Gibbs
07-28-2022, 01:37
Xin giới thiệu: Những bài viết tâm sự của những nhà kinh doanh trẻ tại Việt Nam mở quán cà phê khiến họ mất sạch vốn.
90% Quán cà phê sập tiệm sau 1 năm hoạt động. Nh́n thấy trên thị trường hàng trăm quán cafe mọc lên mỗi tháng, nhiều người tin rằng đây là loại h́nh kinh doanh dẽ dàng thu lợi khổng lồ. Rơ ràng, nhiều chủ đầu tư trong hoạt động kinh doanh cafe của ḿnh đă hốt bạc tỉ chỉ sau thời gian hoạt động ngắn. Tuy nhiên, những con số đằng sau đó sẽ khiến không ít người giật ḿnh. Hơn 90% số lượng quán cà phê đă phải đóng cửa chỉ sau một năm hoạt động, tập trung nhiều nhất là trong 6 tháng đầu tiên.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2088887&stc=1&d=1658972154
****
Năm tôi 29 tuổi, mở quán cà phê và "bay" hết 220 triệu đồng tiền vốn để dành trong mấy năm. Đôi khi không muốn tin, nhưng mà "người chưa gặp thời th́ không thể thành công". Câu này đúng.
Cả gia đ́nh, bà con, bạn bè ai cũng không nghĩ là tôi sẽ thất bại tại quán đó. Bỏ hai tháng t́m vị trí đối diện trường cấp 2 (TP HCM).
Tiền nhà 8 triệu đồng, nhân viên 6 triệu/2 người, bao ăn. Bán đồ ăn sáng (fastfood, ḿ Ư và trà sữa cho học sinh ăn sáng), sau đó là bán cà phê và trà sữa, thức ăn trong ngày, trưa bán cả cơm gà chiên và nhiều món ăn vặt khác.
Học sinh ăn, đứa nào cũng khen, nấu ngon, trà sữa ngon. Vấn đề là chỉ có mấy đứa lớp 6,7. Nhưng hiếm lớp 6 v́ nhỏ nên ít tiền. C̣n bọn lớn hơn đă quen trung thành với một quán khác gần đó nên nó không vào quán ḿnh. Học sinh hay có kiểu "trung thành" như vậy.
Tôi gồng một năm tṛn. Vất vả, tàn tạ, mệt mỏi, lời không có, tháng nào cũng lỗ do tiền bán không gánh nổi mặt bằng và nhân viên, sau 4 tháng phải cho một bạn nghỉ. Vẫn buộc phải duy tŕ một nhân viên partime v́ học sinh lúc tan học ùa ra bán không kịp.
Cuối cùng bay hết số vốn 220 triệu. Sang lại quán được 100 triệu. Xem như c̣n 100 triệu để lay lắt sống và nộp CV đi xin việc làm công ty.
Giờ tôi nói thật, ai trải qua rồi sẽ hiểu, làm chủ cực hơn làm nhân viên. Làm chủ vui hôm nay, nhưng không thể không lo ngày mai.
Nhân viên nghỉ, ḿnh không có giờ nghỉ. Thêm nữa bạn nào mà "công chúa" như ḿnh, chỉ quen làm văn pḥng, nhảy ra gồng làm kinh doanh mặt hàng ăn uống đảm bảo sẽ mau già, tàn tạ và rất mệt mỏi, thiếu ngủ, lo lắng dẫn đến stress thường xuyên.
Trước khi mở quán, hăy suy nghĩ kỹ xem có sức để tự chà toilet, lau bàn, dậy lúc 5h sáng nấu nướng chuẩn bị và cong lưng dọn dẹp lúc 11h đêm hay không nhé.
Bởi v́ chắc chắn t́nh trạng nhân viên là sinh viên thích th́ làm không thích th́ nghỉ ngang nhiều lắm, chủ quán tự lực là chính.
