troopy
09-27-2022, 02:14
Ở toà án ra, tôi không về nhà ngay mà đạp xe ra băi sông ngồi, để trấn tĩnh lại xem cuộc sống hôn nhân rồi sẽ đi về đâu? Cũng đặt ra nhiều câu hỏi và tự trả lời... Tại sao tôi không thể tha thứ cho anh được mà quyết định li hôn. Anh ngoại t́nh. Những trận đ̣n thù dồn lên người tôi, chân tay tôi bầm tím mắt sưng vù. Tủi hổ đau xót đến cùng cực, thương cu Tít c̣n quá nhỏ mà đă phải sống trong cái tổ dột nát ẩm ướt. Tôi không khóc mà nước mắt cứ lăn dài trên g̣ má...
Chiều ngoại ô êm đềm , mặt trời đang ch́m xuống. Từng đàn chim dáo dác bay về tổ , mặt sông vàng như dải lụa chảy xuôi, một vài chiếc tàu chở hàng hoá uể oải chạy ngược ḍng , ống khói như thở dốc , phun ra những cột khói đen ś , cố lê lết để về bến
Toà xử cho li hôn, cả hai chúng tôi đều nhất trí? Tôi được nuôi con, anh ấy được thăm con và có trách nhiệm về tài chính. Đến phần phân chia tài sản th́ tôi bất ngờ, Tuy tài sản cũng chẳng có ǵ mà gọi là tài sản, Chiếc xe đạp cũ , chiếc xe máy cũ đáng vài triệu , nhưng căn nhà cấp 4 diện tích 35 m2 là của bố mẹ anh mua cho, Khi toà hỏi th́ anh ấy nói tôi để lại cho cô ấy và con trai tôi, sau này tôi sẽ có trách nhiệm sang tên đổi chủ cho cô ấy.
Mắt tôi nḥa đi tim tôi đập mạnh, tôi không có ư kiến ǵ, tôi cứ khóc và kí vào biên bản.
Chiều xẩm tối tôi đạp xe về nhà, anh ấy không có nhà, cu Tít đă về bà ngoại được ba hôm. Mệt nhoài, tôi để nguyên quần áo lên giường nằm, anh về lúc nào tôi không biết. Tỉnh giấc thấy đèn bàn sáng anh đang viết cái ǵ đó.
- Cô c̣n thức à?
-Vâng!
Tôi đáp và vẫn nằm trên giường, anh ấy nói nhưng tôi không ngoảnh lại
-Tôi có ư kiến thế này , mọi chuyện đă xong chúng ta ko nói về chuyện cũ nữa ...Toà đă tuyên rồi tôi và cô chỉ thi hành thôi. Tôi đang viết giấy tờ sang tên cho cô ngôi nhà này. Nhanh thôi , khoảng 10 ngày là xong, nhưng từ giờ phút này căn nhà này thuộc về cô. Tôi cũng có đề xuất với cô khi tôi chưa thuê được nhà, cô cho tôi ở tạm một thời gian, tôi hứa sẽ ko làm phiền cô đâu.
Tôi ngồi dậy nói lại với anh là nhà của bố mẹ mua cho anh, Anh cứ ở ? Tôi mới là người phải có ư kiến như anh.
Anh đáp Toà đă tuyên tôi và cô cùng kí chúng ta ko tranh luận nữa . Mai tôi sẽ đi làm thủ tục
Nói xong anh tắt điện đi ngủ
Thời gian cũng như mọi ngày mà sao tôi thấy nó trôi chậm quá, ngày tháng 10 mà dài hơn cả ngày tháng năm.
Anh ở trong nhà chừng nửa tháng th́ anh thuê được nhà. Chiều ấy anh đón con ở nhà trẻ về, tôi đang nấu cơm. Anh chỉ nói với con
Tít ở lại với mẹ ngoan nhé! Bố đi công tác xa Bố ít có thời gian về với con.
Anh hôn con và ra ngơ nổ máy xe phóng đi,
Anh đi rồi! Cảm giác được tự do trong tôi th́ có nhưng cũng ko vui , cũng ko có ǵ trống trải.
