vuitoichat
09-16-2022, 14:28
Các nạn nhân không có bảo hiểm phải đối mặt với các khoản phí tự trả trung b́nh là 3.673 đô la từ một nghiên cứu mới cho thấy những người sống sót sau bạo lực t́nh dục không có bảo hiểm bị tính phí trung b́nh này nếu họ t́m sự điều trị ở các pḥng cấp cứu, khi các phát hiện của các nhà nghiên cứu về chi phí chăm sóc là rất nghiêm túc.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2112225&stc=1&d=1663338242
Khi nạn nhân bị cưỡng hiếp hoặc bạo lực t́nh dục t́m kiếm sự hỗ trợ y tế khẩn cấp sau một cuộc tấn công, họ có thể phải tự gánh hàng ngàn đô la hóa đơn y tế.
Ước tính chỉ có 1/5 số nạn nhân bạo lực t́nh dục t́m sự chăm sóc y tế sau khi bị tấn công.
Gần 90% bệnh nhân là nữ và 38% là trẻ em dưới 18 tuổi.
Khi nạn nhân của bạo lực t́nh dục đến pḥng cấp cứu, có hai h́nh thức chăm sóc mà họ thường nhận được. Đầu tiên là bài kiểm tra pháp y về tấn công t́nh dục, hay nói một cách thông tục hơn là “bộ dụng cụ cưỡng hiếp”. Đó là nơi chuyên gia y tế thu thập bằng chứng từ nạn nhân, chẳng hạn như tiến hành khám vùng chậu, trực tràng hoặc cổ họng, lấy mẫu để xét nghiệm ADN và t́m kiếm tinh dịch hoặc bất kỳ bằng chứng nào khác về thương tích bạo lực.
Theo Đạo luật Chống Bạo lực Đối với Phụ nữ có hiệu lực từ năm 1994, các chi phí liên quan đến việc khám nghiệm pháp y phải được thanh toán bằng tiền công quỹ và luật liên bang nghiêm cấm nạn nhân phải trả chi phí thu thập bằng chứng bị cưỡng hiếp của họ.
Nhưng Đạo luật Chống Bạo lực Đối với Phụ nữ không bao gồm danh mục chăm sóc thứ hai – đó là chăm sóc trị liệu, hoặc bất cứ điều ǵ cần thiết về mặt y tế đối với sức khỏe của một người sau một cuộc tấn công.
Ví dụ, các bác sĩ thường cho nạn nhân dùng thuốc pḥng ngừa STD, như thuốc kháng sinh để ngăn ngừa bệnh giang mai, bệnh lậu hoặc thuốc điều trị HIV. Các bác sĩ cũng có thể cung cấp thuốc tránh thai khẩn cấp cho nạn nhân nếu có nguy cơ bị mang thai và trong các trường hợp khác, nạn nhân có thể bị rách âm đạo hoặc trực tràng cần phải khâu lại, bị thương hay bị găy xương.
Các phát hiện của các nhà nghiên cứu về chi phí chăm sóc là rất nghiêm túc. Các nạn nhân không có bảo hiểm phải đối mặt với các khoản phí tự trả trung b́nh là 3.673 đô la .
Bệnh nhân bị tấn công t́nh dục được bảo hiểm có hóa đơn tự trả thấp hơn, nhưng thấp hơn bao nhiêu tùy thuộc vào cấu trúc chương tŕnh bảo hiểm của họ. Nghiên cứu trước đây cho thấy rằng ngay cả những người có bảo hiểm tư nhân đă trả trung b́nh khoảng 15% hóa đơn của họ, khoảng 500 đô la. Nhưng đó có thể là một khoản tiền khổng lồ khi nạn nhân bị tấn công t́nh dục là phụ nữ và trẻ em gái da màu có thu nhập thấp, hay tệ hơn nữa là họ hoàn toàn không có bảo hiểm ǵ cả.
Các phát hiện được công bố chưa đầy ba tháng sau vụ đảo ngược quyền phá thai bởi các thẩm phán Taliban của Ṭa án Tối cao, khi các tiểu bang chuyển sang hạn chế không chỉ việc phá thai mà c̣n các phương pháp điều trị chăm sóc sức khỏe t́nh dục cơ bản khác, như thuốc tránh thai khẩn cấp và các loại thuốc dùng để kiểm soát sẩy thai.