Nguồn: Thanh Nhi
****
Cách đây hơn 10 năm, tôi bước vào lĩnh vực kinh doanh quán cà phê. Phải nói, thời kỳ đầu bước vào kinh doanh, tôi đă gặp rất nhiều khó khăn. Đầu tiên là vấn đề t́m kiếm vị trí để mở quán sao cho thích hợp. Điều này không đơn giản v́ ngoài vị trí kinh doanh thuận tiện, c̣n cần phải hợp lư về giá thuê mặt bằng và có không gian để xe cho khách hàng. Khó khăn tiếp theo là cách tiếp cận với thị trường kinh doanh và nhóm khách hàng mà ḿnh nhắm đến. Nó phải vừa phù hợp với vị trí mặt bằng, vừa hợp với vị trí khu vực của quán, người dân địa phương...
Kế đến là câu chuyện nhân sự.Những người bắt đầu kinh doanh thường sẽ loay hoay t́m kiếm nhân sự. V́ những nhân viên đó ngoài việc chăm chỉ làm việc ra họ c̣n phải trung thực và lễ phép. Tôi đă gặp nhiều nhân viên, có người tốt, có người chưa tốt và có cả những người rất tệ. Nếu nhân viên phục vụ tốt th́ quán sẽ thu hút được nhiều khách hàng. Nếu không, quán sẽ mất khách v́ những nhân viên không làm tốt công việc.
Khó khăn tiếp theo là chuyện quan hệ với chủ nhà. Điều này nghe qua có vẻ dễ nhưng thực tế không hề đơn giản. Thoạt đầu, chủ nhà thường vui vẻ kư hợp đồng cho chúng ta thuê mặt bằng để kinh doanh. Nhưng khi t́nh h́nh kinh doanh không đạt hiệu quả, họ vẫn yêu cầu đóng đủ tiền thuê. Ngược lại, nếu chúng ta kinh doanh thành công, nhiều chủ nhà sẽ bắt đầu o ép, tăng giá. Tôi đă phải thay đổi địa điểm ḿnh kinh doanh tới hơn năm lần trong hơn 10 năm qua.
Quán cuối cùng mà tôi trụ lại lâu nhất là hơn 5 năm. V́ chủ nhà ở đây rất tốt bụng. Mùa dịch vừa qua, chủ nhà đă hỗ trợ tiền thuê mặt bằng cho tôi hơn 50%. Khi hết dịch, họ vẫn giảm 60% tiền thuê cho ba tháng tiếp theo để tôi ổn định kinh doanh. Sau này, việc lấn chiếm ḷng lề đường, phát sinh nhiều chi phí, giá thuê mặt bằng những năm gần đây ngày càng tăng, lương nhân viên cũng phải tăng... chi phí của tôi tăng gấp đôi, trong khi giá bán ra không thể tăng theo được. V́ vậy, lợi nhuận của tôi ngày càng tệ. Cộng thêm t́nh h́nh dịch bệnh phức tạp, càng làm cho t́nh h́nh kinh doanh thêm khó khăn.
Đỉnh điểm là việc hàng quán bị đóng cửa hơn năm tháng đă làm cho nhiều người phá sản. Có chủ nhà cảm thông cho người thuê mặt bằng và giảm giá thuê từ 40-50%. Nhưng cũng có những chủ nhà chỉ giảm 20-30% trong những tháng bị ngưng kinh doanh, khiến người thuê lao đao. Rồi khi buôn bán trở lại, lượng khách hàng đến quán cũng giảm hẳn, không nổi 80% như trước dịch.
Tóm lại, bây giờ kinh doanh quán cà phê chỉ có thể xem là làm v́ niềm vui, đam mê và giải trí. Chứ nói mở quán kinh doanh để kiếm sống th́ e rằng không nổi. Nếu tài chính yếu, chỉ tầm sáu tháng kinh doanh không hiệu quả, bạn sẽ chỉ có con đường phá sản mà thôi.
