goodidea
07-17-2022, 13:00
- Bữa nay không đi bán sao bà Hai?
- Không con ơi, bữa nay bà đi cúng mả (mộ) cho con Bằng Lăng.
Trả lời đứa cháu hàng xóm xong, bà Hai vô sửa soạn đồ cúng. Bữa nay là ngày giỗ của con gái bà mà. Cũng đâu có ǵ nhiều, vài cái bánh,vài cây nhang, chun nước và một chùm bông hoa bằng lăng.
Bà Hai về vùng kinh tế mới này ở lâu lắm rồi. Bà được chính quyền cấp cho một căn nhà cấp 4. Bà sống bằng nghề mà người ta gọi là mua gánh bán bưng. Bà bán các loại rau dân dă miệt vườn thôi. Những thứ rau ấy bà tự đi hái bẻ ở ruộng hay ở các lung nước. Đó là những bó bông súng, rau nhúc, rau muống đồng, hay mớ bông so đũa, bông điên điển... Bà chỉ bỏ công chứ không xuất vốn ra. Bà bán ở cái chợ quê gần nhà bà. Cuộc sống đơn giản nhưng bà cũng tự hài ḷng.
Bà ngồi lặng, suy nghĩ miên man, ḍng kí ức hiện về như những thước phim quay chậm...
* * *
Cuối xuân năm 1972.
- Đồng chí chuyển công văn hỏa tốc này đến đơn vị X... ngay. Người trưởng trạm giao liên giao nhiệm vụ cho Thảo.
- Dạ rơ...
Thảo lên đường chuyển công văn hỏa tốc đến đơn vị X. Đơn vị quân chính quy này của ta tập kết ở trong rừng tràm lâu rồi. Chắc chuẩn bị có đánh lớn đây nè... Thảo thầm nghĩ trong bụng như vậy.
Thảo vừa tṛn 20 tuổi. Cái tuổi xuân ngọc ngà và đầy mộng mơ ấy. Như những người cùng trang lứa, Thảo xung phong đi bộ đội và được phân công về trạm giao liên này. Do Thảo rất quen địa h́nh ở đây. Ngày nào Thảo cũng chuyển công văn đến đơn vị X đó.
Thảo đi gần tới khu rừng tràm th́ bất ngờ có chiếc trực thăng phía bên kia phát hiện. Chiếc trực thăng hạ tầm sát gần ngọn cây, chắc để chặn đường rút của Thảo. Tiếng cánh quạt trực thăng phành phạch quật vào những ngọn cây. Rừng cây nghiêng ngă, gió quất vào người Thảo làm Thảo loạng choạng rồi té (ngă) xuống đất.
-Chết... rồi... Thảo nghĩ thầm, người Thảo run lên bần bật. Thảo cố gắng chạy về phía rừng tràm.
- Tạch... tạch... tạch... đoành... đoành...
Tên lính trên trực thăng xả một tràng đại liên chặn đường rút của Thảo. Nước dụng lên trắng xóa thành từng cột trước mặt Thảo.
- Chắc ḿnh... chết... quá... Thảo rụng rời, run rẩy. Khẩu súng AK rời khỏi tay Thảo lúc nào cũng không biết nữa. Cái cảm giác chết đang đến rất gần với Thảo. Thảo không muốn chết... Thảo khóc uất nghẹn trong sợ hăi và căm phẫn. Ṿng đạn đại liên mỗi lúc càng siết chặt Thảo. Thảo cắn môi đến chảy máu mà không biết. Trong giây phút kinh hoàng, tuyệt vọng nhất, chợt Thảo nghe rất nhiều loạt súng AK quen thuộc của bên ḿnh. Đơn vị X đă kịp thời cử người ra chi viện. Chiếc trực thăng bị trúng đạn. Từ bên hông nó phụt ra ngọn lửa màu vàng cam, rồi khói đen mau chóng trùm kín một phần chiếc trực thăng. Chiếc trực thăng lảo đảo bay về góc rừng tràm như người bị say rượu vậy.
- Đồng chí có sao không? Một sĩ quan trẻ mang quân hàm thiếu uư hỏi Thảo.
- Dạ... Báo cáo... tui... hổng có ǵ...
Anh sĩ quan trẻ nh́n Thảo với cái nh́n vừa nghiêm nghị vừa cảm thông. Họ nói chuyện với nhau vài câu. Thảo chỉ biết anh ấy là người Hà Nội, c̣n anh ấy th́ biết Thảo quê ở Long An.
.
Vậy đó mà họ đă có cảm t́nh với nhau. Riêng Thảo th́ cảm thấy anh ấy dễ thương quá trời. Rồi Thảo thấy nhớ người ta. Nỗi nhớ mỗi lúc thêm nhiều hơn. Thảo đă nhiều lần Tự hỏi ḷng ḿnh... Mày thương người ta rồi sao? Thảo không lư giải được cái nỗi nhớ ấy, cái ánh mắt ấy, gương mặt ấy... Sao mà thân thương gần gũi đến lạ lùng như vậy?