Một thí dụ đáng lo ngại, đó là tiểu bang Texas, là nơi có tỷ lệ phụ nữ không có bảo hiểm cao nhất trong cả nước.
Đă gọi là dịch vụ chăm sóc sức khỏe t́nh dục là phải làm cho tất cả các dịch vụ chăm sóc sức khỏe miễn phí tại thời điểm sử dụng. Trong thời đại hiện nay, nói một cách cay đắng rằng, việc mang thai ngoài ư muốn có thể đồng nghĩa với việc sinh con ngoài ư muốn, và do đó, chính phủ của một số tiểu bang đỏ, được sự trợ giúp về mặt pháp lư của các thẩm phán Taliban, cho họ có quyền buộc người phụ nữ là người có âm đạo phải tự chịu mọi chi phí và hậu quả sau khi bị tấn công t́nh dục, từ chi phí y tế điều trị, khám để tránh thai, và nuôi dưỡng đứa trẻ khi bị bắt buộc phải sinh nó ra, họ phải tự chịu tất cả mọi thứ, chỉ v́ họ là phụ nữ và dễ bị tổn thương nhất.
Không có lư do ǵ nước Mỹ không thể có một hệ thống mà mọi cá nhân đều có thẻ bảo hiểm riêng cho phép họ được chăm sóc tư nhân. Ngay cả những bệnh nhân được bảo hiểm nói rằng họ sẽ tự bỏ tiền túi trả tiền chăm sóc bởi v́ họ không thể tiết lộ chuyện đau buồn như vậy với gia đ́nh hoặc chủ nhân của họ về việc phá thai hoặc bị tấn công t́nh dục.
Nước Mỹ luôn hănh diện là một đất nước giàu có bậc nhất nhưng có nhiều khía cạnh nước Mỹ chẳng bằng ai mà chẳng người Mỹ nào muốn thừa nhận rằng nước Mỹ thua kém một số các quốc gia khác, tôi đơn cử một thí dụ đơn giản, tại Châu Âu, hầu như tất cả mọi người đều có bảo hiểm sức khỏe, đi làm th́ được chủ nhân trả tiền bảo hiểm, vợ và con được ăn theo trong bảo hiểm đó, nếu bị thất nghiệp, th́ pḥng lao động sẽ mua bảo hiểm cho người đó, và vợ con vẫn được ăn theo người chồng, người cha. Ai không phải là người thất nghiệp, th́ không phải là pḥng lao động giúp mà là pḥng xă hội sẽ giúp họ có đủ tiền để trả tiền thuê nhà, tiền ăn, tiền sưởi ấm, tiền điện, tiền quần áo và dĩ nhiên, cả tiền bảo hiểm, nói tóm lại, đa phần các nước Châu Âu và Bắc Âu, người đi làm, người thất nghiệp và người nghèo, người già, ai ai cũng có bảo hiểm, có bất cứ bệnh tật nào, vào bệnh viện để mổ xẻ đều không phải trả một đồng nào cả.
Có cộng lại GDP và giá trị nền kinh tế của các nước Châu Âu lại cũng không bằng nước Mỹ, nhưng người Châu Âu, nhất là các nước Bắc Âu lại có được một hệ thống an sinh xă hội hoàn hảo, tuyệt vời, không ai phải trở thành dân homeless, không ai là không có bảo hiểm.
Các nước Châu Âu, Bắc Âu đa số đều có nhiều đảng chính trị và chia sẻ quyền lực với nhau, ở đây không có những thẩm phán Taliban, ở đây không có những Tu chính án thứ nhất, thứ hai, ở đây không có thẩm phán của đảng chính trị nào cả, ai cũng b́nh đẳng trước luật pháp, Thủ tướng, Tổng thống vẫn phải ra ṭa, vẫn phải ăn cơm tù nếu tham nhũng, lạm quyền.
Như trong một bài b́nh luận cách đây vài ngày, tôi có ví von rằng, phải chi nước Mỹ dùng 20.000 tỷ Mỹ kim đă tiêu tốn vào cuộc chiến chống khủng bố trong 20 năm để xây dựng hạ tầng cơ sở, thực hiện một chế độ an sinh xă hội hoàn hảo cho tất cả 330 triệu công dân Mỹ, th́ tôi tin chắc một điều là, lúc đó nước Mỹ chính xác là một thiên đàng nơi hạ giới.