Sau khi bị ngừng kinh doanh v́ dịch bệnh, tôi đă phải chấp nhận sang nhượng lỗ vốn quán cà phê của ḿnh. Dù rất tâm huyết với quán sau hơn 10 năm kinh doanh, nhưng tôi vẫn e ngại dịch bệnh c̣n kéo dài. Tôi từng nhiễm Covid vào tháng 8/2021 và đă tiêm ba mũi vaccine, nhưng v́ hàng ngày phải tiếp xúc rất nhiều với khách hàng, nên khả năng bị tái nhiễm vẫn rất lớn, nguy cơ lây cho vợ con. Vậy là tôi đành phải khép lại giấc mơ của ḿnh.
Phuong Hai
****
Bạn tôi vốn là dân xây dựng, có công ty riêng và mở văn pḥng tại gia. Cách đó vài nhà, người thân của bạn tôi có miếng đất để không. Đất rộng hơn 200m2, vuông vức, mặt tiền 4m. Trước mặt là hồ. Tuy nhiên, đây là một phường có thể coi ngoại thành v́ thuộc huyện lên quận được mấy năm nay. Thế nên, dân cư mới đông đúc (trong đó có nhiều dân nhập cư về đây mua đất ở) và gần đây mới phát triển mạnh.
Miếng đất này, người thân bạn tôi cho thuê cũng đă được vài năm. Trong quăng thời gian đó, có 2 người đến thuê cũng mở quán giải khát nhưng đều thất bại. Thấy bạn tôi bảo là do vắng khách quá. Tuy nhiên, cả hai lần các chủ quán cũ đều đầu tư ít, quy mô quán nhỏ, không có mấy nhân viên. Thế nên, cũng chỉ được 5-7 tháng là đóng cửa.
Thấy vậy, bạn tôi quyết định thuê lại đất của người nhà (tất nhiên, được thuê với giá ưu đăi, chỉ 2,5-3 triệu đồng/tháng). Sau khi tính toán, anh bỏ ra hơn 1 tỷ vừa để xây một căn cấp 4 có gác làm văn pḥng công ty, đồng thời mở quán kinh doanh cà phê luôn. Tầng 2, anh cho làm sàn vươn ra phía trước để khách có thể lên ngồi uống nước vừa ngắm cảnh hồ vừa hóng mát.
Quán được đầu tư quy mô hơn, với khoảng 30 bàn. Anh đầu tư trồng cây, mua nhiều chậu hoa cảnh. Phía trong có quầy bar. Bạn tôi thuê 1 pha chế kiêm quản lư quán, 1 thợ phụ cộng với khoảng 5 nhân viên bưng bê. Giá đồ giải khát ở mức trung b́nh, không quá cao cũng không quá thấp so với mặt bằng chung và thu nhập người dân xung quanh. Chẳng hạn, cà phê đen 15.000 đồng/ly, cà phê nâu 18.000 đồng/ly, nước ép các loại từ 30.000-45.000 đồng/ly,...
Thời gian đầu, nhờ có khuyến măi và v́ ṭ ṃ, khách cũng tới khá đông. Doanh thu đủ bù chi phí nguyên liệu và tiền lương trả cho nhân viên. Được khoảng 2 tháng đầu, nhưng không hiểu sao thời gian sau, khách cứ thưa dần. Có ngày chỉ vài ba vị khách. Thợ pha chế chính cũng bỏ, đi t́m việc chỗ khác. Cậu thợ phụ lên thay nhưng cũng không khá hơn. Tiền thu được không đủ bù chi phí. Nhân viên cứ ít dần, giờ chỉ có 1-2 người bưng bê. Được 7-8 tháng, quán gần như không có khách.