T́nh yêu của họ đến với nhau đơn giản như vậy đó. Có lẽ Thảo cảm thấy mang ơn người đă kịp thời cứu mạng ḿnh. Hay ḿnh với người ta có nợ duyên từ kiếp trước hay v́ tiếng sét ái t́nh?... Thảo không biết và cũng không có thời gian ngẫm nghĩ. Chiến tranh mà.
Từ đó họ gặp nhau qua mỗi lần Thảo chuyển công văn dến đơn vị X. Anh ấy phụ trách bộ phận xử lư công văn và cái duyên đă để họ được gặp nhau. Anh ấy tên là Quang. Mỗi lần chuyển công văn đến, Thảo và Quang lại được gặp nhau. Họ không có cơ hội nói riêng với nhau nhiều nhưng ánh mắt của hai người đă nói thay nỗi ḷng của họ. Chiến tranh mà, đâu cần các thủ tục màu mè của t́nh yêu. T́nh yêu đến một cách bất chợt vậy...
Đêm nay trăng sáng quá. Ánh trăng đêm 16 âm lịch sáng rơ, trong vắt. Thảo trực ở trạm giao liên một ḿnh. Mấy anh em ở trạm đi công tác hết mai mới về. Việc trực đêm ở trạm Thảo cũng quen rồi.
- Anh Quang ơi.. em nhớ anh nhiều lắm...
Nỗi nhớ dường như đốt cháy ḷng Thảo. Không biết giờ này ảnh có nhớ ḿnh không nữa... Thảo suy nghĩ vu vơ rồi cảm thấy hạnh phúc với viễn cảnh ngày đất nước được giải phóng, anh Quang sẽ đưa ḿnh ra Hà Nội. Ḿnh sẽ đi dạo Hồ Tây cùng với anh Quang. Ḿnh sẽ biết cái cảm giác mùa đông ngoài ấy...
- Nh́n ḱa...
Ḍng liên tưởng bị cắt đứt trong ư nghĩ của Thảo v́ Thảo phát hiện một bóng người thấp thoáng, ẩn hiện giữa các lùm cây dưới ánh trăng. Bóng người càng lúc càng tiến gần trạm... Chắc là người phía bên kia! Thảo run lên. Không c̣n đường rút lui nữa rồi, v́ giờ này mà chạy ra khỏi trạm có khác ǵ đi nộp mạng. Phải chiến đấu! Thảo nói thầm rồi cương quyết chộp khẩu súng AK. Thảo ngắm vào mục tiêu đang di động ẩn hiện kia. Không biết họ có bao nhiêu người nữa? Kệ...
Cái bóng người đó đă tới rất gần trạm rồi. Tim Thảo đập loạn xạ nhưng Thảo cố gắng ngắm kĩ mục tiêu. Ngón tay trỏ của Thảo run run chuẩn bị bóp c̣ súng. Chợt Thảo nhận ra cái bóng người ấy sao mà quen quen.
- Thảo... ơi... Cái bóng người ấy bất ngờ cất tiếng gọi nho nhỏ.
- Trời ơi... Anh Quang mà... Sao anh tới đây giờ này vậy anh?
- Anh trốn đơn vị. Anh nhớ Thảo quá...
- Trời ơi... Một chút xíu nữa là em... bắn anh rồi. Thảo chỉ nói được vậy rồi bật khóc tức tưởi. Đôi vai nhỏ của Thảo rung rung theo từng nhịp khóc.
- Nín đi em... Không sao rồi...
Họ ôm chầm lấy nhau trong nhớ thương và đợi chờ. Và như một quy luật tất yếu của đôi nam nữ. Thảo tự nguyện hiến dâng ḿnh cho Quang. Họ ch́m trong chơi với hạnh phúc... Quang cài lên mái tóc Thảo nhánh hoa bằng lăng nhỏ mà Quang hái hồi chiều này.
- Có... hối hận không em?
- Không.
- V́ sao vậy em?
- V́ ḿnh đă là vợ chồng rồi phải không anh?
Quang không trả lời mà ôm chặt Thảo. Họ hôn nhau say đắm. Chợt Thảo ngồi bật dậy, đẩy nhẹ Quang ra:
- Anh về đơn vị đi. Thủ trưởng anh biết th́... Thảo bỏ lửng câu nói, lúc này Quang như sực tỉnh. Họ chia tay trong luyến tiếc...
Quang về rồi, Thảo bồn chồn trong hạnh phúc. Từ giờ ḿnh đă có chồng rồi. Thảo ngất ngây nhớ lại phút giây thần tiên đầu đời của người con gái. Thảo rạo rực mơ đến ngày nước nhà đuốc thống nhất. Ḿnh sẽ theo chồng về Hà Nội...
Hôm sau, Thảo chờ đợi nhận nhiệm vụ trong nỗi nôn nao đến lạ thường. Chút nữa ḿnh sẽ được gặp chồng ḿnh rồi. Anh Quang ơi... Nhưng Thảo đợi hoài mà không được trạm trưởng trạm giao liên giao nhiệm vụ. Thảo hỏi th́ mới biết đơn vị X đă bí mật chuyển quân đến một nơi khác. Thảo hỏi mà ông trạm trưởng cũng không biết đơn vị X chuyển quân đi đâu nữa. Bí mật quân sự mà.