Những sóng gió của hôn nhân làm cho tôi mất cả phương hướng. Tôi căm thù người bạn học đă đang tâm phá nát gia đ́nh tôi . Đầu tiên tôi cứ nghĩ nó đến thăm tôi chỗ là bạn bè thời học cấp 3 , đến một thời gian tôi cũng có đặt dấu hỏi ? Nghi ngờ về mối quan hệ này, đă có lần tôi giặt áo cho anh, tôi thấy một vệt son mờ mờ trên vai áo . Có nhiều hôm anh điện thoại cho tôi nói là :
- Anh phải trực cơ quan ko về được , mẹ con ăn cơm đi đừng đợi . Nhưng khg 10 giờ , tôi điện thoại cho anh th́ anh tắt máy, hôm sau tôi hỏi anh th́ anh nói tỉnh bơ:
Em điện thoại cho anh à? Máy anh hết pin a lại không mang cục xạc , tôi cũng tin anh. Nhưng có lúc phân vân tại sao hồi này cơ quan hay bắt anh trực đêm thế? suy nghĩ vậy thôi rồi tôi cũng bỏ qua.
Cho đến một hôm cô bạn thân, học cùng thời đại học phóng xe đến cơ quan gặp tôi dáng hớt hải:
- Mày có biết chồng mày và con Phg đang ở đâu ko? Chúng nó đang trong khách sạn ấy. Tôi choáng váng nhưng chưa tin là tai ḿnh đang nghe ǵ, Tao dẫn mày đi bắt quả tang tụi gian phu dâm phụ này.
Đến nơi khi mở cửa ra. Nh́n cảnh tượng ấy...tôi chỉ kêu lên một tiếng Trời ơi ....rồi ngồi sụp xuống mắt tôi mờ đi . Cô bạn tôi to tiếng mày tao với Ph ..... tôi ra về mà không một giọt nước mắt nào lăn trên má , đau khổ đến cùng cực, những giọt nước mắt của tôi chảy vào trong.
Tôi khinh thường coi anh như mớ giẻ rách đang tồn tại ở cái gia đ́nh này. Rồi những mẫu thuẫn ngày càng tăng. Anh ta mày tao với tôi, mang cả họ hàng nhà tôi ra chửi bới lăng mạ ko c̣n thiếu những từ ngữ bẩn thỉu nào. Con giun xéo lắm cùng quằn, tôi đôi co trở lại chất vấn anh ta ... rồi những trận đ̣n thù thâm tím mặt mày cũng từ đó.
Những ngày tháng tiếp theo, tôi sống thu ḿnh không nói nửa câu. Chúng tôi li thân và quyết định li hôn
Một buổi chiều chúng tôi đưa nhau ra một ngọn đồi ngoại ô để nói với nhau và quyết định cuộc sống , ngồi bên nhau rất lâu chúng tôi ko ai nói ǵ với nhau , cả hai cùng nh́n về phía mặt trời đang ch́m xuống. Rồi anh nói
Có lẽ nào t́nh yêu và hôn nhân của chúng ta lại như những tia nắng cuối ngày kia ư ?
Tôi lạnh lùng đáp
Những tia nắng kia lặn nhanh đi , càng sớm càng tốt ?
Bố mẹ anh đă mất , hàng năm ngày tết, ngày giỗ hai cụ tôi vẫn về thắp hương cho các cụ. Hôm nay tôi về thắp hương để xin lỗi các cụ cho chúng tôi được li hôn...
Trở về thành phố vẫn con đường nhựa như mọi ngày mà sao hôm nay tôi khó đi quá! Có cái ǵ như níu kéo tôi lại.
Tôi xuống xe ngồi tựa vào một thân cây. Một cảm giác mất mát, đau buồn đang xô đẩy trong ḷng. Nắng xế chiều dát vàng lên vùng quê yên ả . Tôi ngồi lặng lẽ, nh́n vô định vào khoảng không gian xa xăm , để mặc cho cơn buồn lần thấm.