Thấy vậy, anh bạn tôi ngán ngẩm. Cộng với chuyện kinh doanh ở công ty ngày càng bận rộn, nhiều việc lên, anh không có nhiều thời gian cho quán nữa nên đă tính chuyện dẹp bỏ. Cố duy tŕ được tầm 11 tháng, anh chính thức đóng cửa. May là nhà vẫn giữ được làm văn pḥng công ty, c̣n đâu số tiền bỏ ra kinh doanh cà phê coi như mất trắng.
Sau đó, ngồi lại phân tích, tôi và anh bạn chỉ ra được mấy nguyên nhân cơ bản khiến quán thất bại:
1. Vị trí quán: tuy đẹp, ngay mặt đường, sát hồ, mát mẻ nhưng trước mặt đồng thời cũng là nơi tập trung rác, cứ buổi chiều đến (tầm 5-6h chiều) là xe ô tô tới thu gom, bốc mùi khó chịu.
2. Khách hàng: khi mở quán, bạn tôi nhắm tới khách là dân cư ở đây và khách văng lai (gồm dân đến đây chơi, cánh lái xe đỗ ở hồ,... ). Tuy nhiên, anh không lường trước được dân ở đây vẫn là ở làng xă, không nhiều người có thói quen vào quán uống cà phê, gần đấy lại không có chung cư hay khu công sở văn pḥng (đây là đối tượng có thể coi là hay ra quán cà phê bàn công chuyện nhất) trong khi tụi teen lại thích sang phố, vào trung tâm cho sành điệu. Khách văng lai cũng không nhiều, chưa kể họ chỉ la cà mấy quán trà đá ven hồ vừa mát vừa tiện trông xe,…
3. Quán thiết kế không có ǵ nổi trội, đặc biệt hơn so với các quán khác. Ngay cả đồ uống cũng vậy, không nhiều món thực sự đặc sắc để giữ chân khách.
Song, anh bạn tôi cứ thắc mắc, bởi điều lạ là, chỉ cách đó vài trăm mét có một hồ khác, mấy quán cà phê ở đó khách lại rất đông, trong khi chính anh đă đi t́m hiểu th́ các quán đấy cũng không có ǵ xuất sắc cả.
Đông Hạnh
90% Quán cà phê sập tiệm sau 1 năm hoạt động. Nh́n thấy trên thị trường hàng trăm quán cafe mọc lên mỗi tháng, nhiều người tin rằng đây là loại h́nh kinh doanh dẽ dàng thu lợi khổng lồ. Rơ ràng, nhiều chủ đầu tư trong hoạt động kinh doanh cafe của ḿnh đă hốt bạc tỉ chỉ sau thời gian hoạt động ngắn. Tuy nhiên, những con số đằng sau đó sẽ khiến không ít người giật ḿnh. Hơn 90% số lượng quán cà phê đă phải đóng cửa chỉ sau một năm hoạt động, tập trung nhiều nhất là trong 6 tháng đầu tiên.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2088887&stc=1&d=1658972154
****
Năm tôi 29 tuổi, mở quán cà phê và "bay" hết 220 triệu đồng tiền vốn để dành trong mấy năm. Đôi khi không muốn tin, nhưng mà "người chưa gặp thời th́ không thể thành công". Câu này đúng.
Cả gia đ́nh, bà con, bạn bè ai cũng không nghĩ là tôi sẽ thất bại tại quán đó. Bỏ hai tháng t́m vị trí đối diện trường cấp 2 (TP HCM).
Tiền nhà 8 triệu đồng, nhân viên 6 triệu/2 người, bao ăn. Bán đồ ăn sáng (fastfood, ḿ Ư và trà sữa cho học sinh ăn sáng), sau đó là bán cà phê và trà sữa, thức ăn trong ngày, trưa bán cả cơm gà chiên và nhiều món ăn vặt khác.
Học sinh ăn, đứa nào cũng khen, nấu ngon, trà sữa ngon. Vấn đề là chỉ có mấy đứa lớp 6,7. Nhưng hiếm lớp 6 v́ nhỏ nên ít tiền. C̣n bọn lớn hơn đă quen trung thành với một quán khác gần đó nên nó không vào quán ḿnh. Học sinh hay có kiểu "trung thành" như vậy.
