goodidea
08-23-2022, 03:57
Bà nội từng không phải với mẹ. Nhưng đó không phải là tất cả.
Mẹ kể ngày đầu về làm dâu, tối ấy đèn đóm lập ḷe không nh́n rơ mặt người. Bà mắng phủ đầu mẹ: Có cái vại dưa cũng không biết mà cất, để mưa ướt hết.
Câu nói đó theo mẹ đến tận khi mẹ sinh ra chúng tôi, khi chúng tôi trưởng thành.
___
Bà nội từng hiểu lầm mẹ, làm mẹ buồn. Mẹ cũng từng giận bà, không gọi hỏi han bà một thời gian. Nhưng đó không phải là tất cả.
Mẹ c̣n kể bà nội hay tham gia những chuyện trong cái gia đ́nh nhỏ của mẹ. Từ việc bố nấu cơm bà nh́n không thuận mắt, bố đi nhậu bà cũng thương bố sợ bố hại thân, rồi cằn nhằn với mẹ tại sao không nhắc bố... Bà nói miết làm mẹ bực, mẹ đem cái bực ấy kể lể với 2 đứa con của mẹ. Nhưng đó chưa phải là tất cả.
Hồi xưa mẹ khó, con cái ốm đau nhiều, bà nội lại rất thích quà cáp ở thành phố, hay bảo mẹ đi mua cho bà, bà mang về quê vừa khoe vừa biếu. Mẹ chán nhưng mẹ vẫn mua. Bố thấy vậy gàn mẹ lại, mắng mẹ sao khó mà vẫn mua. Mẹ vẫn chiều bà trong sự không thoải mái như thế.
Một lần, à không nhiều lần, mẹ than với 2 đứa con. 2 đứa con của mẹ đứng ngoài mối quan hệ mẹ với bà nội, nên nh́n được hết toàn cảnh bức tranh tối màu và hỗn độn ấy. Nhưng kỳ lạ, chưa khi nào 2 đứa con mẹ trách bà nội v́ đă làm mẹ buồn nhiều, chỉ thấy thương mẹ, và thương cả bà.
V́ ấy chưa phải tất cả, chưa phải toàn bộ bức tranh.
Khi mẹ ốm, bà cũng gọi điện hỏi han qua bố.
Lúc nào mẹ về quê, bà đều để mẹ dậy muộn hơn cả nhà, c̣n nhắc mấy đứa cháu bà: Nói khẽ cho bác Hoài ngủ.
Mẹ muốn mua ǵ, bà đi lùng khắp chợ Lầm sửa soạn ra.
Mẹ đưa tiền bà, bà vẫn cầm. Nhưng nhớ một lần mẹ bảo: mười lần tiền ư không mua nổi sự tận tâm chu đáo của một người bà đâu.
Nói thế chúng tôi hiểu, 2 con người đó, 1 mẹ chồng, 1 nàng dâu, tưởng như kẻ cầm người buông, mà cũng có lúc đậm t́nh người đến thế.
____
Những ngày cuối cùng của bà, mẹ ngồi bên cạnh, có 2 đứa con của mẹ nữa, mẹ hỏi bà một câu như một lời rút ruột: Đến giờ mẹ c̣n có khúc mắc ǵ với con không?
Bà đáp luôn tức khắc: Mày quá tuyệt vời. Mẹ không ǵ để nói.
Rồi bà cười.
Mẹ cười.
Con mẹ th́ khóc.
VietBF©sưu tập
Mẹ kể ngày đầu về làm dâu, tối ấy đèn đóm lập ḷe không nh́n rơ mặt người. Bà mắng phủ đầu mẹ: Có cái vại dưa cũng không biết mà cất, để mưa ướt hết.
Câu nói đó theo mẹ đến tận khi mẹ sinh ra chúng tôi, khi chúng tôi trưởng thành.
___
Bà nội từng hiểu lầm mẹ, làm mẹ buồn. Mẹ cũng từng giận bà, không gọi hỏi han bà một thời gian. Nhưng đó không phải là tất cả.
Mẹ c̣n kể bà nội hay tham gia những chuyện trong cái gia đ́nh nhỏ của mẹ. Từ việc bố nấu cơm bà nh́n không thuận mắt, bố đi nhậu bà cũng thương bố sợ bố hại thân, rồi cằn nhằn với mẹ tại sao không nhắc bố... Bà nói miết làm mẹ bực, mẹ đem cái bực ấy kể lể với 2 đứa con của mẹ. Nhưng đó chưa phải là tất cả.
Hồi xưa mẹ khó, con cái ốm đau nhiều, bà nội lại rất thích quà cáp ở thành phố, hay bảo mẹ đi mua cho bà, bà mang về quê vừa khoe vừa biếu. Mẹ chán nhưng mẹ vẫn mua. Bố thấy vậy gàn mẹ lại, mắng mẹ sao khó mà vẫn mua. Mẹ vẫn chiều bà trong sự không thoải mái như thế.
Một lần, à không nhiều lần, mẹ than với 2 đứa con. 2 đứa con của mẹ đứng ngoài mối quan hệ mẹ với bà nội, nên nh́n được hết toàn cảnh bức tranh tối màu và hỗn độn ấy. Nhưng kỳ lạ, chưa khi nào 2 đứa con mẹ trách bà nội v́ đă làm mẹ buồn nhiều, chỉ thấy thương mẹ, và thương cả bà.
V́ ấy chưa phải tất cả, chưa phải toàn bộ bức tranh.
Khi mẹ ốm, bà cũng gọi điện hỏi han qua bố.
Lúc nào mẹ về quê, bà đều để mẹ dậy muộn hơn cả nhà, c̣n nhắc mấy đứa cháu bà: Nói khẽ cho bác Hoài ngủ.
Mẹ muốn mua ǵ, bà đi lùng khắp chợ Lầm sửa soạn ra.
Mẹ đưa tiền bà, bà vẫn cầm. Nhưng nhớ một lần mẹ bảo: mười lần tiền ư không mua nổi sự tận tâm chu đáo của một người bà đâu.
Nói thế chúng tôi hiểu, 2 con người đó, 1 mẹ chồng, 1 nàng dâu, tưởng như kẻ cầm người buông, mà cũng có lúc đậm t́nh người đến thế.
____
Những ngày cuối cùng của bà, mẹ ngồi bên cạnh, có 2 đứa con của mẹ nữa, mẹ hỏi bà một câu như một lời rút ruột: Đến giờ mẹ c̣n có khúc mắc ǵ với con không?
Bà đáp luôn tức khắc: Mày quá tuyệt vời. Mẹ không ǵ để nói.
Rồi bà cười.
Mẹ cười.
Con mẹ th́ khóc.
VietBF©sưu tập