TinNhanh247
08-30-2022, 08:13
Cô ấy lái xe trị giá vài tỷ đồng, mặc trên người cả cây hàng hiệu, thế mà lại suốt ngày đi mượn ḿ gói và quên đóng tiền điện.
https://photo-baomoi.bmcdn.me/w700_r1/2022_08_30_240_43591 358/dbce0b65c5272c797536 .jpg
M. là "tín đồ" của hàng hiệu, ăn mặc thời thượng, xài chiếc túi trị giá cả trăm triệu đồng (Ảnh minh họa)
Khu chung cư chúng tôi mới có cô hàng xóm chuyển về. Do ở đây nhà nào biết nhà đó nên cư dân cũng chẳng biết đó là chủ nhà mới hay chỉ là khách thuê. Cô gái này chừng 30 tuổi, ở một ḿnh, bề ngoài toát lên vẻ sang trọng, sành điệu.
Một lần, tôi dắt con gái xuống sân chơi th́ gặp cô hàng xóm mới trong thang máy, mùi nước hoa sực nức, thơm lừng. Chúng tôi mỉm cười, gật đầu chào nhau lịch sự.
Gia đ́nh tôi đang ăn cơm trưa th́ cô hàng xóm chạy sang gơ cửa, hỏi nhà tôi có bị cúp điện không, hay chung cư có lịch bảo tŕ điện v́ bên cô bị mất điện. Nhân viên kỹ thuật lên kiểm tra, mới biết cô quên đóng tiền nên bị cắt điện.
Không phải chỉ một lần nhà cô hàng xóm bị cắt điện như thế. Cô chuyển về đây được 6 tháng th́ tới 3 lần bị cắt điện do… quên.
Sau những lần qua gơ cửa hỏi han vụ điện đóm, cô gái cởi mở với tôi hơn, tự giới thiệu ḿnh tên là M., làm trưởng pḥng tại một công ty nước ngoài liên quan tới mỹ phẩm. Theo như M. kể, đăi ngộ của công ty cho nhân viên rất khá, lương của cô vài ngàn USD/tháng.
Một buổi chiều, đón con đi học về, tôi gặp M. trong hầm xe. Cô gái í ới bảo tôi chờ rồi cùng vào thang máy, bởi cô để quên thẻ từ ở nhà. Sau khi đậu chiếc xe thương hiệu của Đức trị giá hơn 3 tỷ đồng xong xuôi, M. điệu đàng đi đến chỗ mẹ con tôi hỏi: “Chị đi xe ǵ thế?”.
Lúc nh́n ra thấy gia đ́nh tôi đi một chiếc xe thương hiệu phổ thông, cô nói: “Xe đó à, nhà chị có mấy xe?”.
Tôi bắt đầu khó chịu v́ cách hỏi han thiếu tế nhị của hàng xóm, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: “Xe chị chỉ đưa đón con cái đi học thôi, nên có một xe là đủ rồi”. Cô ấy không nhận ra, vẫn tiếp tục "tư vấn": “Chị mua thêm một cái xe Đức như em mà đi, xe kia đi gia đ́nh, c̣n ḿnh đi riêng th́ lái xế xịn cho đẹp”.
Cảm thấy cách nói chuyện của M. khoa trương, không phù hợp nên tôi chỉ cười thay cho câu trả lời.
10 giờ tối hôm ấy, M. lại qua bấm chuông cửa nhà tôi. Cô hỏi tôi có ḿ gói không, cho mượn một gói bởi chưa kịp đi chợ nên nhà chẳng có ǵ ăn. Tôi đưa ḿ gói cho M., lịch sự nói rằng thi thoảng nhỡ bữa th́ cứ sang lấy đồ về mà ăn, v́ nhà tôi có trẻ con nên lúc nào cũng để sẵn dự pḥng.
Thế là kể từ đó, lâu lâu con tôi lại kể: "Mẹ ơi, hôm qua cô M. lên xin ḿ gói với trứng, hôm trước cô xin cháo ăn liền…".
