troopy
08-01-2022, 01:25
Có những mùi hương thoảng qua rồi tan theo gió, có những mùi hương mà khi ta vướng phải một lần lại làm ta lưu luyến mãi một đời, có những mùi hương gợi nhớ, gợi thương, gợi những gì xưa cũ đã đọng mãi trong tâm hồn. Hương chiều là loại hương như thế, luôn gợi nhớ gợi thương.
Có những khoảnh khắc làm lòng ta vương vấn mãi, đó không phải khoảnh khắc của nồng nàn hạ hay tàn thu, đó là khoảnh khắc của ngày tàn mà ta gọi bằng một tiếng gần gũi, mến thương là: Chiều
Chiều là khi bóng nắng đã lụi dần, ngày sắp khép lại, là lúc ta trở về với chính ta, với bản ngã mặc định kiếp người, ta ý thức sự tồn tại của bản thân trước sự dịch chuyển thường hằng của vũ trụ. Và chính lúc ấy, ta mới cảm nhận được cái vi diệu của thiên nhiên đất trời, ta cảm nhận được hương chiều.
Tôi đứng ở ngõ nhà xưa trong bóng chiều rơi, con ngõ với hai hàng chè tàu cha tôi trồng thời xưa cũ, trên hàng chè còn vương lại những sợi tơ hồng màu vàng rực như muốn buộc lại mùa qua, lòng cũng thấy vương vấn một điều gì khó tả. Tôi nhìn về phía xa, nơi ấy là đồng lúa sắp gặt, sương chiều buông nhẹ xuống cánh đồng, những cánh cò về muộn, chấp chới trong chiều tạo nên một bức tranh nhẹ nhàng và yên bình đến lạ.
Gió từ đồng thổi vào mang theo hương lúa, cái hương dìu dịu làm thức dậy trong ta những gì thân quen và gần gũi mà những tháng ngày phố thị ồn ào, bụi bặm cùng mùi xăng, dầu làm ta tưởng chừng chừng như quên đi tất cả. Hương lúa nhẹ nhàng gợi nhớ, gợi thương, gợi hình bóng mẹ cha cùng quê hương làng xóm và những gì thân thuộc cũ.
Trên con đường làng những chú trâu về muộn còn nán lại ngoạm vài bụi cỏ bên đường, làm xông lên cái mùi ngai ngái, ngòn ngọt khiến lòng chạnh nhớ, nhớ ta ngày còn nhỏ, trong chiều nhạt nắng, từng chạy ra rệ đê, ngã lăn xuống cỏ, nhìn mảng trời xanh trên cao với đám mây nào đó dường như không buồn trôi, tay day day cọng cỏ, cỏ bị nhàu cũng tứa ra mùi ngai ngái, ngòn ngọt như bây giờ. Mùi cỏ khiến lòng nao nao, ta nhớ ta, nhớ triền đê, cọng cỏ và chiều xa xăm nào. Mây tan loãng, chiều tan loãng, chỉ có mùi cỏ xưa đọng mãi trong tâm hồn.
Chiều xuống dần, đường chiều không còn nắng rơi.Trên bếp nhà xưa chờn vờn bay lên ngọn khói, khói vướng vít trên mái rồi tan loãng vào trong gió, ký ức ta cũng bồng bềnh theo khói, mới thấy khói chiều cũng mang vị riêng của nó. Chợt nhớ câu thơ của Thôi Hiệu : "Quê hương khuất bóng hoàng hôn. Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai". Có lẽ, nhà thơ lưu lạc xứ người, nhìn khói nhà đò đốt cơm chiều mà nhớ khói bếp quê hương. Rồi ta nhận ra, lòng mỗi người được buộc lại nơi quê hương không phải bằng sợi dây to lớn nào đó mà chỉ là làn khói mỏng manh mà bền chặt muôn đời.
Bữa cơm chiều được dọn ra trước hiên trong chập choạng, cái hiên nhà còn phả nắng nồng, mùi cá kho, mùi lạc rang, rau luộc xen lẫn mùi nước ruốc gợi sự đầm ấm, ngọt ngào. Để rồi sau này đi xa , mỗi khi nhìn khói nhà ai bay lên lòng lại thương nhớ một cái gì xa vắng.