Trở về với cuộc sống thực tại, cơm , áo , gạo tiền và những lo toan thường ngày, vết thương cũng có phần nguôi ngoai . Cu Tít đă 3 tuổi bi bô gọi mẹ gọi bố . Có hôm cu Tít hỏi bằng cái giọng ngọng ríu lại lắp nữa :
Pố Pố ...đi đi xao xao mà nâu thế ?
Thương con thương ḿnh nước mắt cứ trào ra Tôi phải giấu đi ko để con nh́n thấy.
Nhà cửa th́ bề bộn tôi cũng có ư định lợp lại mấy chỗ mái tôn bị thủng . Cơ quan thanh lí cho tôi ít tôn ít xà gồ và ít gạch , chưa có điều kiện sửa chữa tôi cho vào trong nhà hết chật cả chỗ xưa anh ấy ngồi uống nước. Cái giường một tôi định gác lên cho nó rộng nhưng lại nghĩ, nhỡ bà ngoại và d́ ra chơi th́ nằm vào đâu, nghĩ vậy nên tôi kéo cái giường một lại gần cái giường đôi.
Phần anh ấy thỉnh thoảng đến thăm con chốc lát rồi anh về . Hàng tháng anh đóng góp tiền nuôi con đầy đủ, chỉ mấy tháng đầu anh nói. Tôi cần tiền mua sắm đồ dùng, cô cho tôi nợ . Tôi bảo Anh cần th́ cứ dùng đi, tôi lo được cho con.
Thế rồi một chiều mùa đông ẩm ướt mưa phùn đă mấy hôm gió bắc rít từng cơn , ngồi trong nhà mà vẫn thấy lạnh . Tôi lấy chiếc chăn quàng qua vai xem bộ phim truyền h́nh . CON ĐƯỜNG ANH ĐI, th́ anh đến . Anh rét tôi đưa cái chăn cho a quàng để cho đỡ lạnh. Ngồi được lúc anh nói:
Chỗ nhà tôi trọ họ giải toả để xây chung cư Tôi chưa biết thuê ở đâu , tôi về nói với mẹ con cô cho tôi ở nhờ ít bữa, khi nào tôi t́m đc nhà mới tôi sẽ đi. Và tôi ko làm phiền đến cô đâu! Nghe anh nói xong tôi đáp:
Tôi không sợ anh làm phiền đâu! Có ǵ mà phiền , tôi đc cơ quan thanh lí cho ít vật liệu để sửa lại cái nhà v́ chưa sửa nên tôi để trong nhà ngổn ngang quá , hay để tôi thuê người dọn ra gửi chỗ khác cho rộng .
Anh nh́n thoáng qua và nói
Thôi khỏi cần cô ạ . Tôi ngủ cái giường một này được rồi !
V́ hai cái giường gần nhau tôi liếc nh́n ái ngại , anh hiểu ư tôi và nói:
Cô yên tâm ban đêm tôi để chiếc xe máy và chiếc xe đạp làm hàng rào ngăn cách hai cái giường ...?
Rồi anh dọn về ở, Tối đến trước khi đi ngủ anh mang cái xe máy và cái xe đạp làm hàng rào ngăn cách hai cái giường . Anh đi làm tối mới về, có hôm về làm hàng rào xong là lăn ra ngủ , trông mà thương quá , tôi lấy màn mắc hộ anh . Rồi cũng có hôm anh nhờ tôi nấu cơm ăn.
Anh tế nhị đưa tiền nuôi con nhiều hơn . Anh nhờ tôi nấu cơm riêng thức ăn riêng v́ anh nói anh ăn uống thất thường không đúng giờ. Tôi phiền cô thế là nhiều rồi .Đến tháng anh đưa tiền nuôi con và gửi tôi giữ tiền hộ mua thức ăn hộ , tôi ái ngại quá ko dám nhận . Anh nói
Tôi đi cả ngày trên công trường ko có chỗ để nên nhờ cô chứ ko có ư ǵ đâu . Cô cứ cầm giúp tôi mà ...?
