troopy
07-29-2022, 01:59
Một ngày mùa Đông rét mướt, tôi khoác Măng-tô ( Manteau ) đi giầy nghiêm chỉnh, ra đường nhìn ngắm phố phường. Đang lơ mơ hồn ở trên mây, bỗng thấy bước chân sao cứ bùng nhùng như vướng vào giẻ rách. Cúi xuống nhìn, trời ạ, không phải vướng giẻ rách mà là quá nửa trước cái đế giầy chân phải đã bị long ra. Chết tiệt ! Đôi giầy này là quà của con mua ở Ý từ năm “ Min nớp xăng cà cộ “ ( Tức là năm một nghìn chin trăm năm nảo năm nào) đã lâu lắm. Nhưng thích vì nó có đế Kêp ( Crêpe ),da Bò “chính cống Bà Lang Trọc “, đi nhẹ và êm lắm. Thế mà hôm nay nó giở chứng hại chủ, oan ức quá !
Nhìn quanh quẩn, không thấy có cửa hàng giầy dép nào. Thôi thì lại bắt chước Lý Toét năm xưa từ quê ra tỉnh ( Đi chân đất, dép cắp vào nách ).
Chân giầy, chân đất, lê lê bước đi ngăc nga ngắc ngứ, bước thấp bước cao. Người qua lại nhiễu sự ,hiền lành thì nhìn nhìn mủm mỉm , người ác mó thì gửi tặng cái “cười đểu “ hàm ý : Chết chưa !
Đang lúng túng, bỗng một cháu thanh niên nhìn thấy ,bèn đến bên vồn vã :” Ông hỏng giầy à ?. Ông cứ đợi đây, cháu về nhà ở ngay kia lấy cho ông đôi dép “.
Có lẽ kiếp trước mình ăn ở cũng có phần phải đạo, nên bây giờ cái Rủi qua nhanh, điều Lành mau tới chăng ?
ChỈ dăm phút sau, cháu ấy đã mang đến cho tôi một đôi dép nhựa trắng Tổ Ong. Thật xúc động. Tôi cảm ơn và không quên xin cháu địa chỉ gia đình để sau này đến ngỏ lời cảm tạ.
Trên đường về, ngồi xe ôm với đôi dép trắng, lòng tôi sao mà nhẹ nhàng ấm áp đến thế.Tôi cứ nắc nỏm thầm thì với mình “ Quý hóa quá cháu ơi. Quý già, già để tuổi cho. Cháu, Một TẤM LÒNG THƠM THẢO !”
VietBF©sưu tập
Nhìn quanh quẩn, không thấy có cửa hàng giầy dép nào. Thôi thì lại bắt chước Lý Toét năm xưa từ quê ra tỉnh ( Đi chân đất, dép cắp vào nách ).
Chân giầy, chân đất, lê lê bước đi ngăc nga ngắc ngứ, bước thấp bước cao. Người qua lại nhiễu sự ,hiền lành thì nhìn nhìn mủm mỉm , người ác mó thì gửi tặng cái “cười đểu “ hàm ý : Chết chưa !
Đang lúng túng, bỗng một cháu thanh niên nhìn thấy ,bèn đến bên vồn vã :” Ông hỏng giầy à ?. Ông cứ đợi đây, cháu về nhà ở ngay kia lấy cho ông đôi dép “.
Có lẽ kiếp trước mình ăn ở cũng có phần phải đạo, nên bây giờ cái Rủi qua nhanh, điều Lành mau tới chăng ?
ChỈ dăm phút sau, cháu ấy đã mang đến cho tôi một đôi dép nhựa trắng Tổ Ong. Thật xúc động. Tôi cảm ơn và không quên xin cháu địa chỉ gia đình để sau này đến ngỏ lời cảm tạ.
Trên đường về, ngồi xe ôm với đôi dép trắng, lòng tôi sao mà nhẹ nhàng ấm áp đến thế.Tôi cứ nắc nỏm thầm thì với mình “ Quý hóa quá cháu ơi. Quý già, già để tuổi cho. Cháu, Một TẤM LÒNG THƠM THẢO !”
VietBF©sưu tập