Thảo hụt hẫng như vừa đánh mất một cái ǵ yêu quư nhất. Thảo t́m một góc vắng vẻ trong khu rừng mà ngồi khóc tức tưởi, nghẹn ngào... Anb Quang ơi.. Thảo chợt nhớ ra ḿnh chưa biết địa chỉ nhà anh Quang, chỉ biết chồng ḿnh ở Hà Nội, c̣n anh Quang cũng chỉ biết quê ḿnh ở Long An thôi. Chưa ai kịp cho ai địa chỉ hết. Đâu có ai ngờ đơn vị X chuyển quân như vậy đâu...
Thời gian lặng lẽ trôi qua...
Thảo luôn thương chồng trong day dứt không nguôi. Rồi một ngày Thảo phát hiện ra sự khác lạ trong cơ thể ḿnh. T́nh yêu của Thảo và anh Quang đă có một mầm sống. Thảo đă... có thai... Thảo lo sợ lắm. Lúc đầu Thảo t́m cách che mắt mọi người như gặp ai th́ cố hóp bụng hay đi hơi khom lưng. Cái bụng Thảo mỗi ngày mỗi lớn thêm, không thể giấu ai được nữa. Thảo bị đơn vị triệu tập lên kỉ luật...
Thảo run rẩy bước vô pḥng họp. Người Chính trị viên có gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng hỏi Thảo:
- Đồng chí có thai với ai?
- Dạ... ảnh tên là... Quang...
- Họ tên đầy đủ là ǵ?
Chết rồi. Thảo đâu có biết họ chồng ḿnh là ǵ đâu. Thảo vô t́nh nên quên hỏi anh Quang họ ǵ nữa.
- Dạ... tui... không biết ảnh họ ǵ nữa...
- B... ố... p. Người Chính trị viên tức giận vỗ mặt bàn. Mấy cái chun nước văng ra nhiều chỗ.
- Vô lư quá! Ở với nhau có thai rồi mà không biết họ của người ta là sao? Tôi yêu cầu đồng chí thật thà khai báo!
Có giết Thảo th́ Thảo cũng khai nhủ vậy. Thảo không có hỏi họ của anh Quang là ǵ mà.
Cuối cùng th́ Thảo bị kết tội vi phạm kỉ luật quân đội, vi phạm đạo đức quân nhân và bị xử lí đuổi ra khỏi đơn vị.
* * *
Thảo chua chát, cay đắng, buồn tủi trở về nhà. Ở đó Thảo tiếp tục phải chịu búa ŕu dư luận thật cay độc, phũ phàng. Bà con ở quê hồi đó là vậy, họ xem người phụ nữ không có chồng mà có thai là tội đồ nguyền rủa. Họ tránh Thảo như tránh người bị bệnh truyền nhiễm vậy. Thấy Thảo là họ tụm năm tụm ba sỉ xỏ, x́ xầm bàn tán... Cái thứ con gái hư hèn... Cái đồ chửa hoang... Đại loại là như vậy. Thảo nhục nhă, ê chề, sống khép kín nhưng họ đâu có tha. Miệng lưỡi người ta sao mà ác nghiệt đến vậy. Chỉ có mẹ Thảo vẫn mở rộng ṿng tay che chở, yêu thương, đùm bọc, bảo vệ Thảo. Ḷng mẹ là như vậy đó.
Rồi Thảo sinh được một đứa con gái trong lần vượt cạn tại nhà. Tính rằng Thảo không qua được lần sinh ấy. Nhưng ư chí và khát vọng sống v́ chồng v́ con đă giúp Thảo vượt qua số phận.
Thảo đặt tên con là Bằng Lăng, để nhớ kỉ niệm đêm trăng 16 ấy, đêm đó chồng Thảo đă cài lên mái tóc Thảo một nhánh hoa bằng lăng tím nhỏ.
Tiểu công chúa Bằng Lăng lớn lên trong ṿng tay yêu thương của bà ngoại và mẹ. Bằng Lăng giống anh Quang vô cùng, nhất là đôi mắt. Có con gái, Thảo càng thương nhớ chồng nhiều hơn.
- Anh Quang ơi... giờ này anh ở đâu? Con gái của vợ chồng ḿnh nè... Tiểu công chúa Bằng Lăng đẹp lắm, ngoan lắm anh ơi. Em mong ngày nước nhà thống nhất để cả nhà ḿnh được bên nhau. Con gái ḿnh sẽ được có cha, không c̣n bị người ta gọi là... con hoang nữa. Nghe người ta kêu con như vậy, em đau ḷng lắm, em tủi lắm. Em cứ khóc hoài hà. Em thương chồng nhiều lắm, em nhớ chồng nhiều lắm... Anh Quang ơi...
Một ngày nọ, mẹ Thảo bệnh nặng qua đời. Thảo đau khổ và hụt hẫng v́ mất đi điểm tựa. Hai mẹ con Thảo làm bạn sống nương tựa nhau qua ngày.