Cũng từ đó tiền lương của anh tôi cầm và ghi vào sổ từng tháng .
Chúng tôi cứ sống như vậy êm đềm được hơn nửa năm nhờ cái hàng rào cái xe máy và cái xe đạp.
Nhưng sự tồn tại giữa hai con người trong cái khoảng ko nhỏ hẹp tĩnh mịch bên kia nghe rơ tiếng thở dài và tiếng trở ḿnh không ngủ...
Một đêm kia khi trời đổ mưa tôi thức dậy ra khép lại cánh cửa sổ , vô t́nh tôi chạm xô đổ cái xe đạp làm hàng rào vào anh. Cả tôi và Anh cùng kêu một tiếng : Ối!!!... , Tôi vội vén màn lên xem hỏi :anh có sao không? Sờ được hộp dầu gió nơi đầu gường xoa cho anh. Anh nắm chặt tay tôi. Tôi giật ḿnh phản xạ rụt lại nhưng anh nắm chặt quá , thoáng qua đầu tôi nghĩ anh là bố cu Tít nhà ḿnh chứ ai đâu mà sợ. Tôi để yên bàn tay trong bàn tay anh . Anh kéo tôi sát người ôm chặt làm tôi nghẹt thở. Cái cảm xúc ngày nào gần gũi bên anh vụt trở lại trong tôi. Tôi lấy ngón tay chỉ chỉ về phía giường bên
Anh hiểu là sợ con dậy ...
Cái hàng rào vẫn tồn tại nhưng nó ko bảo vệ được cho cả hai nữa. Có hôm a vượt hàng rào sang chỗ tôi . Tôi đẩy con ra xa hơn ...có nhg lúc tôi phải bấm bấm vào lưng anh ra hiệu khe khẽ chứ kẻo con dậy ...? EM...EM ! Anh khẽ gọi tôi trong màn đêm trong hơi thở gấp gáp cuồng nhiệt tôi nghẹn ngào sung sướng gọi ANH ANH ,rôi ôm gh́ chặt lấy anh , lặng đi trong tột cùng hạnh phúc ái ân.
Cùng từ đó tối nào tôi cũng để hai cái vỏ chăn về mùa nóng , mùa lạnh th́ thêm cái chăn ấm nữa ...để đề pḥng...?
Anh đi làm về đón con. Tôi về th́ đi chợ nấu cơm , Vừa rồi anh sửa lại mái nhà, đống vật liệu đă được giải phóng chiếc giường một trả về vị trí cũ . Cái hàng rào xe máy xe đạp được di rời. Anh lại chở hai mẹ con tôi về thăm bên nội thăm bà ngoại.
Anh trở lại như xưa ,
C̣n tôi vẫn c̣n đó những mất mát hụt hẫng đau buồn . Vết thương tuy đă lên da nhưng vết seo ko biết có lành không?
Có một lần anh và tôi đưa nhau về nơi hẹn ḥ đầu tiên , vẫn giống như ngày nào , trăng tháng sáu vằng vặc chiếu in h́nh hai chúng tôi , ngày yêu nhau chúng tôi thường ngồi bên nhau cho tới tận khuya .
Chúng tôi đứng bên nhau , tôi úp mặt vào ngực anh , hai tay ôm chặt anh , hai tay anh ôm nhẹ bờ vai tôi . Con tim anh đập nhanh nghe rơ từng nhịp Bỗng anh nói
Anh đă làm em tổn thương...?
Tôi buông hai tay ra , ngẩng đầu nh́n anh và lấy tay bịt miệng anh lại ...không cho anh nói tiếp
Anh cúi xuông một nụ hôm nồng cháy sâu lắng . Anh từ từ để tôi nằm trên sàn cỏ...?
Một mùa xuân ấm áp lại về tuy nó ko trọn ven nhưng nụ cười đă trở lại trên môi tôi . Hoa xoan đang rụng, cây khô lá héo đang đâm chồi nảy lộc, một năm mới lại băt đầu. Từng đàn én bay lượn đang t́m cặp làm tổ cho một mùa t́nh yêu.
