Ông đă già rồi, rượu quá độ có lẽ cũng chẳng c̣n sống được bao nhiêu năm nữa. Đôi khi quên quên nhớ nhớ lộn xộn hết cả. Nửa đời bồng bềnh trong men rượu thật đáng tiếc. Nhưng em phải làm sao để có thể giống mọi cô con gái khác trên cơi đời này? Có thể coi bố là bầu trời trong xanh chứ?
VietBF©sưu tập
Người trung du miền núi đa số đều nghiện rượu. Mời nhau không phải trà mà là rượu, chúc nhau rượu, ép nhau rượu là bản sắc.
Ấn tượng của em về ông khi c̣n nhỏ cực ḱ tốt, ông hài hước, vui vẻ, ông hay đùa với bạn bè của con khi chúng tới nhà. Ông có nhiều câu chuyện thời lính. Ông có một bờ vai vô cùng rộng và ông biết nấu ăn.
Nhưng khi em mười lăm, ông bắt đầu nghiện rượu. Trước đó đă uống rồi, chỉ là c̣n chừng mực không quá ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc.
Mỗi ngày ông uống một nhiều hơn, tính cách trở nên cổ quái hơn, lười lao động hơn, hay chửi hơn.
Trên đời này điều đáng buồn nhất không phải là bản thân khác biệt với người trong thiên hạ, mà là ḱ quặc trong mắt người nhà.
Em thích đi học, em mê đọc sách. Và hết thảy những điều đó trong nhà không có tiền lệ.
Từ khi bắt đầu vào lớp 9 em đă biết bản thân không thể vào cấp ba học tiếp. Chuyện đó khiến em vô cùng buồn bă, cũng khóc rất nhiều. Nhưng khi thuyết phục bố mẹ cho đi học tiếp. Ai cũng nói, học đến đó là đủ rồi, bố em c̣n bảo “Học lắm làm ǵ nhiều chữ ai vay?”
Vậy nhưng ngày cuối cùng khi trường cấp ba nhận hồ sơ thi tuyển sinh ông lại gằn giọng hỏi em có muốn đi học tiếp không, và rằng nếu có thể đỗ hệ A th́ đi học tiếp. Không th́ thôi.
Em lúc đó vui đến mức nào? Đến mức viết một trang nhật kí thật dài (Viết bằng số, sợ mọi người đọc được.)
Cả mùa hè không ôn thi chữ nào, sách cũng cho người ta rồi. Nhưng may mắn em vẫn dư một điểm rưỡi để đỗ hệ A. Và bắt đầu những năm tháng cấp ba của ḿnh như thế.
Bố em uống rượu ngày một nhiều hơn, ông ch́ chiết nặng lời hơn. Em gái em bữa cơm nào cũng khóc. Nghĩ thật sự ấm ức.
Em không dễ khóc như thế, mỗi bữa cơm đều làm một hành vi hết sức trẻ con là nh́n chằm chằm vào li rượu rởm trong vắt của ông.
“Học lắm làm ǵ nhiều chữ ai vay?” Ông nói bao nhiêu lần em không nhớ nữa.
Số rượu vào người tăng lên số lời nặng nề ác ư cũng tỉ lệ thuận mà tăng theo.
Em là đứa biết thân biết phận, bên dưới c̣n hai cô em gái. Gia đ́nh kinh tế khó khăn. Bản thân chưa bao giờ biết chữ đ̣i hỏi viết ra sao cả.
Ba năm cấp 3 v́ học theo chương tŕnh thí điểm phân ban nên được cấp sách hoàn toàn, hè đi làm thêm, ngày ngày rảnh chút cũng đi hái chè kiếm tiền bút vở. Thật sự xin rất ít tiền học. Nhưng mỗi lần xin cũng phải nghe ông chửi mấy ngày liền.
Nhà em xa trường lắm, con đường đất kéo dài mười hai cây thêm hai km đường nhựa. Ngày nắng đẹp không sao, mùa đông mưa phùn kéo dài đường lầy như ruộng. Phải đi học từ 5h30’ sáng. Vậy mà đến lớp vẫn muộn. Bạn cùng làng ở trọ hoặc ở nhờ gần hết, nhiều hôm trời vẫn tối, chỉ một ḿnh lọc cọc đạp xe. Ngă vô số lần, hỏng xe dắt xe là chuyện thường ngày. Sáng đi học từ năm rưỡi, trưa cũng gần một giờ mới về đến nhà. Vội lùa miếng cơm, ṿ bộ quần áo đi học rồi đi làm nương. Tối đến lụi cụi lo cho cô em út kém chín tuổi, sáng hôm sau 3h30’ sáng mới dậy học bài.