Rồi cái ngày Thảo mỏi ṃn trông đợi cũng đến. Miền Nam được giải phóng, nước nhà được thống nhất. Thảo rạo rực, nôn nao, hy vọng, chờ đợi anh Quang trở về. Thảo bồng tiểu công chúa Bằng Lăng đi ra đường lộ đón những đơn vị quân giải phóng vào tiếp quản chính quyền để hỏi thăm tin tức chồng. Đáp lại Thảo là những cái lắc đầu cùng những ánh mắt cảm thông của các chiến sĩ. Quanh Thảo dậy lên những tiếng khóc. Tiếng khóc đau buồn hụt hẫng của những người biết tin người thân ḿnh hy sinh. Tiếng khóc hạnh phúc vỡ oà của những người được đoàn tụ với người thân.
Thảo cũng khóc mà không phải khóc v́ sự hy sinh hay gặp lại người thân. Tháo khóc v́ tủi thân, v́ chờ đợi chồng trong vô vọng. Thông tin về chồng quá ít ỏi nên mọi người cũng không giúp được ǵ cho Thảo. Thêm nữa hồi đó đâu có phương tiện thông tin liên lạc ǵ. Điều Thảo có duy nhất là niềm tin mănh liệt vào chồng. Nhưng cứ ngày qua ngày, tin tức về chồng cũng như bóng chim tăm cá...
Rồi một ngày nọ, Thảo quyết định xin đi vào vùng kinh tế mới lập nghiệp. Thảo không muốn con gái Bằng Lăng lớn lên ở đây. V́ tụi nhỏ ở xóm cứ gọi tiểu công chúa Bằng Lăng là... con không có cha... con hoang . Mỗi khi nghe như vậy tim Thảo như có ai bóp chặt. Thảo đau lắm. Thảo không muốn con gái ḿnh lớn lên phải chịu nỗi đau như vậy.
* * *
Về vùng kinh tế mới, nơi được gọi là chỗ "khỉ ho c̣ gáy", Thảo xa lạ tất cả. Nhưng bằng nghị lực và t́nh yêu chồng, yêu con, Thảo vượt qua tất cả để che chở, đùm bọc nuôi dạy con gái Bằng Lăng.
Rồi một ngày kia, tiểu công chúa Bằng Lăng phát sốt và co giật liên tục. Một ḿnh giữa đêm mưa gió, Thảo không biết làm ǵ để cứu con gái. Hồi đó đâu có bác sĩ ǵ. Lại không có phương tiện đưa con lên nhà thương (bệnh viện) huyện. Đến gần sáng th́ tiểu công chúa Bằng Lăng đă vĩnh viễn ra đi măi măi...
Không c̣n nỗi đau đớn nào hơn. Thảo ngất lịm không c̣n biết ǵ nữa. Bà con xúm lại cạo gió cho Thảo. Thảo tỉnh lại trong nỗi đau tột cùng... Mấy lần Thảo muốn t́m đến cái chết nhưng vẫn c̣n đâu đó niềm tin mănh liệt vào cái ngày chồng ḿnh sẽ quay về đă níu kéo Thảo ở lại với cơi đời này...
Thảo xót xa, cay đắng, chua chát thầm nghĩ... Làm thân phụ nữ, con gái sao mà khổ quá. Trên đời này làm ǵ có chữ công bằng, b́nh đẳng. Thảo thấy ḿnh c̣n may mắn, hạnh phúc hơn bao phụ nữ khác nhiều. Thảo c̣n biết được hương vị t́nh yêu. C̣n biết được mùi đời. C̣n có chồng để yêu thương, chờ đợi. C̣n có con để biết được t́nh mẫu tử. C̣n hàng vạn phụ nữ khác. Họ hy sinh tuổi xuân phơi phới của họ v́ đất nước. Họ vào nữ thanh niên xung phong. Khi chiến tranh kết thúc th́ họ đă trở thành gái lỡ thời, gái già rồi. Có ai mà thèm cưới họ nữa. C̣n bao nhiêu phụ nữ khác làm trong các nhà máy sản xuất vũ khí bí mật thuộc nhà máy Z ǵ đó. Họ có được gặp đàn ông đâu. Họ đầu có biết ǵ đến t́nh yêu, mùi đời, chồng con ǵ... Phụ nữ ơi sao mà khổ đến như vậy...
* * *
Bà Hai quét dọn phần mộ của tiểu công chúa Bằng Lăng xong rồi bà dọn bánh và hoa bằng lăng ra cúng con gái. Bà đốt ba cây nhang, miệng thầm vái điều ǵ đó.
Rồi bà ngồi thẫn thờ. Bà khóc tức tưởi, nghẹn ngào...
- Con gái của mẹ hăy yên nghĩ nghỉ đi, không bao lâu nữa mẹ sẽ xuống với con. Mẹ không bỏ con một ḿnh đâu. Mẹ thương công chúa của mẹ lắm mà...
- Chồng ơi... anh Quang ơi... em thương anh nhiều lắm... em nhớ anh nhiều lắm... Em đă giữ được lời hứa với anh... Em vẫn đợi chờ anh ngày anh quay về..
Bà Hai nh́n về phía góc trời xa xa, nhưng h́nh ảnh cứ mờ dần mờ dần v́ đôi mắt bà đă đầm đ́a nước mắt... nên Bà không thể thấy ở nơi đó nắng vàng vẫn rực rỡ, cây lá vẫn xanh tươi và hoa bằng lăng đă nở tím mát cả một góc trời...