Trong người tôi có những thay đổi , tôi thèm ăn của chua , ăn ít hơn , da xanh hơn Nhưng đôi mắt th́ to hơn sáng hơn ...?
Tôi đang phân vân ḿnh có nên lên uỷ ban để đăng kư kết hôn không nhỉ?
VietBF©sưu tập
Chiều ngoại ô êm đềm , mặt trời đang ch́m xuống. Từng đàn chim dáo dác bay về tổ , mặt sông vàng như dải lụa chảy xuôi, một vài chiếc tàu chở hàng hoá uể oải chạy ngược ḍng , ống khói như thở dốc , phun ra những cột khói đen ś , cố lê lết để về bến
Toà xử cho li hôn, cả hai chúng tôi đều nhất trí? Tôi được nuôi con, anh ấy được thăm con và có trách nhiệm về tài chính. Đến phần phân chia tài sản th́ tôi bất ngờ, Tuy tài sản cũng chẳng có ǵ mà gọi là tài sản, Chiếc xe đạp cũ , chiếc xe máy cũ đáng vài triệu , nhưng căn nhà cấp 4 diện tích 35 m2 là của bố mẹ anh mua cho, Khi toà hỏi th́ anh ấy nói tôi để lại cho cô ấy và con trai tôi, sau này tôi sẽ có trách nhiệm sang tên đổi chủ cho cô ấy.
Mắt tôi nḥa đi tim tôi đập mạnh, tôi không có ư kiến ǵ, tôi cứ khóc và kí vào biên bản.
Chiều xẩm tối tôi đạp xe về nhà, anh ấy không có nhà, cu Tít đă về bà ngoại được ba hôm. Mệt nhoài, tôi để nguyên quần áo lên giường nằm, anh về lúc nào tôi không biết. Tỉnh giấc thấy đèn bàn sáng anh đang viết cái ǵ đó.
- Cô c̣n thức à?
-Vâng!
Tôi đáp và vẫn nằm trên giường, anh ấy nói nhưng tôi không ngoảnh lại
-Tôi có ư kiến thế này , mọi chuyện đă xong chúng ta ko nói về chuyện cũ nữa ...Toà đă tuyên rồi tôi và cô chỉ thi hành thôi. Tôi đang viết giấy tờ sang tên cho cô ngôi nhà này. Nhanh thôi , khoảng 10 ngày là xong, nhưng từ giờ phút này căn nhà này thuộc về cô. Tôi cũng có đề xuất với cô khi tôi chưa thuê được nhà, cô cho tôi ở tạm một thời gian, tôi hứa sẽ ko làm phiền cô đâu.
Tôi ngồi dậy nói lại với anh là nhà của bố mẹ mua cho anh, Anh cứ ở ? Tôi mới là người phải có ư kiến như anh.
Anh đáp Toà đă tuyên tôi và cô cùng kí chúng ta ko tranh luận nữa . Mai tôi sẽ đi làm thủ tục
Nói xong anh tắt điện đi ngủ
Thời gian cũng như mọi ngày mà sao tôi thấy nó trôi chậm quá, ngày tháng 10 mà dài hơn cả ngày tháng năm.
Anh ở trong nhà chừng nửa tháng th́ anh thuê được nhà. Chiều ấy anh đón con ở nhà trẻ về, tôi đang nấu cơm. Anh chỉ nói với con
Tít ở lại với mẹ ngoan nhé! Bố đi công tác xa Bố ít có thời gian về với con.
Anh hôn con và ra ngơ nổ máy xe phóng đi,
Anh đi rồi! Cảm giác được tự do trong tôi th́ có nhưng cũng ko vui , cũng ko có ǵ trống trải.