Tôi gồng một năm tṛn. Vất vả, tàn tạ, mệt mỏi, lời không có, tháng nào cũng lỗ do tiền bán không gánh nổi mặt bằng và nhân viên, sau 4 tháng phải cho một bạn nghỉ. Vẫn buộc phải duy tŕ một nhân viên partime v́ học sinh lúc tan học ùa ra bán không kịp.
Cuối cùng bay hết số vốn 220 triệu. Sang lại quán được 100 triệu. Xem như c̣n 100 triệu để lay lắt sống và nộp CV đi xin việc làm công ty.
Giờ tôi nói thật, ai trải qua rồi sẽ hiểu, làm chủ cực hơn làm nhân viên. Làm chủ vui hôm nay, nhưng không thể không lo ngày mai.
Nhân viên nghỉ, ḿnh không có giờ nghỉ. Thêm nữa bạn nào mà "công chúa" như ḿnh, chỉ quen làm văn pḥng, nhảy ra gồng làm kinh doanh mặt hàng ăn uống đảm bảo sẽ mau già, tàn tạ và rất mệt mỏi, thiếu ngủ, lo lắng dẫn đến stress thường xuyên.
Trước khi mở quán, hăy suy nghĩ kỹ xem có sức để tự chà toilet, lau bàn, dậy lúc 5h sáng nấu nướng chuẩn bị và cong lưng dọn dẹp lúc 11h đêm hay không nhé.
Bởi v́ chắc chắn t́nh trạng nhân viên là sinh viên thích th́ làm không thích th́ nghỉ ngang nhiều lắm, chủ quán tự lực là chính.
Nguồn: Thanh Nhi
****
Cách đây hơn 10 năm, tôi bước vào lĩnh vực kinh doanh quán cà phê. Phải nói, thời kỳ đầu bước vào kinh doanh, tôi đă gặp rất nhiều khó khăn. Đầu tiên là vấn đề t́m kiếm vị trí để mở quán sao cho thích hợp. Điều này không đơn giản v́ ngoài vị trí kinh doanh thuận tiện, c̣n cần phải hợp lư về giá thuê mặt bằng và có không gian để xe cho khách hàng. Khó khăn tiếp theo là cách tiếp cận với thị trường kinh doanh và nhóm khách hàng mà ḿnh nhắm đến. Nó phải vừa phù hợp với vị trí mặt bằng, vừa hợp với vị trí khu vực của quán, người dân địa phương...
Kế đến là câu chuyện nhân sự.Những người bắt đầu kinh doanh thường sẽ loay hoay t́m kiếm nhân sự. V́ những nhân viên đó ngoài việc chăm chỉ làm việc ra họ c̣n phải trung thực và lễ phép. Tôi đă gặp nhiều nhân viên, có người tốt, có người chưa tốt và có cả những người rất tệ. Nếu nhân viên phục vụ tốt th́ quán sẽ thu hút được nhiều khách hàng. Nếu không, quán sẽ mất khách v́ những nhân viên không làm tốt công việc.
Khó khăn tiếp theo là chuyện quan hệ với chủ nhà. Điều này nghe qua có vẻ dễ nhưng thực tế không hề đơn giản. Thoạt đầu, chủ nhà thường vui vẻ kư hợp đồng cho chúng ta thuê mặt bằng để kinh doanh. Nhưng khi t́nh h́nh kinh doanh không đạt hiệu quả, họ vẫn yêu cầu đóng đủ tiền thuê. Ngược lại, nếu chúng ta kinh doanh thành công, nhiều chủ nhà sẽ bắt đầu o ép, tăng giá. Tôi đă phải thay đổi địa điểm ḿnh kinh doanh tới hơn năm lần trong hơn 10 năm qua.