VietBF©sưu tập
- Không con ơi, bữa nay bà đi cúng mả (mộ) cho con Bằng Lăng.
Trả lời đứa cháu hàng xóm xong, bà Hai vô sửa soạn đồ cúng. Bữa nay là ngày giỗ của con gái bà mà. Cũng đâu có ǵ nhiều, vài cái bánh,vài cây nhang, chun nước và một chùm bông hoa bằng lăng.
Bà Hai về vùng kinh tế mới này ở lâu lắm rồi. Bà được chính quyền cấp cho một căn nhà cấp 4. Bà sống bằng nghề mà người ta gọi là mua gánh bán bưng. Bà bán các loại rau dân dă miệt vườn thôi. Những thứ rau ấy bà tự đi hái bẻ ở ruộng hay ở các lung nước. Đó là những bó bông súng, rau nhúc, rau muống đồng, hay mớ bông so đũa, bông điên điển... Bà chỉ bỏ công chứ không xuất vốn ra. Bà bán ở cái chợ quê gần nhà bà. Cuộc sống đơn giản nhưng bà cũng tự hài ḷng.
Bà ngồi lặng, suy nghĩ miên man, ḍng kí ức hiện về như những thước phim quay chậm...
* * *
Cuối xuân năm 1972.
- Đồng chí chuyển công văn hỏa tốc này đến đơn vị X... ngay. Người trưởng trạm giao liên giao nhiệm vụ cho Thảo.
- Dạ rơ...
Thảo lên đường chuyển công văn hỏa tốc đến đơn vị X. Đơn vị quân chính quy này của ta tập kết ở trong rừng tràm lâu rồi. Chắc chuẩn bị có đánh lớn đây nè... Thảo thầm nghĩ trong bụng như vậy.
Thảo vừa tṛn 20 tuổi. Cái tuổi xuân ngọc ngà và đầy mộng mơ ấy. Như những người cùng trang lứa, Thảo xung phong đi bộ đội và được phân công về trạm giao liên này. Do Thảo rất quen địa h́nh ở đây. Ngày nào Thảo cũng chuyển công văn đến đơn vị X đó.
Thảo đi gần tới khu rừng tràm th́ bất ngờ có chiếc trực thăng phía bên kia phát hiện. Chiếc trực thăng hạ tầm sát gần ngọn cây, chắc để chặn đường rút của Thảo. Tiếng cánh quạt trực thăng phành phạch quật vào những ngọn cây. Rừng cây nghiêng ngă, gió quất vào người Thảo làm Thảo loạng choạng rồi té (ngă) xuống đất.
-Chết... rồi... Thảo nghĩ thầm, người Thảo run lên bần bật. Thảo cố gắng chạy về phía rừng tràm.
- Tạch... tạch... tạch... đoành... đoành...
Tên lính trên trực thăng xả một tràng đại liên chặn đường rút của Thảo. Nước dụng lên trắng xóa thành từng cột trước mặt Thảo.
- Chắc ḿnh... chết... quá... Thảo rụng rời, run rẩy. Khẩu súng AK rời khỏi tay Thảo lúc nào cũng không biết nữa. Cái cảm giác chết đang đến rất gần với Thảo. Thảo không muốn chết... Thảo khóc uất nghẹn trong sợ hăi và căm phẫn. Ṿng đạn đại liên mỗi lúc càng siết chặt Thảo. Thảo cắn môi đến chảy máu mà không biết. Trong giây phút kinh hoàng, tuyệt vọng nhất, chợt Thảo nghe rất nhiều loạt súng AK quen thuộc của bên ḿnh. Đơn vị X đă kịp thời cử người ra chi viện. Chiếc trực thăng bị trúng đạn. Từ bên hông nó phụt ra ngọn lửa màu vàng cam, rồi khói đen mau chóng trùm kín một phần chiếc trực thăng. Chiếc trực thăng lảo đảo bay về góc rừng tràm như người bị say rượu vậy.
- Đồng chí có sao không? Một sĩ quan trẻ mang quân hàm thiếu uư hỏi Thảo.
- Dạ... Báo cáo... tui... hổng có ǵ...
Anh sĩ quan trẻ nh́n Thảo với cái nh́n vừa nghiêm nghị vừa cảm thông. Họ nói chuyện với nhau vài câu. Thảo chỉ biết anh ấy là người Hà Nội, c̣n anh ấy th́ biết Thảo quê ở Long An.
.
Vậy đó mà họ đă có cảm t́nh với nhau. Riêng Thảo th́ cảm thấy anh ấy dễ thương quá trời. Rồi Thảo thấy nhớ người ta. Nỗi nhớ mỗi lúc thêm nhiều hơn. Thảo đă nhiều lần Tự hỏi ḷng ḿnh... Mày thương người ta rồi sao? Thảo không lư giải được cái nỗi nhớ ấy, cái ánh mắt ấy, gương mặt ấy... Sao mà thân thương gần gũi đến lạ lùng như vậy?
T́nh yêu của họ đến với nhau đơn giản như vậy đó. Có lẽ Thảo cảm thấy mang ơn người đă kịp thời cứu mạng ḿnh. Hay ḿnh với người ta có nợ duyên từ kiếp trước hay v́ tiếng sét ái t́nh?... Thảo không biết và cũng không có thời gian ngẫm nghĩ. Chiến tranh mà.
