Log in

View Full Version : Quá khứ vốn là để cho lảng quên đi!


trungthuc
09-27-2022, 00:46
Sống ở đời, ai cũng đă từng có người mà ḿnh thương yêu rất nhiều, một người mà bản thân sẽ không bao giờ có thể quên được. Quên đi một người mà ḿnh từng dành hết sự thương yêu, quả là rất khó. Khi đă quá quen với một ai đó, quá quen với một điều nào đó rồi đến lúc phải buông bỏ, điều này thực sự rất đau trong ḷng.

Nếu bạn ép buộc một ai đó phải quên đi người mà họ đă từng thương yêu rất nhiều là một điều không thể dể dàng thực hiện. Yêu người ta th́ dễ, chứ muốn quên người ta th́ khó lắm, đặc biệt là khi người đó đă trở thành một phần "không-thể-thiếu" trong cuộc sống của ḿnh.

Có người lại muốn nhớ măi để sau này có thể biến nó thành một kỷ niệm đẹp, thành một trải nghiệm khó quên trong cuộc sống. Nhưng cũng có người lại t́m đến những thứ khác để cố gắng xóa bỏ và quên nó đi rồi cuối cùng nhận ra rằng khi càng cố quên, lại càng bị tổn thương, càng cố buông bỏ lại càng đau đớn nhiều hơn.

Bản thân tôi cũng đă từng trải qua cảm giác đó. Cảm giác muốn quên đi một người. Tôi từng t́m đến những ly rượu nặng, t́m đến những người khác, t́m một thú vui khác để cố đẩy người kia ra khỏi đầu ḿnh nhưng đến khi màn đêm buông xuống, những kư ức êm đềm của người ấy lại ùa về. Trái tim tưởng như đă ngủ yên lại nhói đau lên gấp nhiều lần, nước mắt lại lăn dài trên má. Rồi cũng có lúc tôi điên cuồng đi t́m người đó mặc dù biết rằng kết quả sẽ khiến cho bản thân bị thất vọng và đau khổ triền miên.

Muốn quên một người không hề dễ như chúng ta thường tưởng. Cứ ngỡ rằng đă quên rồi nhưng đến khi bắt gặp người ấy trên đường, đi qua một chỗ nào đó từng có h́nh bóng của người ấy. Thậm chí có những lúc chỉ ngồi vu vơ một ḿnh, trong đầu đột nhiên lại nhớ đến. Trái tim lại nhói lên như có hàng ngàn mũi dao sắc bén, nhọn hoắt đâm vào, đau đến rỉ cả máu.

Cô bạn của tôi vừa mới chia tay người yêu, có hỏi tôi rằng: "Làm thế nào để quên đi được một người đă từng yêu thương?" "Quên đi một người từng thương khó lắm". "Không có cách nào hay sao?" "Không hề". "Vậy mày đă từng cố gắng quên đi ai chưa?" "Đă từng. Nhưng không làm được. Mày cứ tưởng là mày đă quên những đến một lúc mày sẽ đột nhiên nhớ lại. Cảm giác đó nó đau gấp bội lần cảm giác khi mới chia tay".
Cô ấy khi nghe xong không nói ǵ, chỉ nh́n tôi rồi mỉm cười. Nụ cười đó là nụ cười chua xót, nụ cười đau ḷng v́ bản thân cô ấy cũng từng trải qua như vậy rồi.

Khi một người đă trở thành một phần trong cuộc sống của chúng ta, chúng ta sẽ rất khó quên được cảm giác bị thiếu vắng. Chúng ta cứ măi nuôi ảo tưởng rằng, tạm thời anh ấy hoặc cô ấy đi xa, rồi đến một ngày họ sẽ quay trở về bên ta. Để rồi chờ đợi măi cũng không thấy, chúng ta mới bị thất vọng, bị suy sụp tinh thần.

Cũng như tôi, tôi đă quá quen với những hành động, những cử chỉ của người đó, đă quá quen với cuộc sống có người đó. Đến lúc người đó buông tay tôi, đi về một nơi xa, tôi đă không chấp nhận được. Tôi đi t́m người đó khắp nơi, cố gắng gọi điện mỗi ngày, cố gắng nhắn tin mỗi ngày. Không dám đi đâu xa, chỉ sợ lỡ người đó quay về, có thể nh́n thấy ḿnh ngay lập tức. Rồi khi tôi quá mệt mỏi, lúc ấy tôi mới thực sự chấp nhận được hiện tại. Người đó đă bỏ tôi mà đi rồi, không bao giờ quay về nữa.

Không phải ai cũng muốn quên đi người ḿnh thương nhưng đôi khi chính điều đó sẽ giúp ích cho bản thân của chúng ta hơn. Quên đi rồi, cuộc sống sẽ không c̣n những muộn phiền, sẽ không c̣n những đau khổ nữa. Quên đi rồi, sẽ không phải khổ sở mỗi khi bóng tối bao trùm ở chung quanh nữa. Tập quên đi những điều đă quá quen thuộc là điều không dễ dàng nhưng đừng cứ măi ôm lấy nó để rồi tạo thêm nhiều sự tổn thương vô ích cho bản thân.

trungthuc
09-27-2022, 00:55
Ở đây chỉ nói đến t́nh cảm đôi lứa nên có thể năm tháng qua đi sẽ nguôi ngoai thôi. Nhưng kẹt ở chổ là có người vẫn c̣n luyến tiếc "quá khứ vàng" son của ḿnh để rồi ngày đêm chỉ biết đi "ăn mày dĩ văng", ăn nói ngạo mạn, kể lể thành tích này nọ mà lại quên rằng quá khứ đă trôi qua rất nhanh, hăy nh́n vào thực tế của hiện tại để liệu xem có thể ước nguyện ngông cuồng của ḿnh được đáp ứng hay chỉ là mộng tưởng xa vời!! Đau thay cho kiếp người ngạo mạn, hách dịch lớn lối nhưng hoàn toàn mất đi nhân tính tối thiểu vốn có ở con người!!