Nhưng, ngày nay, có sống ở Châu Âu mới thấy rằng, nước Mỹ không hề là một thiên đường nơi hạ giới. Việt Linh
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2112225&stc=1&d=1663338242
Khi nạn nhân bị cưỡng hiếp hoặc bạo lực t́nh dục t́m kiếm sự hỗ trợ y tế khẩn cấp sau một cuộc tấn công, họ có thể phải tự gánh hàng ngàn đô la hóa đơn y tế.
Ước tính chỉ có 1/5 số nạn nhân bạo lực t́nh dục t́m sự chăm sóc y tế sau khi bị tấn công.
Gần 90% bệnh nhân là nữ và 38% là trẻ em dưới 18 tuổi.
Khi nạn nhân của bạo lực t́nh dục đến pḥng cấp cứu, có hai h́nh thức chăm sóc mà họ thường nhận được. Đầu tiên là bài kiểm tra pháp y về tấn công t́nh dục, hay nói một cách thông tục hơn là “bộ dụng cụ cưỡng hiếp”. Đó là nơi chuyên gia y tế thu thập bằng chứng từ nạn nhân, chẳng hạn như tiến hành khám vùng chậu, trực tràng hoặc cổ họng, lấy mẫu để xét nghiệm ADN và t́m kiếm tinh dịch hoặc bất kỳ bằng chứng nào khác về thương tích bạo lực.
Theo Đạo luật Chống Bạo lực Đối với Phụ nữ có hiệu lực từ năm 1994, các chi phí liên quan đến việc khám nghiệm pháp y phải được thanh toán bằng tiền công quỹ và luật liên bang nghiêm cấm nạn nhân phải trả chi phí thu thập bằng chứng bị cưỡng hiếp của họ.
Nhưng Đạo luật Chống Bạo lực Đối với Phụ nữ không bao gồm danh mục chăm sóc thứ hai – đó là chăm sóc trị liệu, hoặc bất cứ điều ǵ cần thiết về mặt y tế đối với sức khỏe của một người sau một cuộc tấn công.
Ví dụ, các bác sĩ thường cho nạn nhân dùng thuốc pḥng ngừa STD, như thuốc kháng sinh để ngăn ngừa bệnh giang mai, bệnh lậu hoặc thuốc điều trị HIV. Các bác sĩ cũng có thể cung cấp thuốc tránh thai khẩn cấp cho nạn nhân nếu có nguy cơ bị mang thai và trong các trường hợp khác, nạn nhân có thể bị rách âm đạo hoặc trực tràng cần phải khâu lại, bị thương hay bị găy xương.
Các phát hiện của các nhà nghiên cứu về chi phí chăm sóc là rất nghiêm túc. Các nạn nhân không có bảo hiểm phải đối mặt với các khoản phí tự trả trung b́nh là 3.673 đô la .
Bệnh nhân bị tấn công t́nh dục được bảo hiểm có hóa đơn tự trả thấp hơn, nhưng thấp hơn bao nhiêu tùy thuộc vào cấu trúc chương tŕnh bảo hiểm của họ. Nghiên cứu trước đây cho thấy rằng ngay cả những người có bảo hiểm tư nhân đă trả trung b́nh khoảng 15% hóa đơn của họ, khoảng 500 đô la. Nhưng đó có thể là một khoản tiền khổng lồ khi nạn nhân bị tấn công t́nh dục là phụ nữ và trẻ em gái da màu có thu nhập thấp, hay tệ hơn nữa là họ hoàn toàn không có bảo hiểm ǵ cả.
Các phát hiện được công bố chưa đầy ba tháng sau vụ đảo ngược quyền phá thai bởi các thẩm phán Taliban của Ṭa án Tối cao, khi các tiểu bang chuyển sang hạn chế không chỉ việc phá thai mà c̣n các phương pháp điều trị chăm sóc sức khỏe t́nh dục cơ bản khác, như thuốc tránh thai khẩn cấp và các loại thuốc dùng để kiểm soát sẩy thai.
Một thí dụ đáng lo ngại, đó là tiểu bang Texas, là nơi có tỷ lệ phụ nữ không có bảo hiểm cao nhất trong cả nước.
