PDA

View Full Version : CỦA THIÊN TRẢ ĐỊA


troopy
08-24-2022, 14:41
Chuyện có thật em thêm chút biến tấu trên cốt có thật nha. Em thay đổi tên nhân vật.
Tác giả: Dạ Nguyệt Thanh Khâu
Chương 1: Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai
- Ối dồi ôi ông ơi, thằng Sơn nó lại vay nợ, người ta đang vác quan tài đến cổng nhà ḿnh đ̣i nợ ḱa ông ơi.
- Đâu đâu. Tiên sư cha cái thằng này. Nó ở đâu rồi gọi ngay về đây.
- Tôi mà biết tôi cũng gọi. Nó đổi sim rồi có về đâu. Trốn rồi.
Tiếng kèn đám ma từ ngoài cổng vang vọng vào. Ông Nhẫn chạy ra:
- Chúng mày làm cái tṛ ǵ thế?
- Ông già, trả nợ đi.
- Tao nợ ǵ chúng mày mà phải trả.
- Biết rồi c̣n hỏi. Thằng quư tử nhà ông chứ c̣n ai. Đây giấy trắng mực đen chữ kư sống.
Tên đ̣i nợ giơ giấy ra. Hàng xóm láng giềng nghe tiếng kèn th́ hốt hoảng chạy sang hỏi chuyện, nào ngờ lại gặp cảnh này. Vừa nh́n là biết mấy tên đ̣i nợ vay nặng lăi. Mọi người không tản về mà đứng xa xa hóng chuyện.
- Tao không biết. Nhà tao hết tiền rồi.
- Nhà tôi đă trả cho các người hơn ba tỷ rồi cũng hết sạch tiền tích cóp rồi. Lấy đâu ra...
- Bà già, c̣n nợ th́ thằng này mới đến đ̣i. Hết nợ th́ thằng này tự khắc đi. Nhà các bà c̣n bao nhiêu tôi không cần biết. Trả đủ đi. Đây, giấy tờ đây.
- Chúng mày… Chúng mày… không đi tao báo công an.
- Ông báo th́ tụi này đi ngày mai tụi này lại đến. Xem công an ở nhà ông bà già được lâu hay tụi này ở được lâu.
- Mày mày… Tao gọi công an.
Ông Nhẫn giơ điện thoại lên gọi. Đám người kia chỉ chỉ rồi rút quân.
- Lăo già được lắm! Đi thôi anh em, mai lại đến!
Đám người kia rút đi, tiếng kèn đám ma im ắng. Mấy người hàng xóm muốn sang hỏi thăm lại bị ông bà Nhẫn xua về.
- Xem cái ǵ mà xem. Mấy người về đi.
Mấy người hàng xóm phật ḷng tản ra đi về. Trong câu chuyện buôn dưa bán chiếu lại có thêm đề tài nói chuyện.
Ông bà Nhẫn này xưa nay tham lam, lấn đất chiếm lề đă thành thói. Trước nay trong xóm nhà ông bà giàu nhất, có của ăn của để nên khinh người ra mặt. Ông bà Nhẫn v́ thế mà vênh váo lắm, không thèm nói chuyện với đám "dân ngu cu đen" như bọn họ. Kể cả lúc bà cụ mẹ đẻ ông Nhẫn mất, dân làng sang giúp cũng không được câu cảm ơn tử tế. Biết tính ông bà ấy như thế mọi người cũng không chấp nhặt. Chỉ thương cho bà cụ Huệ, sống hiền ở lành lại gặp phải loại con cháu bố láo mất dạy. Thời gian cứ thế trôi đi, nào ngờ lại có ngày ông bà Nhẫn bán đất bán cát trả nợ cho thằng con cả.
