goodidea
09-19-2022, 20:27
Mới đi làm được hai tuần sau thời gian nghỉ thai sản, Liên - cô đồng nghiệp cùng pḥng gọi điện nhờ tôi t́m chỗ nào nhận trông trẻ mới 6 tháng tuổi. Tôi ngạc nhiên bảo: “Chẳng phải có bà nội giữ rồi hay sao, mà bé c̣n nhỏ thế ít nơi nhận lắm”.
Như khơi đúng nỗi ḷng, Liên trút cả bầu tâm sự: “Em bực ḿnh làm chị à, ai đời bà nội trông cháu mà đ̣i tiền công, như thế thà em đi gửi trẻ c̣n hơn”. Tôi nghe qua hiểu ngay Liên lại vướng chuyện mẹ chồng nàng dâu.
Câu chuyện mẹ chồng của Liên ṣng phẳng, chẳng phải ḿnh tôi biết mà cả cơ quan đều tường tận nhưng mỗi người một ư. Có người đứng về phía Liên, đả kích mẹ chồng, họ bảo: “Cháu chẳng phải máu mủ ruột rà sao mà phải lấy tiền công như thiên hạ, bà phải có trách nhiệm chứ”.
Nhưng nhiều người cho rằng việc mẹ chồng Liên muốn nhận tiền công không có ǵ quá đáng mà rất hay nữa. Như thế lại dễ sống, coi như tiền gửi con dùng để biếu bà, mất đi đâu mà tính toán.
Riêng tôi, khi đă tường tận sự việc th́ mới hiểu ra chuyện ǵ cũng có lư do của nó. Trước đây, lúc bố chồng Liên c̣n sống, ông bà ở dưới quê gần nhà anh trai cả. Một tay bà chăm sóc mấy đứa cháu để anh chị yên tâm làm việc. Liên thấy thế cũng yên tâm đến khi ḿnh sinh con, bà nội chắc chắn sẽ đỡ đần việc trông cháu.
Nhưng khi Liên mới có bầu vài tháng th́ bố chồng đột ngột qua đời. Ngày trước, bố chồng từng làm cán bộ nên có lương hưu, cuộc sống của hai ông bà nhờ vào số tiền hàng tháng đó nên con cái không phải lo.
Đến khi ông mất, bà không lương, cháu cũng đến tuổi đi học, bà phải đi phụ nấu ăn đám cưới để lấy tiền trang trải qua ngày. Vợ chồng anh cả làm ruộng, chỉ giúp mẹ được ít thức ăn, vật dùng c̣n vợ chồng Liên cũng không dư giả ǵ lại đang ở nhà thuê nên mỗi lần về quê biếu mẹ được vài trăm ngàn là nhiều.
Mà ở quê th́ ngày nào chẳng có việc. Nào là giỗ chạp, ma chay, cưới hỏi… đủ cả, tiệc lớn tiệc nhỏ ǵ người ta cũng mời. Biết con cái vất vả, mẹ chồng Liên lâu nay gần như tự xoay xở, làm làm thêm việc này việc kia để kiếm tiền ở tuổi gần 70.
Đến khi Liên sinh con, vợ chồng cô đón mẹ ở cùng để nhờ bà chăm sóc cháu. Liên cứ nghĩ đơn giản, mẹ chồng sống chung th́ cô đă lo hết chi phí sinh hoạt rồi. V́ thế, khi bà đề nghị mỗi tháng cô đưa thêm cho bà 2 triệu tiền trông cháu th́ Liên mới bật ngửa.
Kể ra, mẹ chồng Liên cũng có nỗi khổ khó nói, tiền ăn uống th́ con lo nhưng c̣n khoản tiền chi tiêu cá nhân hay lo việc dưới quê th́ bà lấy đâu ra. Nếu không lên phụ con trông cháu, mỗi tháng bà đi làm kiếm được bốn, năm triệu đủ để trang trải mọi việc.
Tôi khuyên Liên nên b́nh tĩnh, đừng v́ lời đề nghị đó mà làm um sùm mọi chuyện lên. Mẹ chồng Liên chẳng phải tính toán thiệt hơn ǵ mà hoàn cảnh bắt buộc bà phải thế. Việc bà tự đi làm kiếm tiền, không đ̣i hỏi con chu cấp đă thấy bà không muốn thêm gánh nặng cho con.
Tính ra, có bà trông cháu vẫn yên tâm, chứ con c̣n nhỏ đem đi gửi trẻ th́ như ngồi trên đống lửa. Nhờ bà chăm cháu rồi th́ gắng t́m việc làm thêm để tăng thu nhập mà phụ thêm chi phí cho bà. Đợi con cứng cáp, bà muốn về quê đi làm th́ gửi trẻ cũng chưa muộn.
Tôi cũng thuyết phục Liên bỏ cái suy nghĩ cổ hủ “chăm cháu là nghĩa vụ của bà” bởi ḿnh sinh con th́ phải có trách nhiệm với con, chứ ông bà đă tới tuổi nghỉ ngơi rồi. Nếu ông bà giúp, th́ việc gửi tiền công cho bà chăm cháu quá b́nh thường, chẳng có ǵ là trái khoáy cả, chẳng qua là chúng ta chưa quen mà thôi.