Quán cuối cùng mà tôi trụ lại lâu nhất là hơn 5 năm. V́ chủ nhà ở đây rất tốt bụng. Mùa dịch vừa qua, chủ nhà đă hỗ trợ tiền thuê mặt bằng cho tôi hơn 50%. Khi hết dịch, họ vẫn giảm 60% tiền thuê cho ba tháng tiếp theo để tôi ổn định kinh doanh. Sau này, việc lấn chiếm ḷng lề đường, phát sinh nhiều chi phí, giá thuê mặt bằng những năm gần đây ngày càng tăng, lương nhân viên cũng phải tăng... chi phí của tôi tăng gấp đôi, trong khi giá bán ra không thể tăng theo được. V́ vậy, lợi nhuận của tôi ngày càng tệ. Cộng thêm t́nh h́nh dịch bệnh phức tạp, càng làm cho t́nh h́nh kinh doanh thêm khó khăn.
Đỉnh điểm là việc hàng quán bị đóng cửa hơn năm tháng đă làm cho nhiều người phá sản. Có chủ nhà cảm thông cho người thuê mặt bằng và giảm giá thuê từ 40-50%. Nhưng cũng có những chủ nhà chỉ giảm 20-30% trong những tháng bị ngưng kinh doanh, khiến người thuê lao đao. Rồi khi buôn bán trở lại, lượng khách hàng đến quán cũng giảm hẳn, không nổi 80% như trước dịch.
Tóm lại, bây giờ kinh doanh quán cà phê chỉ có thể xem là làm v́ niềm vui, đam mê và giải trí. Chứ nói mở quán kinh doanh để kiếm sống th́ e rằng không nổi. Nếu tài chính yếu, chỉ tầm sáu tháng kinh doanh không hiệu quả, bạn sẽ chỉ có con đường phá sản mà thôi.
Sau khi bị ngừng kinh doanh v́ dịch bệnh, tôi đă phải chấp nhận sang nhượng lỗ vốn quán cà phê của ḿnh. Dù rất tâm huyết với quán sau hơn 10 năm kinh doanh, nhưng tôi vẫn e ngại dịch bệnh c̣n kéo dài. Tôi từng nhiễm Covid vào tháng 8/2021 và đă tiêm ba mũi vaccine, nhưng v́ hàng ngày phải tiếp xúc rất nhiều với khách hàng, nên khả năng bị tái nhiễm vẫn rất lớn, nguy cơ lây cho vợ con. Vậy là tôi đành phải khép lại giấc mơ của ḿnh.
Phuong Hai
****
Bạn tôi vốn là dân xây dựng, có công ty riêng và mở văn pḥng tại gia. Cách đó vài nhà, người thân của bạn tôi có miếng đất để không. Đất rộng hơn 200m2, vuông vức, mặt tiền 4m. Trước mặt là hồ. Tuy nhiên, đây là một phường có thể coi ngoại thành v́ thuộc huyện lên quận được mấy năm nay. Thế nên, dân cư mới đông đúc (trong đó có nhiều dân nhập cư về đây mua đất ở) và gần đây mới phát triển mạnh.
Miếng đất này, người thân bạn tôi cho thuê cũng đă được vài năm. Trong quăng thời gian đó, có 2 người đến thuê cũng mở quán giải khát nhưng đều thất bại. Thấy bạn tôi bảo là do vắng khách quá. Tuy nhiên, cả hai lần các chủ quán cũ đều đầu tư ít, quy mô quán nhỏ, không có mấy nhân viên. Thế nên, cũng chỉ được 5-7 tháng là đóng cửa.