Chuyện nếu chỉ dừng ở đó th́ cũng thôi đi, mấy hôm sau, ông bà Nhẫn lại được phen hú hồn. Công an triệu tập con trai út của ông bà. C̣n bắt tạm giam để điều tra. Ông bà Nhẫn có hai mụn con trai, thuở nhỏ học không giỏi nhưng cũng ngoan ngoăn hiền lành, chỉ cần tiết kiệm khối gia sản nhà ông bà th́ cả đời chẳng lo cơm áo gạo tiền. Nào ngờ mới thoát ly gia đ́nh lập nghiệp đă gánh đến bao nghiệp cho bố mẹ già rồi.
Ông bà Nhẫn từ ngày con cái gây hoạ, người gầy đi trông thấy. Hoạ gây ra, hậu quả c̣n kéo dài…
***
– Mở cái mồm ra, mở cái mồm ra. Nuốt! Có mỗi mở cái mồm cũng đéo làm ra được sống làm ǵ cho chật đất tốn cơm ra.
Mụ Nhẫn vừa quát mắng vừa lấy tay kéo miệng bà cụ gầy g̣ ra, sau đó nhét th́a cháo trắng vào miệng cụ. Miệng không ngừng la ó.
– Già rồi th́ chết mẹ nó đi c̣n sống dai hành hạ con cháu.
– Ăn, ăn đi. Không ăn chết đói người ta lại bảo con này làm dâu ác. Bỏ đói bà già.
Bà Nhẫn đút từng th́a cháo trắng vào miệng bà cụ. Bà cụ không nói được, nước mắt rơm rớm trên gương mặt già nua. Các nếp nhăn xô lại với nhau giống như chiếc rèm xếp ly.
– Mẹ, mẹ làm cái ǵ đấy, không bón cho bà th́ để đấy con về con bón. Mẹ làm cái ǵ thế?
Hoa chạy vào, giằng lấy bát cháo từ tay mẹ.
– Á à, láo nhể, con ranh mới nứt mắt ra mà dám căi lời tao rồi.
Bà Nhẫn chống nạnh chửi. Hoa bỏ ngoài tai, mang bát cháo vào, lấy thịt băm cho thêm vào cháo, nấu lại cho bà ăn. Bà cụ thấy Hoa về, ánh mắt mới dịu lại. Cả cái nhà này chỉ có cô cháu gái này là c̣n quư trọng bà. Trước đây chưa bị tai biến chúng đă tệ, nay bà bị tai biến, không thể làm ǵ được, nuốt ăn c̣n khó, đi lại càng khó khăn th́ chúng càng tệ hại hơn. Chỉ có Hoa về, bà mới được làm một con người.
Hoa cho bà cụ Huệ ăn xong th́ đưa cụ vào trong pḥng, đun nước ngải cứu, tía tô và cỏ xước để cho cụ ngâm chân và bóp chân cho cụ. Hoa nghe nói chỉ cần chăm chỉ xoa bóp cơ thể cho cụ th́ máu huyết sẽ thông, khả năng hồi phục sẽ nhanh hơn.
– Bà, bà đừng để tâm mẹ con nói, từ nay con sẽ chăm bà.
Bà cụ Huệ muốn giơ bàn tay nhăn nheo đầy đồi mồi của ḿnh lên xoa đầu cô cháu gái bé bỏng mà khó khăn quá. Miệng bà nhếch lên nở nụ cười hiền hậu. Hoa biết ư cầm lấy tay bà áp vào má ḿnh. Lau người và thay quần áo cho bà xong, Hoa đi ra ngoài.
– Gớm gớm, bà cháu t́nh tứ quá th́ từ giờ tự mà chăm nhau.
– Mẹ, bà cũng là mẹ chồng của mẹ, con là con gái mẹ, sao mẹ lại như thế?
– Mày c̣n phải dạy tao làm mẹ làm con nữa à? Cái loại con gái như mày rồi cũng bay đi lấy chồng. Rồi xem, đến lúc có mẹ chồng xem có nói được thế không hay lại hơn cả tao.
Hoa bực ḿnh không nói với mẹ nữa, lúc này mới mang cặp sách để ở dưới đất vào trong pḥng bà. Từ lúc bà bệnh, Hoa vào trong ngủ và học với bà luôn. Góc học tập cũng được kê một chiếc bàn nho nhỏ ở góc pḥng. Người già bệnh, hết đại tiện lại tiểu tiện, rất nhiều lần, bà lại đột quỵ nên mọi thứ bất tiện nên cần có người chăm sóc.
