goodidea
09-09-2022, 07:28
Thời kỳ bao cấp khó khăn, tôi là học sinh phổ thông. Gia đ́nh tôi cũng như nhiều gia đ́nh khác, không có lấy một chiếc gương to. Mỗi lần dự sự kiện ǵ cần mặc trang trọng, mẹ tôi thường soi bằng chiếc gương cầm tay. Ngày tết, trước khi bố mẹ tôi đi chúc tết hàng xóm, mẹ tôi vẫn soi chiếc gương đó, bố tôi chải tóc suôn dài sau lưng cho mẹ, tôi ngưỡng mộ lắm. Những lúc đó tôi thầm nghĩ, khi làm ra tiền sẽ mua cho mẹ chiếc gương to.
Tôi tốt nghiệp đại học. Tháng lương khởi điểm tập sự của tôi là 58,0 đồng. Lần đầu tiên được cầm đồng tiền do ḿnh kiếm được rất phấn khích, tôi nghĩ ngay đến mua chiếc gương to tặng mẹ. Muốn tạo bất ngờ cho mẹ, trên đường về tôi đến ngay của hàng mậu dịch quốc doanh để mua gương. Ngày đó khan hiếm hàng, chủ yếu hàng nội, gương to đẹp oách nhất là mẫu Bông Hồng. Kích thước gương 35cmx45cm, trên mặt gương in bông hồng, giá 7,0 đồng (bằng 12% tháng lương tôi).
Mẹ tôi rất cảm động về chiếc gương tôi tặng, đúng sở thích mẹ, lại là tiền lương tháng đầu tiên của tôi. Từ đó mẹ tôi dùng thường xuyên gương này. Khi mức sống gia đ́nh tôi khá hơn, bố mẹ tôi mua chiếc tủ gương to, soi được cả người, nhưng tôi vẫn thấy mẹ hay soi gương Bông Hồng tôi tặng. Theo thời gian, kinh tế gia đ́nh tôi khá hơn. Bố mẹ tôi mua nhà mới. Ngày chuyển nhà, mọi người muốn bỏ lại đồ cũ đă được thay bằng đồ tốt hơn, nhưng mẹ vẫn kiên quyết phải mang chiếc gương đó đi.
Khi mẹ tuổi cao, ốm kéo dài. Có lần sức khỏe mẹ khá hơn, tôi đỡ mẹ ngồi tựa thành giường, hai mẹ con nói chuyện.
- Mẹ ốm lâu, chắc nh́n mẹ xọp lắm nhỉ, con đưa gương Bông Hồng cho mẹ soi – mẹ nói.
Tôi mang gương Bông Hồng đến giường cho mẹ.
- Mẹ trông khá hơn rồi, vẫn hồng hào, đẹp lăo mà- tôi nói.
- Ùi, con cứ động viên mẹ, trông mẹ nhợt nhạt, gương này nh́n thật mặt lắm - mẹ cười nói.
Mẹ tôi mất, mấy năm sau bố tôi mất. Ông bà không để lại di chúc ǵ về phân chia tài sản cho các con. Tuy nhiên, bối cảnh gia đ́nh tôi, việc phân chia tài sản giữa anh chị em cũng đơn giản, ḥa thuận. Tôi chỉ xin các anh chị em cho tôi được nhận lại chiếc gương tôi đă tặng mẹ.
Trong pḥng khách lịch sự, tôi treo chiếc gương Bông Hồng ở trí trang trọng. Tôi đă có cháu ngoại, nhưng chiếc gương c̣n nhiều tuổi hơn con gái tôi. Trước khi ra khỏi nhà tôi vẫn thường soi gương đó. Con gái thấy vậy, có lần hỏi:
- Sao nhà ḿnh nhiều gương to, xịn mà bố không soi? Con toàn thấy bố soi gương này?
- Ừm, v́ gương này soi thật mặt con ạ.
VietBF©sưu tập
Tôi tốt nghiệp đại học. Tháng lương khởi điểm tập sự của tôi là 58,0 đồng. Lần đầu tiên được cầm đồng tiền do ḿnh kiếm được rất phấn khích, tôi nghĩ ngay đến mua chiếc gương to tặng mẹ. Muốn tạo bất ngờ cho mẹ, trên đường về tôi đến ngay của hàng mậu dịch quốc doanh để mua gương. Ngày đó khan hiếm hàng, chủ yếu hàng nội, gương to đẹp oách nhất là mẫu Bông Hồng. Kích thước gương 35cmx45cm, trên mặt gương in bông hồng, giá 7,0 đồng (bằng 12% tháng lương tôi).
Mẹ tôi rất cảm động về chiếc gương tôi tặng, đúng sở thích mẹ, lại là tiền lương tháng đầu tiên của tôi. Từ đó mẹ tôi dùng thường xuyên gương này. Khi mức sống gia đ́nh tôi khá hơn, bố mẹ tôi mua chiếc tủ gương to, soi được cả người, nhưng tôi vẫn thấy mẹ hay soi gương Bông Hồng tôi tặng. Theo thời gian, kinh tế gia đ́nh tôi khá hơn. Bố mẹ tôi mua nhà mới. Ngày chuyển nhà, mọi người muốn bỏ lại đồ cũ đă được thay bằng đồ tốt hơn, nhưng mẹ vẫn kiên quyết phải mang chiếc gương đó đi.
Khi mẹ tuổi cao, ốm kéo dài. Có lần sức khỏe mẹ khá hơn, tôi đỡ mẹ ngồi tựa thành giường, hai mẹ con nói chuyện.
- Mẹ ốm lâu, chắc nh́n mẹ xọp lắm nhỉ, con đưa gương Bông Hồng cho mẹ soi – mẹ nói.
Tôi mang gương Bông Hồng đến giường cho mẹ.
- Mẹ trông khá hơn rồi, vẫn hồng hào, đẹp lăo mà- tôi nói.
- Ùi, con cứ động viên mẹ, trông mẹ nhợt nhạt, gương này nh́n thật mặt lắm - mẹ cười nói.
Mẹ tôi mất, mấy năm sau bố tôi mất. Ông bà không để lại di chúc ǵ về phân chia tài sản cho các con. Tuy nhiên, bối cảnh gia đ́nh tôi, việc phân chia tài sản giữa anh chị em cũng đơn giản, ḥa thuận. Tôi chỉ xin các anh chị em cho tôi được nhận lại chiếc gương tôi đă tặng mẹ.
Trong pḥng khách lịch sự, tôi treo chiếc gương Bông Hồng ở trí trang trọng. Tôi đă có cháu ngoại, nhưng chiếc gương c̣n nhiều tuổi hơn con gái tôi. Trước khi ra khỏi nhà tôi vẫn thường soi gương đó. Con gái thấy vậy, có lần hỏi:
- Sao nhà ḿnh nhiều gương to, xịn mà bố không soi? Con toàn thấy bố soi gương này?
- Ừm, v́ gương này soi thật mặt con ạ.
VietBF©sưu tập