PDA

View Full Version : HẠNH PHÚC KHÔNG KHÓ T̀M


goodidea
07-17-2022, 12:59
- Anh thử mặc cái áo này xem có vừa không anh. Em thấy áo đẹp nên mua cho anh nè!
- Tiền đâu mà mua vậy? - Nó hỏi vợ nó cộc lốc.
- Dạ, tiền anh cho em xài mà em đâu có xài ǵ đâu.
- Thôi đừng có mua ǵ cho tôi hết. Đồ tôi mặc để tôi tự mua tôi mới vừa ư...
Dứt tiếng, nó vội vàng đi vô pḥng riêng của nó, nó đóng cửa lại nghe một tiếng r... ầ... m. Nó cũng không thèm đụng tới cái áo đó. Vợ nó tay run run cầm chiếc áo mà cảm thấy tủi thân quá rồi bậc khóc một ḿnh...
* * *
Nó cưới vợ cũng gần 5 năm rồi. Nó làm việc trong một công ty kinh doanh, giữ chúc trưởng pḥng nhân sự. Thu nhập của nó khá cao và ổn định. Nó có tính gia trưởng rất cao. Nó quyết định mọi việc trong nhà mà không cần tham khảo ư kiến của vợ nó đâu. Nó xem công việc của vợ nó ở nhà là một điều đương nhiên, là mặc định. Hai vợ chồng có được đứa con gái đầu ḷng gần 3 tuổi rồi. Vợ nó là mẫu phụ nữ cam chịu, thương chồng và một ḷng thủy chung. T́nh cảm vợ chồng mỗi ngày càng phai nhạt. Vợ nó buồn lắm, tủi thân lắm nhưng cắn răng chịu đựng và lấy con làm nguồn hạnh phúc làm động lực sống cho ḿnh.
Nó thường chê vợ nó là quê mùa, là sến. Thời buổi này mà c̣n hát ru con ngủ bằng những câu hát cổ lỗ sĩ. Nó ngán ngẩm mỗi khi nghe vợ nó hát ru con bằng những từ mở đầu gần như là mặc định sẵn: ầu... ơ, ví... dầu... Đúng là quê mùa quá. Nó cảm thấy mất mặt với bạn bè về vợ nó. Vợ các đồng nghiệp nó luôn biết chưng diện thời trang mới lạ, hợp thời. C̣n vợ nó... Thời buổi này mà c̣n mặc áo bà ba! Chán... Lâu rồi vẫn vậy, mỗi khi hết giờ làm việc ở công ty, nó thường không về nhà ngay mà hẹn ḥ bè bạn la cà ở các điểm "Hát với nhau, Pḥng trà âm nhạc". Nó vào đó để nghe những ca khúc sôi động. Nó thích đi uống cà phê ở những quán cà phê hạng sang có sân thượng. Ở đó, nó thoả thích ngắm mấy em tiếp viên mặc váy đồng phục. Khi th́ nó và bạn bè đi uống vài ly rượu ngon, vài lon bia để chuyện tṛ tâm sự. Vậy mà nó thích hơn về nhà. Về nhà có ǵ vui đâu. Chỉ thấy gương mặt u buồn của vợ nó, nh́n rất chán. Nó đi đâu, bao giờ về là quyền của nó. Vợ nó không dám hỏi tới. Về nhà, thường th́ nó hỏi vợ vài câu cụt ngủn rồi nó vào pḥng riêng của nó mà lướt web hay tán gẫu với mấy em nào đó... Vợ nó vẫn là vợ nó, có mất đi đâu mà sợ, nó luôn nghĩ như vậy...
* * *
Thủy ôm con vào ḷng, lo sợ. Chồng Thủy về, đă say lắm rồi, bước đi không vững nữa. Thủy rất sợ khi chồng say. Chồng Thủy hay giận cá chém thớt, thường đập phá đồ đạc trong nhà như một cách trút giận ai đó.
Mấy năm trước, vợ chồng Thủy quen biết nhau trên mạng facebook rồi hẹn ḥ, gặp gỡ rồi yêu thương. Ngày ấy chồng Thủy là một thanh niên tao nhă, đẹp trai, lịch sự và rất biết ga lăng với phụ nữ, đặc biệt là với Thủy.
Cưới nhau xong, hạnh phúc chẳng được bao nhiêu th́ chồng Thủy dần dần thay đổi tính t́nh. Chồng Thủy dần trở nên cộc cằn, vô tâm với Thủy. Thủy hụt hẫng, buồn nhiều lắm. Đau đớn nhất là cái ngày Thủy đi sinh con. Chồng Thủy viện lư do là bận tiếp khách ǵ đó không đưa Thủy đến bệnh viện được. Nằm trong bệnh viện, Thủy đau ḷng và buồn tủi lắm. Nh́n mấy phụ nữ khác có chồng an ủi, vỗ về mà Thủy bậc khóc. Từng cơn đau quặn thắt có lúc muốn ngất lịm đi lúc gần sinh, nhưng vẫn không đau bằng bị chồng hờ hững, vô tâm...