Hoa năm nay đă học lớp 12, sắp đến kỳ thi quan trọng nhưng lại không thể đi học thêm ôn thi nên kết quả có phần đuối đi. Giáo viên chủ nhiệm gọi lên v́ Hoa có tâm sự với cô giáo thế nhưng bà Nhẫn lại nói:
– Ôi dào con gái học ǵ học lắm. Học giỏi cũng là con người ta, thôi để nó ở nhà chăm bà giúp mẹ cho tốt.
Cô giáo chủ nhiệm dạy học mấy chục năm chưa bao giờ thấy phụ huynh nào thế này th́ cũng bó tay. Chỉ biết động viên cô học tṛ xinh xắn hiếu thảo. Rồi trời cao như thấu hiểu, cô giáo cũng nói chuyện với cô của Hoa. Cô ruột của Hoa cũng là người trong xóm, gia cảnh tốt nên cũng muốn đón bà cụ Huệ sang nhà chăm sóc. Thế nhưng ông bà Nhẫn lại không muốn điều đó.
– Cô nói thế là thế nào? Ư cô là để bà cụ ở nhà này th́ anh chị không chăm được à?
– Không, em không có ư đó, ư em là anh chị đi làm vất vả, em chỉ bán tạp hóa ở nhà nên có thời gian hơn, giờ anh chị cứ để mẹ sang nhà em một thời gian em chăm sóc mẹ đỡ đần anh chị.
– Xuy, cô lại có ư tốt thế. Tôi chả dám. Thôi mẹ ở đâu cứ ở đó.
Bà Nhẫn nói xong cô Tâm cũng không c̣n biết nói ǵ nữa nên về. Từ đó mỗi ngày cô tâm qua lại nhà bà Nhẫn một đôi lần để chăm sóc bà. Lúc Hoa không có nhà, việc đại tiểu tiện, đi lại đều nhờ cô Tâm. Nếu không một pḥng toàn là nước tiểu và phân giữ nguyên hiện trạng đợi Hoa về. Hoa không hiểu tại sao bố mẹ cô không muốn chăm sóc bà nhưng lại muốn bà ở đây. Chẳng phải bố mẹ lúc nào cũng mắng chửi bà “chết đi cho đỡ chật đất” đấy sao.
Hoa từng nghĩ nếu bà nội sống ở nhà cô chí ít cũng không phải nghe những lời đay nghiến mạt sát của bố mẹ ḿnh. Đến người làm con như cô c̣n không chấp nhận nổi, không hiểu sao bố mẹ cô lại có thể sống vô nhân đức như thế. Nếu cô căi lại, mẹ cô sẵn sàng giáng cho cô một hai cái bạt tai nảy lửa. Trong cái nhà này, ba đứa con hai trai một gái, chỉ có cô giống như người ngoài, như trâu ḅ.
– Con Tâm nhà anh cũng khôn ra tṛ. Bà già sắp chết nên muốn đón bà sang đợi chết để lấy đất đây mà. Tôi biết thừa.
– Bà nói cái ǵ, em gái tôi nó đâu có thế.
– Rồi ông xem, giờ ông để bà già sang đó đi rồi khác biết. Xem nó thế nào.
Hoa nghe tiếng bố mẹ nói chuyện ở pḥng ăn mà tim đau nhói. Không ngờ bố mẹ cô c̣n ác đức đến như thế. Th́ ra bố mẹ cô không muốn cho bà đi là bởi v́ muốn thừa hưởng hết đất của bà để lại. Nói ra thật nhẫn tâm, cô chưa bao giờ nghĩ trên đời lại có những kẻ làm cha làm mẹ thế này.