Hôm nay, đi làm về, tôi lại gặp M. trong thang máy, vẫn sực nức mùi nước hoa như thường lệ. Mà dù thang máy không có ai, nhưng ngửi mùi nước hoa là chúng tôi đều biết M. vừa đi ra ngoài hoặc mới trở về. M. mặc một cây đồ hiệu từ giày tới đồng hồ, túi xách, chiếc đầm ngắn ngang đùi, khoét hở hai bên eo.
Tôi gà mờ cũng biết được nếu chiếc túi trên tay cô hàng xóm không phải đồ nhái th́ cũng giá trị cả trăm triệu đồng.
M. nh́n tôi rồi bảo: “Mai bên trung tâm thương mại V. ở quận 1 sale đồ hiệu đấy, chị đi shopping cùng em không? Chị xài túi ǵ thế, mua hẳn cái túi hiệu mà xài”. Tôi từ chối bảo rằng đồ ḿnh c̣n nhiều, tôi làm việc trong môi trường công sở nên quần áo và túi như vậy phù hợp rồi.
Khi ba mẹ con vào tới nhà, con gái lớn của tôi có tỏ vẻ xót v́ mẹ bị cô hàng xóm “soi” túi và quần áo. Con bé bảo tôi: "Mẹ à, mẹ cũng có thể mua vài chiếc túi mấy chục triệu dùng được mà, sao mẹ không mua?".
Nghe con thắc mắc, tôi chỉ b́nh thản cười. Tôi trêu con bé: “Mẹ không đam mê túi xách hiệu, mẹ đam mê hai chị em con. Tiền mua túi hiệu mẹ đầu tư cho hai đứa con”.
Con gái tôi lại tiếp tục hỏi: “Thế sao mẹ không mua một chiếc xe Đức cho riêng ḿnh để đi làm như cô M.?”. Tôi trả lời con: “V́ cô ấy chỉ có một ḿnh, c̣n mẹ có các con và ba, mẹ thích đi chung với cả nhà nên xe phải thật rộng. Lâu lâu nhà ḿnh c̣n chở theo cả chó đi chơi c̣n ǵ?”.
Lúc này ba mẹ con tôi lại nghe tiếng nói chuyện ngoài hành lang, nh́n qua lỗ cửa thấy cô M. đang tranh căi với nhân viên kỹ thuật của ṭa nhà. Con trai út của tôi thốt lên: “Cô M. lại quên đóng tiền điện hả mẹ?”.
https://photo-baomoi.bmcdn.me/w700_r1/2022_08_30_240_43591 358/dbce0b65c5272c797536 .jpg
M. là "tín đồ" của hàng hiệu, ăn mặc thời thượng, xài chiếc túi trị giá cả trăm triệu đồng (Ảnh minh họa)
Khu chung cư chúng tôi mới có cô hàng xóm chuyển về. Do ở đây nhà nào biết nhà đó nên cư dân cũng chẳng biết đó là chủ nhà mới hay chỉ là khách thuê. Cô gái này chừng 30 tuổi, ở một ḿnh, bề ngoài toát lên vẻ sang trọng, sành điệu.
Một lần, tôi dắt con gái xuống sân chơi th́ gặp cô hàng xóm mới trong thang máy, mùi nước hoa sực nức, thơm lừng. Chúng tôi mỉm cười, gật đầu chào nhau lịch sự.
Gia đ́nh tôi đang ăn cơm trưa th́ cô hàng xóm chạy sang gơ cửa, hỏi nhà tôi có bị cúp điện không, hay chung cư có lịch bảo tŕ điện v́ bên cô bị mất điện. Nhân viên kỹ thuật lên kiểm tra, mới biết cô quên đóng tiền nên bị cắt điện.
Không phải chỉ một lần nhà cô hàng xóm bị cắt điện như thế. Cô chuyển về đây được 6 tháng th́ tới 3 lần bị cắt điện do… quên.
Sau những lần qua gơ cửa hỏi han vụ điện đóm, cô gái cởi mở với tôi hơn, tự giới thiệu ḿnh tên là M., làm trưởng pḥng tại một công ty nước ngoài liên quan tới mỹ phẩm. Theo như M. kể, đăi ngộ của công ty cho nhân viên rất khá, lương của cô vài ngàn USD/tháng.