Từ đó họ gặp nhau qua mỗi lần Thảo chuyển công văn dến đơn vị X. Anh ấy phụ trách bộ phận xử lư công văn và cái duyên đă để họ được gặp nhau. Anh ấy tên là Quang. Mỗi lần chuyển công văn đến, Thảo và Quang lại được gặp nhau. Họ không có cơ hội nói riêng với nhau nhiều nhưng ánh mắt của hai người đă nói thay nỗi ḷng của họ. Chiến tranh mà, đâu cần các thủ tục màu mè của t́nh yêu. T́nh yêu đến một cách bất chợt vậy...
Đêm nay trăng sáng quá. Ánh trăng đêm 16 âm lịch sáng rơ, trong vắt. Thảo trực ở trạm giao liên một ḿnh. Mấy anh em ở trạm đi công tác hết mai mới về. Việc trực đêm ở trạm Thảo cũng quen rồi.
- Anh Quang ơi.. em nhớ anh nhiều lắm...
Nỗi nhớ dường như đốt cháy ḷng Thảo. Không biết giờ này ảnh có nhớ ḿnh không nữa... Thảo suy nghĩ vu vơ rồi cảm thấy hạnh phúc với viễn cảnh ngày đất nước được giải phóng, anh Quang sẽ đưa ḿnh ra Hà Nội. Ḿnh sẽ đi dạo Hồ Tây cùng với anh Quang. Ḿnh sẽ biết cái cảm giác mùa đông ngoài ấy...
- Nh́n ḱa...
Ḍng liên tưởng bị cắt đứt trong ư nghĩ của Thảo v́ Thảo phát hiện một bóng người thấp thoáng, ẩn hiện giữa các lùm cây dưới ánh trăng. Bóng người càng lúc càng tiến gần trạm... Chắc là người phía bên kia! Thảo run lên. Không c̣n đường rút lui nữa rồi, v́ giờ này mà chạy ra khỏi trạm có khác ǵ đi nộp mạng. Phải chiến đấu! Thảo nói thầm rồi cương quyết chộp khẩu súng AK. Thảo ngắm vào mục tiêu đang di động ẩn hiện kia. Không biết họ có bao nhiêu người nữa? Kệ...
Cái bóng người đó đă tới rất gần trạm rồi. Tim Thảo đập loạn xạ nhưng Thảo cố gắng ngắm kĩ mục tiêu. Ngón tay trỏ của Thảo run run chuẩn bị bóp c̣ súng. Chợt Thảo nhận ra cái bóng người ấy sao mà quen quen.
- Thảo... ơi... Cái bóng người ấy bất ngờ cất tiếng gọi nho nhỏ.
- Trời ơi... Anh Quang mà... Sao anh tới đây giờ này vậy anh?
- Anh trốn đơn vị. Anh nhớ Thảo quá...
- Trời ơi... Một chút xíu nữa là em... bắn anh rồi. Thảo chỉ nói được vậy rồi bật khóc tức tưởi. Đôi vai nhỏ của Thảo rung rung theo từng nhịp khóc.
- Nín đi em... Không sao rồi...
Họ ôm chầm lấy nhau trong nhớ thương và đợi chờ. Và như một quy luật tất yếu của đôi nam nữ. Thảo tự nguyện hiến dâng ḿnh cho Quang. Họ ch́m trong chơi với hạnh phúc... Quang cài lên mái tóc Thảo nhánh hoa bằng lăng nhỏ mà Quang hái hồi chiều này.
- Có... hối hận không em?
- Không.
- V́ sao vậy em?
- V́ ḿnh đă là vợ chồng rồi phải không anh?
Quang không trả lời mà ôm chặt Thảo. Họ hôn nhau say đắm. Chợt Thảo ngồi bật dậy, đẩy nhẹ Quang ra:
- Anh về đơn vị đi. Thủ trưởng anh biết th́... Thảo bỏ lửng câu nói, lúc này Quang như sực tỉnh. Họ chia tay trong luyến tiếc...
Quang về rồi, Thảo bồn chồn trong hạnh phúc. Từ giờ ḿnh đă có chồng rồi. Thảo ngất ngây nhớ lại phút giây thần tiên đầu đời của người con gái. Thảo rạo rực mơ đến ngày nước nhà đuốc thống nhất. Ḿnh sẽ theo chồng về Hà Nội...
Hôm sau, Thảo chờ đợi nhận nhiệm vụ trong nỗi nôn nao đến lạ thường. Chút nữa ḿnh sẽ được gặp chồng ḿnh rồi. Anh Quang ơi... Nhưng Thảo đợi hoài mà không được trạm trưởng trạm giao liên giao nhiệm vụ. Thảo hỏi th́ mới biết đơn vị X đă bí mật chuyển quân đến một nơi khác. Thảo hỏi mà ông trạm trưởng cũng không biết đơn vị X chuyển quân đi đâu nữa. Bí mật quân sự mà.