Những sóng gió của hôn nhân làm cho tôi mất cả phương hướng. Tôi căm thù người bạn học đă đang tâm phá nát gia đ́nh tôi . Đầu tiên tôi cứ nghĩ nó đến thăm tôi chỗ là bạn bè thời học cấp 3 , đến một thời gian tôi cũng có đặt dấu hỏi ? Nghi ngờ về mối quan hệ này, đă có lần tôi giặt áo cho anh, tôi thấy một vệt son mờ mờ trên vai áo . Có nhiều hôm anh điện thoại cho tôi nói là :
- Anh phải trực cơ quan ko về được , mẹ con ăn cơm đi đừng đợi . Nhưng khg 10 giờ , tôi điện thoại cho anh th́ anh tắt máy, hôm sau tôi hỏi anh th́ anh nói tỉnh bơ:
Em điện thoại cho anh à? Máy anh hết pin a lại không mang cục xạc , tôi cũng tin anh. Nhưng có lúc phân vân tại sao hồi này cơ quan hay bắt anh trực đêm thế? suy nghĩ vậy thôi rồi tôi cũng bỏ qua.
Cho đến một hôm cô bạn thân, học cùng thời đại học phóng xe đến cơ quan gặp tôi dáng hớt hải:
- Mày có biết chồng mày và con Phg đang ở đâu ko? Chúng nó đang trong khách sạn ấy. Tôi choáng váng nhưng chưa tin là tai ḿnh đang nghe ǵ, Tao dẫn mày đi bắt quả tang tụi gian phu dâm phụ này.
Đến nơi khi mở cửa ra. Nh́n cảnh tượng ấy...tôi chỉ kêu lên một tiếng Trời ơi ....rồi ngồi sụp xuống mắt tôi mờ đi . Cô bạn tôi to tiếng mày tao với Ph ..... tôi ra về mà không một giọt nước mắt nào lăn trên má , đau khổ đến cùng cực, những giọt nước mắt của tôi chảy vào trong.
Tôi khinh thường coi anh như mớ giẻ rách đang tồn tại ở cái gia đ́nh này. Rồi những mẫu thuẫn ngày càng tăng. Anh ta mày tao với tôi, mang cả họ hàng nhà tôi ra chửi bới lăng mạ ko c̣n thiếu những từ ngữ bẩn thỉu nào. Con giun xéo lắm cùng quằn, tôi đôi co trở lại chất vấn anh ta ... rồi những trận đ̣n thù thâm tím mặt mày cũng từ đó.
Những ngày tháng tiếp theo, tôi sống thu ḿnh không nói nửa câu. Chúng tôi li thân và quyết định li hôn
Một buổi chiều chúng tôi đưa nhau ra một ngọn đồi ngoại ô để nói với nhau và quyết định cuộc sống , ngồi bên nhau rất lâu chúng tôi ko ai nói ǵ với nhau , cả hai cùng nh́n về phía mặt trời đang ch́m xuống. Rồi anh nói
Có lẽ nào t́nh yêu và hôn nhân của chúng ta lại như những tia nắng cuối ngày kia ư ?
Tôi lạnh lùng đáp
Những tia nắng kia lặn nhanh đi , càng sớm càng tốt ?
Bố mẹ anh đă mất , hàng năm ngày tết, ngày giỗ hai cụ tôi vẫn về thắp hương cho các cụ. Hôm nay tôi về thắp hương để xin lỗi các cụ cho chúng tôi được li hôn...
Trở về thành phố vẫn con đường nhựa như mọi ngày mà sao hôm nay tôi khó đi quá! Có cái ǵ như níu kéo tôi lại.
Tôi xuống xe ngồi tựa vào một thân cây. Một cảm giác mất mát, đau buồn đang xô đẩy trong ḷng. Nắng xế chiều dát vàng lên vùng quê yên ả . Tôi ngồi lặng lẽ, nh́n vô định vào khoảng không gian xa xăm , để mặc cho cơn buồn lần thấm.
Trở về với cuộc sống thực tại, cơm , áo , gạo tiền và những lo toan thường ngày, vết thương cũng có phần nguôi ngoai . Cu Tít đă 3 tuổi bi bô gọi mẹ gọi bố . Có hôm cu Tít hỏi bằng cái giọng ngọng ríu lại lắp nữa :
Pố Pố ...đi đi xao xao mà nâu thế ?