Dậy vào tầm đó, cả làng không ai sài điện, một ḿnh một bóng mới đủ sáng. Cứ nhẹ nhàng chui xuống bếp, bắc sẵn nồi cơm, đun ấm nước và học bài.
Nhưng đa số bị bố mẹ dậy bắt đi ngủ, cấm học. Mẹ em c̣n nhiều lần sập cầu dao điện nữa ấy. Nghĩ đến lại thấy muốn khóc.
Em luôn nghĩ do bố mẹ không muốn cho đi học nên khó chịu, cách đây vài năm mới biết. Bà sợ em ngủ ít quá, đi học có đoạn đường quốc lộ xe cộ nhiều nhỡ không tỉnh táo th́ làm sao?
Nhưng lúc đó em ngoài tức giận trong cũng tức giận.
Tốt nghiệp cấp 3, em có ôm mộng học tiếp không ư? Không hề có, 3 năm cấp ba đă là vượt quá giới hạn, cũng khiến em chịu đựng không nổi nữa rồi.
Thi xong điểm cũng không thèm xem, dù sao mất công học mà tốt nghiệp cũng không thể th́ nó cũng quá vô lí đi ấy chứ.
Hôm lên trường lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp, em nhớ gặp cô giáo dạy sử. Cô đưa em bảng điểm c̣n bảo.
“Lấy một tờ thôi hả? Thi trường nào, em chắc chắn đỗ đến thế à? Sao không lấy thêm mấy tờ c̣n nộp nguyện vọng hay thi thêm trường hả?” Em khi đó nh́n cô giáo, chỉ cười. Một từ cũng không dặn ra được. Chỉ sợ nói xin giấy để làm hồ sơ đi công nhân cô nghe lại buồn.
Quăng đường về hôm ấy, em cứ khóc măi. Giờ nghĩ lại cũng không nhịn nổi... khóc.
Bao nhiêu năm đi làm, em đều không dám gửi tiền về. Ông lại đem đi uống rượu hết cũng khổ. Đưa mẹ hết th́ ông nói con gái không công bằng. Đành mua vật dụng trong nhà, mua hết thành hiện vật mang về. Và lo cho cô em gái út ít, những mong nó sẽ nỗ lực học hành.
Em có giận bố không ư? Giận ông đam mê rượu chè không nỗ lực lao động? Hay giận ông ác miệng chửi rủa?
Có, em giận ông. Trong ḷng cho đến giờ vẫn luôn là một khúc mắc khiến t́nh cảm cha con cực ḱ nhạt nhẽo. Mấy năm nay ông dưới tác dụng của rượu mà nhập viện liên tục. Mấy lần tưởng như không qua khỏi. Mấy lần em vội vă trở về.
Mẹ em nói, bà nịnh nọt, dụ dỗ, mắng chửi cũng nhiều rồi, ông nghe đă sớm nghe. Không nghe cũng đành chịu. Ông thích uống vậy để ông uống nốt những năm tháng cuối này đi.
Hôm nay, em gái út hỏi. Sao chị ít gọi cho bố thế? Bố c̣n bảo chị vẫn giận bố á.
Em mới giật ḿnh nhận ra, em ít gọi cho bố thật. Trước giờ chỉ gọi mẹ và em gái, hỏi thăm bố qua loa vài câu.
Biết t́nh h́nh của ông, gửi về vài đồng sữa thuốc, c̣n lại không hề có những câu hoa mỹ như con yêu bố. Có gọi cũng chỉ hỏi thăm vài câu rồi đưa máy cho chồng và hai thằng nhỏ.
Th́ ra trong ḷng em rơ chẳng c̣n bận tâm chuyện học hành xưa nữa, nhưng vẫn chấp nhất đến vậy.
Ông đă già rồi, rượu quá độ có lẽ cũng chẳng c̣n sống được bao nhiêu năm nữa. Đôi khi quên quên nhớ nhớ lộn xộn hết cả. Nửa đời bồng bềnh trong men rượu thật đáng tiếc. Nhưng em phải làm sao để có thể giống mọi cô con gái khác trên cơi đời này? Có thể coi bố là bầu trời trong xanh chứ?
VietBF©sưu tập