Thảo hụt hẫng như vừa đánh mất một cái ǵ yêu quư nhất. Thảo t́m một góc vắng vẻ trong khu rừng mà ngồi khóc tức tưởi, nghẹn ngào... Anb Quang ơi.. Thảo chợt nhớ ra ḿnh chưa biết địa chỉ nhà anh Quang, chỉ biết chồng ḿnh ở Hà Nội, c̣n anh Quang cũng chỉ biết quê ḿnh ở Long An thôi. Chưa ai kịp cho ai địa chỉ hết. Đâu có ai ngờ đơn vị X chuyển quân như vậy đâu...
Thời gian lặng lẽ trôi qua...
Thảo luôn thương chồng trong day dứt không nguôi. Rồi một ngày Thảo phát hiện ra sự khác lạ trong cơ thể ḿnh. T́nh yêu của Thảo và anh Quang đă có một mầm sống. Thảo đă... có thai... Thảo lo sợ lắm. Lúc đầu Thảo t́m cách che mắt mọi người như gặp ai th́ cố hóp bụng hay đi hơi khom lưng. Cái bụng Thảo mỗi ngày mỗi lớn thêm, không thể giấu ai được nữa. Thảo bị đơn vị triệu tập lên kỉ luật...
Thảo run rẩy bước vô pḥng họp. Người Chính trị viên có gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng hỏi Thảo:
- Đồng chí có thai với ai?
- Dạ... ảnh tên là... Quang...
- Họ tên đầy đủ là ǵ?
Chết rồi. Thảo đâu có biết họ chồng ḿnh là ǵ đâu. Thảo vô t́nh nên quên hỏi anh Quang họ ǵ nữa.
- Dạ... tui... không biết ảnh họ ǵ nữa...
- B... ố... p. Người Chính trị viên tức giận vỗ mặt bàn. Mấy cái chun nước văng ra nhiều chỗ.
- Vô lư quá! Ở với nhau có thai rồi mà không biết họ của người ta là sao? Tôi yêu cầu đồng chí thật thà khai báo!
Có giết Thảo th́ Thảo cũng khai nhủ vậy. Thảo không có hỏi họ của anh Quang là ǵ mà.
Cuối cùng th́ Thảo bị kết tội vi phạm kỉ luật quân đội, vi phạm đạo đức quân nhân và bị xử lí đuổi ra khỏi đơn vị.
* * *
Thảo chua chát, cay đắng, buồn tủi trở về nhà. Ở đó Thảo tiếp tục phải chịu búa ŕu dư luận thật cay độc, phũ phàng. Bà con ở quê hồi đó là vậy, họ xem người phụ nữ không có chồng mà có thai là tội đồ nguyền rủa. Họ tránh Thảo như tránh người bị bệnh truyền nhiễm vậy. Thấy Thảo là họ tụm năm tụm ba sỉ xỏ, x́ xầm bàn tán... Cái thứ con gái hư hèn... Cái đồ chửa hoang... Đại loại là như vậy. Thảo nhục nhă, ê chề, sống khép kín nhưng họ đâu có tha. Miệng lưỡi người ta sao mà ác nghiệt đến vậy. Chỉ có mẹ Thảo vẫn mở rộng ṿng tay che chở, yêu thương, đùm bọc, bảo vệ Thảo. Ḷng mẹ là như vậy đó.
Rồi Thảo sinh được một đứa con gái trong lần vượt cạn tại nhà. Tính rằng Thảo không qua được lần sinh ấy. Nhưng ư chí và khát vọng sống v́ chồng v́ con đă giúp Thảo vượt qua số phận.
Thảo đặt tên con là Bằng Lăng, để nhớ kỉ niệm đêm trăng 16 ấy, đêm đó chồng Thảo đă cài lên mái tóc Thảo một nhánh hoa bằng lăng tím nhỏ.
Tiểu công chúa Bằng Lăng lớn lên trong ṿng tay yêu thương của bà ngoại và mẹ. Bằng Lăng giống anh Quang vô cùng, nhất là đôi mắt. Có con gái, Thảo càng thương nhớ chồng nhiều hơn.
- Anh Quang ơi... giờ này anh ở đâu? Con gái của vợ chồng ḿnh nè... Tiểu công chúa Bằng Lăng đẹp lắm, ngoan lắm anh ơi. Em mong ngày nước nhà thống nhất để cả nhà ḿnh được bên nhau. Con gái ḿnh sẽ được có cha, không c̣n bị người ta gọi là... con hoang nữa. Nghe người ta kêu con như vậy, em đau ḷng lắm, em tủi lắm. Em cứ khóc hoài hà. Em thương chồng nhiều lắm, em nhớ chồng nhiều lắm... Anh Quang ơi...
Một ngày nọ, mẹ Thảo bệnh nặng qua đời. Thảo đau khổ và hụt hẫng v́ mất đi điểm tựa. Hai mẹ con Thảo làm bạn sống nương tựa nhau qua ngày.