Thương con thương ḿnh nước mắt cứ trào ra Tôi phải giấu đi ko để con nh́n thấy.
Nhà cửa th́ bề bộn tôi cũng có ư định lợp lại mấy chỗ mái tôn bị thủng . Cơ quan thanh lí cho tôi ít tôn ít xà gồ và ít gạch , chưa có điều kiện sửa chữa tôi cho vào trong nhà hết chật cả chỗ xưa anh ấy ngồi uống nước. Cái giường một tôi định gác lên cho nó rộng nhưng lại nghĩ, nhỡ bà ngoại và d́ ra chơi th́ nằm vào đâu, nghĩ vậy nên tôi kéo cái giường một lại gần cái giường đôi.
Phần anh ấy thỉnh thoảng đến thăm con chốc lát rồi anh về . Hàng tháng anh đóng góp tiền nuôi con đầy đủ, chỉ mấy tháng đầu anh nói. Tôi cần tiền mua sắm đồ dùng, cô cho tôi nợ . Tôi bảo Anh cần th́ cứ dùng đi, tôi lo được cho con.
Thế rồi một chiều mùa đông ẩm ướt mưa phùn đă mấy hôm gió bắc rít từng cơn , ngồi trong nhà mà vẫn thấy lạnh . Tôi lấy chiếc chăn quàng qua vai xem bộ phim truyền h́nh . CON ĐƯỜNG ANH ĐI, th́ anh đến . Anh rét tôi đưa cái chăn cho a quàng để cho đỡ lạnh. Ngồi được lúc anh nói:
Chỗ nhà tôi trọ họ giải toả để xây chung cư Tôi chưa biết thuê ở đâu , tôi về nói với mẹ con cô cho tôi ở nhờ ít bữa, khi nào tôi t́m đc nhà mới tôi sẽ đi. Và tôi ko làm phiền đến cô đâu! Nghe anh nói xong tôi đáp:
Tôi không sợ anh làm phiền đâu! Có ǵ mà phiền , tôi đc cơ quan thanh lí cho ít vật liệu để sửa lại cái nhà v́ chưa sửa nên tôi để trong nhà ngổn ngang quá , hay để tôi thuê người dọn ra gửi chỗ khác cho rộng .
Anh nh́n thoáng qua và nói
Thôi khỏi cần cô ạ . Tôi ngủ cái giường một này được rồi !
V́ hai cái giường gần nhau tôi liếc nh́n ái ngại , anh hiểu ư tôi và nói:
Cô yên tâm ban đêm tôi để chiếc xe máy và chiếc xe đạp làm hàng rào ngăn cách hai cái giường ...?
Rồi anh dọn về ở, Tối đến trước khi đi ngủ anh mang cái xe máy và cái xe đạp làm hàng rào ngăn cách hai cái giường . Anh đi làm tối mới về, có hôm về làm hàng rào xong là lăn ra ngủ , trông mà thương quá , tôi lấy màn mắc hộ anh . Rồi cũng có hôm anh nhờ tôi nấu cơm ăn.
Anh tế nhị đưa tiền nuôi con nhiều hơn . Anh nhờ tôi nấu cơm riêng thức ăn riêng v́ anh nói anh ăn uống thất thường không đúng giờ. Tôi phiền cô thế là nhiều rồi .Đến tháng anh đưa tiền nuôi con và gửi tôi giữ tiền hộ mua thức ăn hộ , tôi ái ngại quá ko dám nhận . Anh nói
Tôi đi cả ngày trên công trường ko có chỗ để nên nhờ cô chứ ko có ư ǵ đâu . Cô cứ cầm giúp tôi mà ...?
Cũng từ đó tiền lương của anh tôi cầm và ghi vào sổ từng tháng .
Chúng tôi cứ sống như vậy êm đềm được hơn nửa năm nhờ cái hàng rào cái xe máy và cái xe đạp.
Nhưng sự tồn tại giữa hai con người trong cái khoảng ko nhỏ hẹp tĩnh mịch bên kia nghe rơ tiếng thở dài và tiếng trở ḿnh không ngủ...