Một buổi chiều, đón con đi học về, tôi gặp M. trong hầm xe. Cô gái í ới bảo tôi chờ rồi cùng vào thang máy, bởi cô để quên thẻ từ ở nhà. Sau khi đậu chiếc xe thương hiệu của Đức trị giá hơn 3 tỷ đồng xong xuôi, M. điệu đàng đi đến chỗ mẹ con tôi hỏi: “Chị đi xe ǵ thế?”.
Lúc nh́n ra thấy gia đ́nh tôi đi một chiếc xe thương hiệu phổ thông, cô nói: “Xe đó à, nhà chị có mấy xe?”.
Tôi bắt đầu khó chịu v́ cách hỏi han thiếu tế nhị của hàng xóm, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: “Xe chị chỉ đưa đón con cái đi học thôi, nên có một xe là đủ rồi”. Cô ấy không nhận ra, vẫn tiếp tục "tư vấn": “Chị mua thêm một cái xe Đức như em mà đi, xe kia đi gia đ́nh, c̣n ḿnh đi riêng th́ lái xế xịn cho đẹp”.
Cảm thấy cách nói chuyện của M. khoa trương, không phù hợp nên tôi chỉ cười thay cho câu trả lời.
10 giờ tối hôm ấy, M. lại qua bấm chuông cửa nhà tôi. Cô hỏi tôi có ḿ gói không, cho mượn một gói bởi chưa kịp đi chợ nên nhà chẳng có ǵ ăn. Tôi đưa ḿ gói cho M., lịch sự nói rằng thi thoảng nhỡ bữa th́ cứ sang lấy đồ về mà ăn, v́ nhà tôi có trẻ con nên lúc nào cũng để sẵn dự pḥng.
Thế là kể từ đó, lâu lâu con tôi lại kể: "Mẹ ơi, hôm qua cô M. lên xin ḿ gói với trứng, hôm trước cô xin cháo ăn liền…".
Hôm nay, đi làm về, tôi lại gặp M. trong thang máy, vẫn sực nức mùi nước hoa như thường lệ. Mà dù thang máy không có ai, nhưng ngửi mùi nước hoa là chúng tôi đều biết M. vừa đi ra ngoài hoặc mới trở về. M. mặc một cây đồ hiệu từ giày tới đồng hồ, túi xách, chiếc đầm ngắn ngang đùi, khoét hở hai bên eo.
Tôi gà mờ cũng biết được nếu chiếc túi trên tay cô hàng xóm không phải đồ nhái th́ cũng giá trị cả trăm triệu đồng.
M. nh́n tôi rồi bảo: “Mai bên trung tâm thương mại V. ở quận 1 sale đồ hiệu đấy, chị đi shopping cùng em không? Chị xài túi ǵ thế, mua hẳn cái túi hiệu mà xài”. Tôi từ chối bảo rằng đồ ḿnh c̣n nhiều, tôi làm việc trong môi trường công sở nên quần áo và túi như vậy phù hợp rồi.
Khi ba mẹ con vào tới nhà, con gái lớn của tôi có tỏ vẻ xót v́ mẹ bị cô hàng xóm “soi” túi và quần áo. Con bé bảo tôi: "Mẹ à, mẹ cũng có thể mua vài chiếc túi mấy chục triệu dùng được mà, sao mẹ không mua?".
Nghe con thắc mắc, tôi chỉ b́nh thản cười. Tôi trêu con bé: “Mẹ không đam mê túi xách hiệu, mẹ đam mê hai chị em con. Tiền mua túi hiệu mẹ đầu tư cho hai đứa con”.
Con gái tôi lại tiếp tục hỏi: “Thế sao mẹ không mua một chiếc xe Đức cho riêng ḿnh để đi làm như cô M.?”. Tôi trả lời con: “V́ cô ấy chỉ có một ḿnh, c̣n mẹ có các con và ba, mẹ thích đi chung với cả nhà nên xe phải thật rộng. Lâu lâu nhà ḿnh c̣n chở theo cả chó đi chơi c̣n ǵ?”.
Lúc này ba mẹ con tôi lại nghe tiếng nói chuyện ngoài hành lang, nh́n qua lỗ cửa thấy cô M. đang tranh căi với nhân viên kỹ thuật của ṭa nhà. Con trai út của tôi thốt lên: “Cô M. lại quên đóng tiền điện hả mẹ?”.