Rồi cái ngày Thảo mỏi ṃn trông đợi cũng đến. Miền Nam được giải phóng, nước nhà được thống nhất. Thảo rạo rực, nôn nao, hy vọng, chờ đợi anh Quang trở về. Thảo bồng tiểu công chúa Bằng Lăng đi ra đường lộ đón những đơn vị quân giải phóng vào tiếp quản chính quyền để hỏi thăm tin tức chồng. Đáp lại Thảo là những cái lắc đầu cùng những ánh mắt cảm thông của các chiến sĩ. Quanh Thảo dậy lên những tiếng khóc. Tiếng khóc đau buồn hụt hẫng của những người biết tin người thân ḿnh hy sinh. Tiếng khóc hạnh phúc vỡ oà của những người được đoàn tụ với người thân.
Thảo cũng khóc mà không phải khóc v́ sự hy sinh hay gặp lại người thân. Tháo khóc v́ tủi thân, v́ chờ đợi chồng trong vô vọng. Thông tin về chồng quá ít ỏi nên mọi người cũng không giúp được ǵ cho Thảo. Thêm nữa hồi đó đâu có phương tiện thông tin liên lạc ǵ. Điều Thảo có duy nhất là niềm tin mănh liệt vào chồng. Nhưng cứ ngày qua ngày, tin tức về chồng cũng như bóng chim tăm cá...
Rồi một ngày nọ, Thảo quyết định xin đi vào vùng kinh tế mới lập nghiệp. Thảo không muốn con gái Bằng Lăng lớn lên ở đây. V́ tụi nhỏ ở xóm cứ gọi tiểu công chúa Bằng Lăng là... con không có cha... con hoang . Mỗi khi nghe như vậy tim Thảo như có ai bóp chặt. Thảo đau lắm. Thảo không muốn con gái ḿnh lớn lên phải chịu nỗi đau như vậy.
* * *
Về vùng kinh tế mới, nơi được gọi là chỗ "khỉ ho c̣ gáy", Thảo xa lạ tất cả. Nhưng bằng nghị lực và t́nh yêu chồng, yêu con, Thảo vượt qua tất cả để che chở, đùm bọc nuôi dạy con gái Bằng Lăng.
Rồi một ngày kia, tiểu công chúa Bằng Lăng phát sốt và co giật liên tục. Một ḿnh giữa đêm mưa gió, Thảo không biết làm ǵ để cứu con gái. Hồi đó đâu có bác sĩ ǵ. Lại không có phương tiện đưa con lên nhà thương (bệnh viện) huyện. Đến gần sáng th́ tiểu công chúa Bằng Lăng đă vĩnh viễn ra đi măi măi...
Không c̣n nỗi đau đớn nào hơn. Thảo ngất lịm không c̣n biết ǵ nữa. Bà con xúm lại cạo gió cho Thảo. Thảo tỉnh lại trong nỗi đau tột cùng... Mấy lần Thảo muốn t́m đến cái chết nhưng vẫn c̣n đâu đó niềm tin mănh liệt vào cái ngày chồng ḿnh sẽ quay về đă níu kéo Thảo ở lại với cơi đời này...
Thảo xót xa, cay đắng, chua chát thầm nghĩ... Làm thân phụ nữ, con gái sao mà khổ quá. Trên đời này làm ǵ có chữ công bằng, b́nh đẳng. Thảo thấy ḿnh c̣n may mắn, hạnh phúc hơn bao phụ nữ khác nhiều. Thảo c̣n biết được hương vị t́nh yêu. C̣n biết được mùi đời. C̣n có chồng để yêu thương, chờ đợi. C̣n có con để biết được t́nh mẫu tử. C̣n hàng vạn phụ nữ khác. Họ hy sinh tuổi xuân phơi phới của họ v́ đất nước. Họ vào nữ thanh niên xung phong. Khi chiến tranh kết thúc th́ họ đă trở thành gái lỡ thời, gái già rồi. Có ai mà thèm cưới họ nữa. C̣n bao nhiêu phụ nữ khác làm trong các nhà máy sản xuất vũ khí bí mật thuộc nhà máy Z ǵ đó. Họ có được gặp đàn ông đâu. Họ đầu có biết ǵ đến t́nh yêu, mùi đời, chồng con ǵ... Phụ nữ ơi sao mà khổ đến như vậy...
* * *
Bà Hai quét dọn phần mộ của tiểu công chúa Bằng Lăng xong rồi bà dọn bánh và hoa bằng lăng ra cúng con gái. Bà đốt ba cây nhang, miệng thầm vái điều ǵ đó.
Rồi bà ngồi thẫn thờ. Bà khóc tức tưởi, nghẹn ngào...
- Con gái của mẹ hăy yên nghĩ nghỉ đi, không bao lâu nữa mẹ sẽ xuống với con. Mẹ không bỏ con một ḿnh đâu. Mẹ thương công chúa của mẹ lắm mà...
- Chồng ơi... anh Quang ơi... em thương anh nhiều lắm... em nhớ anh nhiều lắm... Em đă giữ được lời hứa với anh... Em vẫn đợi chờ anh ngày anh quay về..
Bà Hai nh́n về phía góc trời xa xa, nhưng h́nh ảnh cứ mờ dần mờ dần v́ đôi mắt bà đă đầm đ́a nước mắt... nên Bà không thể thấy ở nơi đó nắng vàng vẫn rực rỡ, cây lá vẫn xanh tươi và hoa bằng lăng đă nở tím mát cả một góc trời...
VietBF©sưu tập