Làm phụ nữ sao mà khổ vậy chứ. Chỉ riêng chuyện mang thai và sinh con cũng đủ tàn phá nhan sắc, vóc dáng của phụ nữ rồi. Có khi phải đánh đổi bằng mạng sống của ḿnh khi sinh con. Sinh con rồi trở nên xấu đi, chồng không c̣n mặn mà nữa... Thủy cầu mong nếu có kiếp sau, ḿnh xin được làm cây cỏ, làn gió, áng mây cho khỏi phải đau khổ, tủi thân v́ bị chồng hờ hững, vô tâm...
- X... o... ả... n... g...
Chồng Thủy đập phá đồ ǵ đó dưới nhà bếp.. Thủy hoảng sợ co rúm người lại, ôm chặt con vào ḷng...
* * *
Nó bàng hoàng tỉnh giấc. Th́ ra là một giấc mơ!
Trong giấc mơ đó, nó chính là người phụ nữ tên Thủy bị chồng hờ hững, vô tâm đó. Nó ngồi bật dậy định thần lại. Theo bản năng, nó nh́n lại nó khắp người. Nó vẫn là nó mà, vẫn là đàn ông mà...
Bất giác, nó tịnh tâm lại. Nó nhớ lại tất cả những ǵ nó đă vô tâm đối xử với vợ nó. H́nh như chút lương tâm c̣n sót lại trong nó trỗi dậy. Giấc mơ ấy đă cho nó thấu hiểu được những nỗi đau và tổn thương mà vợ nó phải âm thầm chịu đựng bao lâu nay. Tự nhiên nó thấy thương vợ nó vô cùng. Nó vội vă đi t́m vợ nó.
Nó đứng nép vào bức tường nhà, lặng lẽ nh́n vợ nó ở nhà sau. Vợ nó vừa giặt quần áo vừa kéo sợi dây ở đầu vơng đưa con ngủ. Nó thấy lưng áo vợ nó ướt v́ mồ hôi. Vợ nó ngồi quay lưng nên không biết nó đang lặng lẽ nh́n ḿnh.
Nó thấy thương vợ nó quá. Nó cảm nhận được hôm nay vợ nó đẹp quá đẹp hơn bất ḱ mỹ nhân nào trên đời. Vợ nó vẫn giặt quần áo mà không dứt lời hát ru con ngủ.
- Ầu... ơ...
Gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại... chịu đời đắng cay....
Những lời hát ru đó hàng ngày nó vẫn cho là quê mùa, là cổ lỗ sĩ, là sến, vậy mà sao hôm nay nó cảm nhận được thật là ngọt ngào, sâu lắng, thiết tha...
Nó nhẹ nhàng rót một cốc nước lọc, rồi cũng nhẹ nhàng đi từng bước về phía vợ nó. Nó đă ngồi ngay sau lưng vợ nó mà vợ nó không hay nữa.
- E... m... uống nước đi! - Nó nói nho nhỏ.
Vợ nó giật ḿnh quay lại nh́n nó. "E... m"? - Vợ nó tưởng nghe lầm, tưởng nó nói chuyện với ai đó. V́ chưa bao giờ nó gọi vợ nó bằng tiếng em mà.
- Em mệt rồi, nghỉ ngơi đi, để anh giặt đồ cho!
Vợ nó không nghe lầm. Vợ nó thật sự bất ngờ và hạnh phúc. Vợ nó run run tay khi nhận ly nước lọc của nó. Vợ nó uống một ngụm nước rồi đặt ly nước xuống. Nó vẫn nh́n vợ nó trong ánh mắt yêu thương. Vợ nó bật khóc tức tưởi. Đôi vai gầy của vợ nó rung theo từng nhịp khóc...
- Nín... đi... em... Nó vụng về nhưng chân thành an ủi, vỗ về vợ nó.
Nó ôm chầm vợ nó. Nó cảm nhận được vợ nó đang rất hạnh phúc. Nó thấy nó hạnh phúc đến lạ. Nó tiếc là nó đă quên lăng hững hờ với hạnh phúc ấy...
Rồi nó nghe thấy mắt nó cay cay... Nó không thể khóc trước mặt vợ nó được. Nó là đàn ông mà. Nhưng rồi nó không thể nào kềm chế được cảm xúc và nó cũng bật khóc theo vợ nó...
Vợ chồng nó cứ ôm nhau mà khóc. Nhưng những giọt nước mắt ấy tràn đầy hạnh phúc dù vẫn c̣n xen lẫn chút tủi hờn. Những giọt nước mắt ấy c̣n đẹp hơn cả những sắc cầu vồng sau cơn mưa rào bất chợt...

VietBF©sưu tập