Trong nhá nhem, ai thắp nhang trước sân, mùi nhang trầm không chỉ làm ấm những linh hồn cô quạnh mà còn gợi sự an tịnh trong tâm hồn người còn sống. Lại nhớ ngoại tôi từng thắp nhang trong chiều, ngoại thắp không chỉ để tưởng nhớ người đã khuất mà còn để cầu mong sụ bình an cho con cháu. Tôi qua bao chặng đường vẫn thấy sau lưng hình bóng ngoại trong mờ sương với niềm mong mỏi cho tôi được chân cứng đá mềm. Mùi hương ngoại thắp mỗi chiều từ dạo ấy cứ phảng phất mãi trong lòng tôi. Ngoại đi xa, thoáng mùi nhang trong chiều lòng lại ngùi ngùi thương nhớ. Tôi nhớ chiều, nhớ ngoại, nhớ mùi hương thoáng nhẹ trong chiều xưa.
Trên nền trời mảnh trăng non đã treo lơ lửng, mùi hoa cau trong vườn phả nhẹ vào trong sương, mùi hương nhẹ như có, như không để rồi sáng ra thấy hoa cau rụng đầy một vạt sân nhỏ, những ngày tháng đi xa tình cờ nghe mùi hương cau nhà ai, lòng lại thương hương cau trong chiều cũ quê nhà, mới nhớ đến quắt quay ngôi nhà nhỏ nơi có "chuối sau, cau trước", nhớ bà nội một đời gắn bó với chuối, với cau. Nhớ tàu cau rơi trong chiều, kéo ta đi qua một thời thơ bé, nhớ chiếc mo cau mẹ bới cơm đi cấy đồng xa, nhớ một người đứng đợi một người bên gốc cau để cho hoa cau vương đầy trên tóc và hương cau thấm mãi trong hồn .
Trong nhập nhoạng, đâu đây phảng phất hương nguyệt quế, hương lài. Cái mùi hương tinh khiết, sáng trong như góp phần thanh lọc không khí, làm dịu cái nóng bỏng rát của ngày, trả lại cho đêm sự dịu mát và trong lành. Cũng lạ, cả ngày hương vẫn tỏa đấy thôi nhưng sao ta không cảm nhận được hết, hay chính lúc này hoa mới thật sự tỏa hương, vậy mới là Nguyệt quế hoa chăng!?
Bóng chiều đã tắt, trong sâm sẩm ta thoáng thấy mùi cỏ mục, mùi phân rã, mùi đất hoai cùng hòa quyện, ta nhận ra đó là hương của đất đai quê nhà.
Tôi bao lần đứng trong chiều, nhìn chiều rơi, cảm nhận cái hương chiều miên man hư, thực thấm vào hồn để rồi sau này đi xa, bất chợt thấy thoảng một làn hương nào đó lại nhớ quê nhà, lại nhớ hương xưa. Thương lắm hương chiều xưa...!
VietBF©sưu tập
Có những khoảnh khắc làm lòng ta vương vấn mãi, đó không phải khoảnh khắc của nồng nàn hạ hay tàn thu, đó là khoảnh khắc của ngày tàn mà ta gọi bằng một tiếng gần gũi, mến thương là: Chiều
Chiều là khi bóng nắng đã lụi dần, ngày sắp khép lại, là lúc ta trở về với chính ta, với bản ngã mặc định kiếp người, ta ý thức sự tồn tại của bản thân trước sự dịch chuyển thường hằng của vũ trụ. Và chính lúc ấy, ta mới cảm nhận được cái vi diệu của thiên nhiên đất trời, ta cảm nhận được hương chiều.
Tôi đứng ở ngõ nhà xưa trong bóng chiều rơi, con ngõ với hai hàng chè tàu cha tôi trồng thời xưa cũ, trên hàng chè còn vương lại những sợi tơ hồng màu vàng rực như muốn buộc lại mùa qua, lòng cũng thấy vương vấn một điều gì khó tả. Tôi nhìn về phía xa, nơi ấy là đồng lúa sắp gặt, sương chiều buông nhẹ xuống cánh đồng, những cánh cò về muộn, chấp chới trong chiều tạo nên một bức tranh nhẹ nhàng và yên bình đến lạ.
Gió từ đồng thổi vào mang theo hương lúa, cái hương dìu dịu làm thức dậy trong ta những gì thân quen và gần gũi mà những tháng ngày phố thị ồn ào, bụi bặm cùng mùi xăng, dầu làm ta tưởng chừng chừng như quên đi tất cả. Hương lúa nhẹ nhàng gợi nhớ, gợi thương, gợi hình bóng mẹ cha cùng quê hương làng xóm và những gì thân thuộc cũ.