Hoa mười bảy tuổi, em trai năm nay vừa tṛn mười tuổi, thằng bé út th́ vừa được năm tuổi. Hai thằng bé chính là ḥn ngọc vàng trên tay cha mẹ. Ở cái nhà này, một tay cô cơm nước, cám bă lợn gà từ khi bảy tuổi. Từ khi ông nội mất, bà bán hai mảnh đất th́ bố mẹ cô giành nuôi bà, sau đó số tiền từ bán đất tất thảy đều rơi vào tay hai người, cô Tâm, chú Tĩnh một xu cũng không có. Hồi đó cô mới mười tuổi mà đă biết xấu hổ. Hoa nh́n cha mẹ gân cổ đỏ mào mà tranh tiền đất trong khi cô Tâm ngồi lặng im mà cũng thấy sợ hăi trước bố mẹ ḿnh. Kết quả bà nội và cô Tâm chú Tĩnh nhượng bước, để lại tiền cho bố mẹ.
Cô vẫn nhớ cái ngày đó, bà nội muốn chia tiền làm ba cho ba đứa con, chỉ giữ lại mảnh đất có nhà tổ để tiện bề thờ cúng. Hơn nữa bà cũng muốn an hưởng tuổi già ở nơi đó, nơi hai vợ chồng bà đă sống nửa đời người.
– Ối dồi ôi, mấy năm sau mẹ sống nhà con ăn cơm nhà con mà giờ mẹ mang tiền cho người khác.
– Tiền bán đất này mẹ làm theo di nguyện của bố, bán đi th́ chia cho ba đứa một đứa một phần bằng nhau…
Bà cụ Huệ chưa nói xong th́ bà Nhẫn nhảy vào miệng nói:
– Mẹ nói thế nào, bố th́ chết…à mất rồi. Người th́ c̣n sống đây. Giờ con đón mẹ về chăm sóc th́ tiền phải để cho chúng con chứ. Cô Tâm th́ lấy chồng giàu cần ǵ tiền, c̣n chú Tĩnh nữa, chú đă vợ con ǵ đâu mà cần tiền.
Cuộc nói chuyện c̣n diễn ra dài mà hầu như chỉ ḿnh bà Nhẫn nói. Cuối cùng cô Tâm đáp:
– Đây là tiền mẹ cho em. Mẹ đưa anh chị th́ em cũng không ư kiến nhưng anh chị phải có trách nhiệm phụng dưỡng mẹ.
– Ôi, chả dám đợi cô nhắc. Tôi không nuôi mẹ chắc cô nuôi.
– Em cũng như chị Tâm. - Chú Tĩnh nói.
Ông bà Nhẫn thấy được khoản tiền lớn, sung sướng ra tṛ. Thế nhưng ḷng tham nào chỉ dừng lại ở đó, nhất là khi giá của mảnh đất có nhà thờ tổ ngày một tăng chóng mặt.
Bà nội c̣n giữ lại một mảnh vườn lớn, trên đất có nhà thờ tổ. Lúc đầu th́ nào ai ngó ngàng v́ hồi đó người ta c̣n xin nhau đất, đến giờ khi giá đất ngày một cao, bố mẹ cô lại bắt đầu ngó ngàng. Ngày nào bố mẹ cô cũng nhắc nhở bà nội bán đất, sang tên sổ đỏ. Bà cụ lặng thing lại bị con trai con dâu lời ra tiếng vào, ch́ chiết bằng bao lời khó nghe. Ngày ông nội c̣n th́ vợ chồng ông bà Nhẫn c̣n sợ, không dám làm láo. Từ ngày ông cụ đi, vợ chồng ông bà như tù thoát tội, bao nhiêu tính xấu cũng đổ ra hết.
Rồi một ngày, bà cụ đột ngột bị tai biến…
ps: 1/7 Em cầu chúc cho tất cả mọi người trong nhóm ḿnh một tháng an nhiên vui vẻ. Hôm nay em đi phóng sinh sẽ cầu nguyện cùng cho mọi người nha. Cảm ơn mọi người đă ủng hộ truyện của em.
Mùng 1 lên bài để cả tháng lên bài đều hihi.

VietBF©sưu tập