nguoiduatinabc
08-07-2022, 04:39
Vệ tinh GEO-6 là chiếc cuối cùng trong tổng số 6 vệ tinh thuộc Hệ thống vệ tinh hồng ngoại quỹ đạo địa đồng bộ (SBIRS) của Lực lượng Không gian Mỹ được phóng thành công từ Trạm Lực lượng Không gian Cape Canaveral ở bang Florida.
Vụ phóng sử dụng tên lửa đẩy Atlas V do nhà cung cấp dịch vụ phóng tàu vũ trụ United Launch Alliance chế tạo.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2093803&stc=1&d=1659847151
Đây là đỉnh cao của nỗ lực kéo dài hàng thập kỷ của Mỹ nhằm tăng cường khả năng phát hiện và theo dơi các mối đe dọa tên lửa từ không gian. Vụ phóng diễn ra trong bối cảnh các đối thủ của Mỹ, bao gồm Trung Quốc và Nga, đă phát triển các loại vũ khí tấn công khó theo dơi hơn tên lửa đạn đạo truyền thống, Lực lượng Không gian và các cơ quan khác của Lầu Năm Góc đang xây dựng một chiến lược để phát hiện những mối đe dọa như vậy.
SBIRS GEO-6, do nhà thầu quốc pḥng Mỹ Lockheed Martin thiết kế, sẽ cùng với 5 vệ tinh khác cấu thành một hệ thống vệ tinh theo dơi tên lửa đạn đạo trong quỹ đạo địa tĩnh, cách Trái đất khoảng 35.700 km, cho phép phát hiện các mối đe dọa trên toàn cầu. Mỗi vệ tinh SBIRS GEO được đặt ở một vị trí khác nhau trong không gian, mang lại khả năng phủ sóng rộng khắp.
Vụ phóng của SBIRS GEO-6 thu hẹp khoảng trống cuối cùng trong chuỗi vệ tinh và kết thúc giai đoạn phát triển của chương tŕnh SBIRS. Theo một thông cáo báo chí của Bộ Chỉ huy hệ thống không gian (SSC) thuộc Lực lượng Không gian Mỹ, hệ thống SBIRS sẽ cung cấp khả năng “giám sát hồng ngoại để hỗ trợ cảnh báo tên lửa, pḥng thủ tên lửa, nhận thức chiến trường và t́nh báo kỹ thuật”.
“Vệ tinh SBIRS là tuyến pḥng thủ đầu tiên, cung cấp thông tin cảnh báo sớm, phát hiện vụ phóng và thông báo cho các nhà lănh đạo và những người tham gia chiến đấu”, Đại tá Daniel Walter, lănh đạo cấp cao Nhóm Thu thập cảnh báo tên lửa chiến lược của SSC, cho biết.
GEO-1 lần đầu ra mắt vào năm 2011, trong khi các vệ tinh SBIRS tiếp theo được phóng từ năm 2013 đến năm 2021. Sau khi SBIRS GEO-6 kết thúc loạt phóng, công nghệ cho hệ thống phát hiện tên lửa thế hệ tiếp theo của SSC bắt đầu được phát triển.
Được gọi là hệ thống Vệ tinh hồng ngoại quỹ đạo địa đồng bộ trên không thế hệ tiếp theo (OPIR), nền tảng vệ tinh mới đang được thiết kế để nâng cấp và cuối cùng thay thế cho hệ thống SBIRS GEO.
Vụ phóng sử dụng tên lửa đẩy Atlas V do nhà cung cấp dịch vụ phóng tàu vũ trụ United Launch Alliance chế tạo.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2093803&stc=1&d=1659847151
Đây là đỉnh cao của nỗ lực kéo dài hàng thập kỷ của Mỹ nhằm tăng cường khả năng phát hiện và theo dơi các mối đe dọa tên lửa từ không gian. Vụ phóng diễn ra trong bối cảnh các đối thủ của Mỹ, bao gồm Trung Quốc và Nga, đă phát triển các loại vũ khí tấn công khó theo dơi hơn tên lửa đạn đạo truyền thống, Lực lượng Không gian và các cơ quan khác của Lầu Năm Góc đang xây dựng một chiến lược để phát hiện những mối đe dọa như vậy.
SBIRS GEO-6, do nhà thầu quốc pḥng Mỹ Lockheed Martin thiết kế, sẽ cùng với 5 vệ tinh khác cấu thành một hệ thống vệ tinh theo dơi tên lửa đạn đạo trong quỹ đạo địa tĩnh, cách Trái đất khoảng 35.700 km, cho phép phát hiện các mối đe dọa trên toàn cầu. Mỗi vệ tinh SBIRS GEO được đặt ở một vị trí khác nhau trong không gian, mang lại khả năng phủ sóng rộng khắp.
Vụ phóng của SBIRS GEO-6 thu hẹp khoảng trống cuối cùng trong chuỗi vệ tinh và kết thúc giai đoạn phát triển của chương tŕnh SBIRS. Theo một thông cáo báo chí của Bộ Chỉ huy hệ thống không gian (SSC) thuộc Lực lượng Không gian Mỹ, hệ thống SBIRS sẽ cung cấp khả năng “giám sát hồng ngoại để hỗ trợ cảnh báo tên lửa, pḥng thủ tên lửa, nhận thức chiến trường và t́nh báo kỹ thuật”.
“Vệ tinh SBIRS là tuyến pḥng thủ đầu tiên, cung cấp thông tin cảnh báo sớm, phát hiện vụ phóng và thông báo cho các nhà lănh đạo và những người tham gia chiến đấu”, Đại tá Daniel Walter, lănh đạo cấp cao Nhóm Thu thập cảnh báo tên lửa chiến lược của SSC, cho biết.
GEO-1 lần đầu ra mắt vào năm 2011, trong khi các vệ tinh SBIRS tiếp theo được phóng từ năm 2013 đến năm 2021. Sau khi SBIRS GEO-6 kết thúc loạt phóng, công nghệ cho hệ thống phát hiện tên lửa thế hệ tiếp theo của SSC bắt đầu được phát triển.
Được gọi là hệ thống Vệ tinh hồng ngoại quỹ đạo địa đồng bộ trên không thế hệ tiếp theo (OPIR), nền tảng vệ tinh mới đang được thiết kế để nâng cấp và cuối cùng thay thế cho hệ thống SBIRS GEO.