Đă gọi là dịch vụ chăm sóc sức khỏe t́nh dục là phải làm cho tất cả các dịch vụ chăm sóc sức khỏe miễn phí tại thời điểm sử dụng. Trong thời đại hiện nay, nói một cách cay đắng rằng, việc mang thai ngoài ư muốn có thể đồng nghĩa với việc sinh con ngoài ư muốn, và do đó, chính phủ của một số tiểu bang đỏ, được sự trợ giúp về mặt pháp lư của các thẩm phán Taliban, cho họ có quyền buộc người phụ nữ là người có âm đạo phải tự chịu mọi chi phí và hậu quả sau khi bị tấn công t́nh dục, từ chi phí y tế điều trị, khám để tránh thai, và nuôi dưỡng đứa trẻ khi bị bắt buộc phải sinh nó ra, họ phải tự chịu tất cả mọi thứ, chỉ v́ họ là phụ nữ và dễ bị tổn thương nhất.
Không có lư do ǵ nước Mỹ không thể có một hệ thống mà mọi cá nhân đều có thẻ bảo hiểm riêng cho phép họ được chăm sóc tư nhân. Ngay cả những bệnh nhân được bảo hiểm nói rằng họ sẽ tự bỏ tiền túi trả tiền chăm sóc bởi v́ họ không thể tiết lộ chuyện đau buồn như vậy với gia đ́nh hoặc chủ nhân của họ về việc phá thai hoặc bị tấn công t́nh dục.
Nước Mỹ luôn hănh diện là một đất nước giàu có bậc nhất nhưng có nhiều khía cạnh nước Mỹ chẳng bằng ai mà chẳng người Mỹ nào muốn thừa nhận rằng nước Mỹ thua kém một số các quốc gia khác, tôi đơn cử một thí dụ đơn giản, tại Châu Âu, hầu như tất cả mọi người đều có bảo hiểm sức khỏe, đi làm th́ được chủ nhân trả tiền bảo hiểm, vợ và con được ăn theo trong bảo hiểm đó, nếu bị thất nghiệp, th́ pḥng lao động sẽ mua bảo hiểm cho người đó, và vợ con vẫn được ăn theo người chồng, người cha. Ai không phải là người thất nghiệp, th́ không phải là pḥng lao động giúp mà là pḥng xă hội sẽ giúp họ có đủ tiền để trả tiền thuê nhà, tiền ăn, tiền sưởi ấm, tiền điện, tiền quần áo và dĩ nhiên, cả tiền bảo hiểm, nói tóm lại, đa phần các nước Châu Âu và Bắc Âu, người đi làm, người thất nghiệp và người nghèo, người già, ai ai cũng có bảo hiểm, có bất cứ bệnh tật nào, vào bệnh viện để mổ xẻ đều không phải trả một đồng nào cả.
Có cộng lại GDP và giá trị nền kinh tế của các nước Châu Âu lại cũng không bằng nước Mỹ, nhưng người Châu Âu, nhất là các nước Bắc Âu lại có được một hệ thống an sinh xă hội hoàn hảo, tuyệt vời, không ai phải trở thành dân homeless, không ai là không có bảo hiểm.
Các nước Châu Âu, Bắc Âu đa số đều có nhiều đảng chính trị và chia sẻ quyền lực với nhau, ở đây không có những thẩm phán Taliban, ở đây không có những Tu chính án thứ nhất, thứ hai, ở đây không có thẩm phán của đảng chính trị nào cả, ai cũng b́nh đẳng trước luật pháp, Thủ tướng, Tổng thống vẫn phải ra ṭa, vẫn phải ăn cơm tù nếu tham nhũng, lạm quyền.
Như trong một bài b́nh luận cách đây vài ngày, tôi có ví von rằng, phải chi nước Mỹ dùng 20.000 tỷ Mỹ kim đă tiêu tốn vào cuộc chiến chống khủng bố trong 20 năm để xây dựng hạ tầng cơ sở, thực hiện một chế độ an sinh xă hội hoàn hảo cho tất cả 330 triệu công dân Mỹ, th́ tôi tin chắc một điều là, lúc đó nước Mỹ chính xác là một thiên đàng nơi hạ giới.
Nhưng, ngày nay, có sống ở Châu Âu mới thấy rằng, nước Mỹ không hề là một thiên đường nơi hạ giới. Việt Linh