Trên con đường làng những chú trâu về muộn còn nán lại ngoạm vài bụi cỏ bên đường, làm xông lên cái mùi ngai ngái, ngòn ngọt khiến lòng chạnh nhớ, nhớ ta ngày còn nhỏ, trong chiều nhạt nắng, từng chạy ra rệ đê, ngã lăn xuống cỏ, nhìn mảng trời xanh trên cao với đám mây nào đó dường như không buồn trôi, tay day day cọng cỏ, cỏ bị nhàu cũng tứa ra mùi ngai ngái, ngòn ngọt như bây giờ. Mùi cỏ khiến lòng nao nao, ta nhớ ta, nhớ triền đê, cọng cỏ và chiều xa xăm nào. Mây tan loãng, chiều tan loãng, chỉ có mùi cỏ xưa đọng mãi trong tâm hồn.
Chiều xuống dần, đường chiều không còn nắng rơi.Trên bếp nhà xưa chờn vờn bay lên ngọn khói, khói vướng vít trên mái rồi tan loãng vào trong gió, ký ức ta cũng bồng bềnh theo khói, mới thấy khói chiều cũng mang vị riêng của nó. Chợt nhớ câu thơ của Thôi Hiệu : "Quê hương khuất bóng hoàng hôn. Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai". Có lẽ, nhà thơ lưu lạc xứ người, nhìn khói nhà đò đốt cơm chiều mà nhớ khói bếp quê hương. Rồi ta nhận ra, lòng mỗi người được buộc lại nơi quê hương không phải bằng sợi dây to lớn nào đó mà chỉ là làn khói mỏng manh mà bền chặt muôn đời.
Bữa cơm chiều được dọn ra trước hiên trong chập choạng, cái hiên nhà còn phả nắng nồng, mùi cá kho, mùi lạc rang, rau luộc xen lẫn mùi nước ruốc gợi sự đầm ấm, ngọt ngào. Để rồi sau này đi xa , mỗi khi nhìn khói nhà ai bay lên lòng lại thương nhớ một cái gì xa vắng.
Trong nhá nhem, ai thắp nhang trước sân, mùi nhang trầm không chỉ làm ấm những linh hồn cô quạnh mà còn gợi sự an tịnh trong tâm hồn người còn sống. Lại nhớ ngoại tôi từng thắp nhang trong chiều, ngoại thắp không chỉ để tưởng nhớ người đã khuất mà còn để cầu mong sụ bình an cho con cháu. Tôi qua bao chặng đường vẫn thấy sau lưng hình bóng ngoại trong mờ sương với niềm mong mỏi cho tôi được chân cứng đá mềm. Mùi hương ngoại thắp mỗi chiều từ dạo ấy cứ phảng phất mãi trong lòng tôi. Ngoại đi xa, thoáng mùi nhang trong chiều lòng lại ngùi ngùi thương nhớ. Tôi nhớ chiều, nhớ ngoại, nhớ mùi hương thoáng nhẹ trong chiều xưa.
Trên nền trời mảnh trăng non đã treo lơ lửng, mùi hoa cau trong vườn phả nhẹ vào trong sương, mùi hương nhẹ như có, như không để rồi sáng ra thấy hoa cau rụng đầy một vạt sân nhỏ, những ngày tháng đi xa tình cờ nghe mùi hương cau nhà ai, lòng lại thương hương cau trong chiều cũ quê nhà, mới nhớ đến quắt quay ngôi nhà nhỏ nơi có "chuối sau, cau trước", nhớ bà nội một đời gắn bó với chuối, với cau. Nhớ tàu cau rơi trong chiều, kéo ta đi qua một thời thơ bé, nhớ chiếc mo cau mẹ bới cơm đi cấy đồng xa, nhớ một người đứng đợi một người bên gốc cau để cho hoa cau vương đầy trên tóc và hương cau thấm mãi trong hồn .
Trong nhập nhoạng, đâu đây phảng phất hương nguyệt quế, hương lài. Cái mùi hương tinh khiết, sáng trong như góp phần thanh lọc không khí, làm dịu cái nóng bỏng rát của ngày, trả lại cho đêm sự dịu mát và trong lành. Cũng lạ, cả ngày hương vẫn tỏa đấy thôi nhưng sao ta không cảm nhận được hết, hay chính lúc này hoa mới thật sự tỏa hương, vậy mới là Nguyệt quế hoa chăng!?
Bóng chiều đã tắt, trong sâm sẩm ta thoáng thấy mùi cỏ mục, mùi phân rã, mùi đất hoai cùng hòa quyện, ta nhận ra đó là hương của đất đai quê nhà.
Tôi bao lần đứng trong chiều, nhìn chiều rơi, cảm nhận cái hương chiều miên man hư, thực thấm vào hồn để rồi sau này đi xa, bất chợt thấy thoảng một làn hương nào đó lại nhớ quê nhà, lại nhớ hương xưa. Thương lắm hương chiều xưa...!
VietBF©sưu tập