Thấy vậy, bạn tôi quyết định thuê lại đất của người nhà (tất nhiên, được thuê với giá ưu đăi, chỉ 2,5-3 triệu đồng/tháng). Sau khi tính toán, anh bỏ ra hơn 1 tỷ vừa để xây một căn cấp 4 có gác làm văn pḥng công ty, đồng thời mở quán kinh doanh cà phê luôn. Tầng 2, anh cho làm sàn vươn ra phía trước để khách có thể lên ngồi uống nước vừa ngắm cảnh hồ vừa hóng mát.
Quán được đầu tư quy mô hơn, với khoảng 30 bàn. Anh đầu tư trồng cây, mua nhiều chậu hoa cảnh. Phía trong có quầy bar. Bạn tôi thuê 1 pha chế kiêm quản lư quán, 1 thợ phụ cộng với khoảng 5 nhân viên bưng bê. Giá đồ giải khát ở mức trung b́nh, không quá cao cũng không quá thấp so với mặt bằng chung và thu nhập người dân xung quanh. Chẳng hạn, cà phê đen 15.000 đồng/ly, cà phê nâu 18.000 đồng/ly, nước ép các loại từ 30.000-45.000 đồng/ly,...
Thời gian đầu, nhờ có khuyến măi và v́ ṭ ṃ, khách cũng tới khá đông. Doanh thu đủ bù chi phí nguyên liệu và tiền lương trả cho nhân viên. Được khoảng 2 tháng đầu, nhưng không hiểu sao thời gian sau, khách cứ thưa dần. Có ngày chỉ vài ba vị khách. Thợ pha chế chính cũng bỏ, đi t́m việc chỗ khác. Cậu thợ phụ lên thay nhưng cũng không khá hơn. Tiền thu được không đủ bù chi phí. Nhân viên cứ ít dần, giờ chỉ có 1-2 người bưng bê. Được 7-8 tháng, quán gần như không có khách.
Thấy vậy, anh bạn tôi ngán ngẩm. Cộng với chuyện kinh doanh ở công ty ngày càng bận rộn, nhiều việc lên, anh không có nhiều thời gian cho quán nữa nên đă tính chuyện dẹp bỏ. Cố duy tŕ được tầm 11 tháng, anh chính thức đóng cửa. May là nhà vẫn giữ được làm văn pḥng công ty, c̣n đâu số tiền bỏ ra kinh doanh cà phê coi như mất trắng.
Sau đó, ngồi lại phân tích, tôi và anh bạn chỉ ra được mấy nguyên nhân cơ bản khiến quán thất bại:
1. Vị trí quán: tuy đẹp, ngay mặt đường, sát hồ, mát mẻ nhưng trước mặt đồng thời cũng là nơi tập trung rác, cứ buổi chiều đến (tầm 5-6h chiều) là xe ô tô tới thu gom, bốc mùi khó chịu.
2. Khách hàng: khi mở quán, bạn tôi nhắm tới khách là dân cư ở đây và khách văng lai (gồm dân đến đây chơi, cánh lái xe đỗ ở hồ,... ). Tuy nhiên, anh không lường trước được dân ở đây vẫn là ở làng xă, không nhiều người có thói quen vào quán uống cà phê, gần đấy lại không có chung cư hay khu công sở văn pḥng (đây là đối tượng có thể coi là hay ra quán cà phê bàn công chuyện nhất) trong khi tụi teen lại thích sang phố, vào trung tâm cho sành điệu. Khách văng lai cũng không nhiều, chưa kể họ chỉ la cà mấy quán trà đá ven hồ vừa mát vừa tiện trông xe,…
3. Quán thiết kế không có ǵ nổi trội, đặc biệt hơn so với các quán khác. Ngay cả đồ uống cũng vậy, không nhiều món thực sự đặc sắc để giữ chân khách.
Song, anh bạn tôi cứ thắc mắc, bởi điều lạ là, chỉ cách đó vài trăm mét có một hồ khác, mấy quán cà phê ở đó khách lại rất đông, trong khi chính anh đă đi t́m hiểu th́ các quán đấy cũng không có ǵ xuất sắc cả.
Đông Hạnh