Một đêm kia khi trời đổ mưa tôi thức dậy ra khép lại cánh cửa sổ , vô t́nh tôi chạm xô đổ cái xe đạp làm hàng rào vào anh. Cả tôi và Anh cùng kêu một tiếng : Ối!!!... , Tôi vội vén màn lên xem hỏi :anh có sao không? Sờ được hộp dầu gió nơi đầu gường xoa cho anh. Anh nắm chặt tay tôi. Tôi giật ḿnh phản xạ rụt lại nhưng anh nắm chặt quá , thoáng qua đầu tôi nghĩ anh là bố cu Tít nhà ḿnh chứ ai đâu mà sợ. Tôi để yên bàn tay trong bàn tay anh . Anh kéo tôi sát người ôm chặt làm tôi nghẹt thở. Cái cảm xúc ngày nào gần gũi bên anh vụt trở lại trong tôi. Tôi lấy ngón tay chỉ chỉ về phía giường bên
Anh hiểu là sợ con dậy ...
Cái hàng rào vẫn tồn tại nhưng nó ko bảo vệ được cho cả hai nữa. Có hôm a vượt hàng rào sang chỗ tôi . Tôi đẩy con ra xa hơn ...có nhg lúc tôi phải bấm bấm vào lưng anh ra hiệu khe khẽ chứ kẻo con dậy ...? EM...EM ! Anh khẽ gọi tôi trong màn đêm trong hơi thở gấp gáp cuồng nhiệt tôi nghẹn ngào sung sướng gọi ANH ANH ,rôi ôm gh́ chặt lấy anh , lặng đi trong tột cùng hạnh phúc ái ân.
Cùng từ đó tối nào tôi cũng để hai cái vỏ chăn về mùa nóng , mùa lạnh th́ thêm cái chăn ấm nữa ...để đề pḥng...?
Anh đi làm về đón con. Tôi về th́ đi chợ nấu cơm , Vừa rồi anh sửa lại mái nhà, đống vật liệu đă được giải phóng chiếc giường một trả về vị trí cũ . Cái hàng rào xe máy xe đạp được di rời. Anh lại chở hai mẹ con tôi về thăm bên nội thăm bà ngoại.
Anh trở lại như xưa ,
C̣n tôi vẫn c̣n đó những mất mát hụt hẫng đau buồn . Vết thương tuy đă lên da nhưng vết seo ko biết có lành không?
Có một lần anh và tôi đưa nhau về nơi hẹn ḥ đầu tiên , vẫn giống như ngày nào , trăng tháng sáu vằng vặc chiếu in h́nh hai chúng tôi , ngày yêu nhau chúng tôi thường ngồi bên nhau cho tới tận khuya .
Chúng tôi đứng bên nhau , tôi úp mặt vào ngực anh , hai tay ôm chặt anh , hai tay anh ôm nhẹ bờ vai tôi . Con tim anh đập nhanh nghe rơ từng nhịp Bỗng anh nói
Anh đă làm em tổn thương...?
Tôi buông hai tay ra , ngẩng đầu nh́n anh và lấy tay bịt miệng anh lại ...không cho anh nói tiếp
Anh cúi xuông một nụ hôm nồng cháy sâu lắng . Anh từ từ để tôi nằm trên sàn cỏ...?
Một mùa xuân ấm áp lại về tuy nó ko trọn ven nhưng nụ cười đă trở lại trên môi tôi . Hoa xoan đang rụng, cây khô lá héo đang đâm chồi nảy lộc, một năm mới lại băt đầu. Từng đàn én bay lượn đang t́m cặp làm tổ cho một mùa t́nh yêu.
Trong người tôi có những thay đổi , tôi thèm ăn của chua , ăn ít hơn , da xanh hơn Nhưng đôi mắt th́ to hơn sáng hơn ...?
Tôi đang phân vân ḿnh có nên lên uỷ ban để đăng kư kết hôn không nhỉ?
VietBF©sưu tập