Thực tế có nhiều cô con dâu lại thèm được rơ ràng chuyện tiền bạc như thế cho bớt cảm giác mang ơn, để bị khắp thảy anh em nhà chồng so b́, kể lể ...
VietBF©sưu tập
Như khơi đúng nỗi ḷng, Liên trút cả bầu tâm sự: “Em bực ḿnh làm chị à, ai đời bà nội trông cháu mà đ̣i tiền công, như thế thà em đi gửi trẻ c̣n hơn”. Tôi nghe qua hiểu ngay Liên lại vướng chuyện mẹ chồng nàng dâu.
Câu chuyện mẹ chồng của Liên ṣng phẳng, chẳng phải ḿnh tôi biết mà cả cơ quan đều tường tận nhưng mỗi người một ư. Có người đứng về phía Liên, đả kích mẹ chồng, họ bảo: “Cháu chẳng phải máu mủ ruột rà sao mà phải lấy tiền công như thiên hạ, bà phải có trách nhiệm chứ”.
Nhưng nhiều người cho rằng việc mẹ chồng Liên muốn nhận tiền công không có ǵ quá đáng mà rất hay nữa. Như thế lại dễ sống, coi như tiền gửi con dùng để biếu bà, mất đi đâu mà tính toán.
Riêng tôi, khi đă tường tận sự việc th́ mới hiểu ra chuyện ǵ cũng có lư do của nó. Trước đây, lúc bố chồng Liên c̣n sống, ông bà ở dưới quê gần nhà anh trai cả. Một tay bà chăm sóc mấy đứa cháu để anh chị yên tâm làm việc. Liên thấy thế cũng yên tâm đến khi ḿnh sinh con, bà nội chắc chắn sẽ đỡ đần việc trông cháu.
Nhưng khi Liên mới có bầu vài tháng th́ bố chồng đột ngột qua đời. Ngày trước, bố chồng từng làm cán bộ nên có lương hưu, cuộc sống của hai ông bà nhờ vào số tiền hàng tháng đó nên con cái không phải lo.
Đến khi ông mất, bà không lương, cháu cũng đến tuổi đi học, bà phải đi phụ nấu ăn đám cưới để lấy tiền trang trải qua ngày. Vợ chồng anh cả làm ruộng, chỉ giúp mẹ được ít thức ăn, vật dùng c̣n vợ chồng Liên cũng không dư giả ǵ lại đang ở nhà thuê nên mỗi lần về quê biếu mẹ được vài trăm ngàn là nhiều.
Mà ở quê th́ ngày nào chẳng có việc. Nào là giỗ chạp, ma chay, cưới hỏi… đủ cả, tiệc lớn tiệc nhỏ ǵ người ta cũng mời. Biết con cái vất vả, mẹ chồng Liên lâu nay gần như tự xoay xở, làm làm thêm việc này việc kia để kiếm tiền ở tuổi gần 70.
Đến khi Liên sinh con, vợ chồng cô đón mẹ ở cùng để nhờ bà chăm sóc cháu. Liên cứ nghĩ đơn giản, mẹ chồng sống chung th́ cô đă lo hết chi phí sinh hoạt rồi. V́ thế, khi bà đề nghị mỗi tháng cô đưa thêm cho bà 2 triệu tiền trông cháu th́ Liên mới bật ngửa.
Kể ra, mẹ chồng Liên cũng có nỗi khổ khó nói, tiền ăn uống th́ con lo nhưng c̣n khoản tiền chi tiêu cá nhân hay lo việc dưới quê th́ bà lấy đâu ra. Nếu không lên phụ con trông cháu, mỗi tháng bà đi làm kiếm được bốn, năm triệu đủ để trang trải mọi việc.
Tôi khuyên Liên nên b́nh tĩnh, đừng v́ lời đề nghị đó mà làm um sùm mọi chuyện lên. Mẹ chồng Liên chẳng phải tính toán thiệt hơn ǵ mà hoàn cảnh bắt buộc bà phải thế. Việc bà tự đi làm kiếm tiền, không đ̣i hỏi con chu cấp đă thấy bà không muốn thêm gánh nặng cho con.
Tính ra, có bà trông cháu vẫn yên tâm, chứ con c̣n nhỏ đem đi gửi trẻ th́ như ngồi trên đống lửa. Nhờ bà chăm cháu rồi th́ gắng t́m việc làm thêm để tăng thu nhập mà phụ thêm chi phí cho bà. Đợi con cứng cáp, bà muốn về quê đi làm th́ gửi trẻ cũng chưa muộn.
Tôi cũng thuyết phục Liên bỏ cái suy nghĩ cổ hủ “chăm cháu là nghĩa vụ của bà” bởi ḿnh sinh con th́ phải có trách nhiệm với con, chứ ông bà đă tới tuổi nghỉ ngơi rồi. Nếu ông bà giúp, th́ việc gửi tiền công cho bà chăm cháu quá b́nh thường, chẳng có ǵ là trái khoáy cả, chẳng qua là chúng ta chưa quen mà thôi.
Thực tế có nhiều cô con dâu lại thèm được rơ ràng chuyện tiền bạc như thế cho bớt cảm giác mang ơn, để bị khắp thảy anh em nhà chồng so b́, kể lể ...
VietBF©sưu tập