Log in

View Full Version : Món quà


goodidea
10-23-2022, 01:05
Hôm nay chị thấy ḷng ḿnh nằng nặng, trong khi bạn bè đồng nghiệp ai cũng tươi như hoa, chốc chốc lại có cô khoe hoa, cô khoe nhẫn, hay tủm tỉm cười khi nhận được tin nhắn từ nửa thế giới c̣n lại. Ngó nh́n chiếc điện thoại trên tay, im ĺm... , chị ngậm ngùi.
- Chị Mai ơi! Quà đâu rồi, cho chị em xem tí nào!
- Gớm! Bà chị là kín nhẽ lắm ư, chả bao giờ cho chị em xem quà. Có ai bắt khao đâu mà lại...
Mai cười, nụ cười như người sắp khóc. Ừ nhỉ, chưa bao giờ chị khoe với chị em một món quà ǵ. Đă bao lâu rồi chị không biết đến cảm giác khi được nhận quà hay chỉ một tin nhắn quan tâm.
Chồng chị, một người đàn ông chất phác, ít nói, chẳng coi trọng vẻ bề ngoài, hai từ " lăng mạn" quá xa lạ với anh. Ngày xưa chị yêu anh một phần v́ nhẽ đó, chị sợ mẫu đàn ông ngọt ngào, ong bướm. Lần đầu tiên anh tặng hoa cho chị là khi mới yêu, chính chị đă nói với anh " em không thích hoa, không cần tặng quà, sau này anh đừng mua nữa". Và đó trở thành lần duy nhất chị được hít hà mùi hương nồng nàn của những cánh hoa hồng đỏ thắm. " Đă bao năm rồi nhỉ?" Chị nhẩm tính, 15 năm rồi, chị đă quên đi cảm xúc của ngày hôm ấy, quên đi mùi hương ấy, tất cả nhạt nhoà, xa xôi từ trong sâu thẳm tâm hồn, trong góc cạnh của bộn bề cuộc sống.
- Hí hí! Chị em xem chồng tôi gửi tin nhắn này. " Chúc vợ iu 8/3 thật hạnh phúc và măi tươi xinh. Chồng định mua quà tặng vợ trước mà sợ không vừa tay. Chiều về hai vợ chồng đi mua nhé. Yêu vợ iu nhiều!"
Tiếng cái Linh kéo chị ra khỏi miên man ḍng hồi ức. Chị lại cúi nh́n đôi bàn tay ḿnh, ngoại trừ chiếc nhẫn cưới bất di bất dịch trên ngón áp út ra th́ tay, cổ hay đôi tai mềm mại kia không một món đồ trang sức nào điểm tô. Từng tiếng thở dài được chị nén lại cùng đôi bàn tay đang xoắn vào nhau thật chặt.
Anh chị không dư giả ǵ, đầu tắt mặt tối mới đủ trang trải cuộc sống cho cái gia đ́nh nhỏ với hai đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn. Chị đàn bà, sức có hạn, ngoài giờ ở công ty th́ lo toan thu vén gia đ́nh. C̣n anh th́ tranh thủ làm thêm đủ nghề, ai thuê ǵ anh làm nấy. Khi th́ chiều về tranh thủ đứng trước cổng trường Đại học kiếm vài cuốc xe ôm, khi th́ lân la ra mấy sạp hàng ngoài chợ chờ xem ai thuê bốc hàng. Cứ thế, cuộc sống anh chị trôi qua yên ả và b́nh dị. Vốn chẳng thích bon chen nên chị bằng ḷng với những ǵ đang có, biết bản tính của anh nên chị cũng không đ̣i hỏi ǵ. Chỉ có điều những ngày như thế này chị không khỏi tủi thân. Không cần phải là những món quà xa xỉ, đắt tiền vượt quá khả năng kinh tế. Chị chỉ mong một lời chúc mừng giản dị để chị có được cảm giác ḿnh thuộc về nửa thế giới đang được tung hô đầy kiêu hănh kia.
Tan làm, chị lầm lũi lướt qua dọc hai bên đường đầy những hàng hoa đang đua nhau khoe sắc. Những tiếng cười tươi rói trên môi người bán, hạnh phúc trên khoé mắt của người mua. Hôm nay, khách mua hoa đa phần là đàn ông, đủ mọi độ tuổi từ thanh niên mới lớn đến các cụ già chống gậy, đủ mọi thành phần từ giàu sang đến b́nh dân. Nhưng họ có chung một mục đích, mong muốn dành tặng những bông hoa tươi nhất, đẹp nhất đến những người phụ nữ họ yêu thương. Chị lại tự trách " Sao ngày xưa ḿnh lại nói thế nhỉ? Nếu không giờ này có lẽ chồng ḿnh cũng góp một nụ cười ấm áp ở hai bên dăy hàng hoa kia..."
Dựng chân chống xe ở góc sân nhà, tiếng hai đứa con tíu tít chơi với nhau vọng ra. Không thấy xe anh đâu, "chắc lại ra chợ bốc hàng rồi". Lấy túi thức ăn chị rảo bước vào nhà, nhanh chóng thay bộ quần áo rồi xuống bếp nấu cơm. Mọi sự tập trung của chị dồn vào bữa cơm tối mà quên đi nỗi buồn man mác len lơi trong tâm trí cả ngày hôm nay.
- Hai đứa chào bố chưa?
- A! Con chào bố! Con chào bố!
- Úi! Người bố mùi cả thôi.
Tiếng thằng nhỏ la lên khi chạy lại ôm chầm lấy anh.
- Ừ! Để bố đi tắm, mẹ đang nấu cơm hả?
Hỏi rồi chẳng chờ nó trả lời, quệt mấy giọt mồ hôi c̣n vương trên trán anh đi nhanh xuống bếp. Thấy anh chị cười, rồi lại quay lại nấu tiếp nồi cá diếc kho dưa đang đưa mùi thơm nức.
Vào nhà tắm xả ṿi nước chảy xối xả, anh vục tay vào chậu táp từng đợt nước mát lạnh vào mặt
- Khiếp, trời mới tháng 3 mà nóng nóng là.
Ờ đấy, cũng biết là tháng 3 cơ đấy, nhưng hôm nay ngày mấy chắc chả biết đâu. Chị hờn dỗi liếc về phía anh thầm nghĩ.
- Bố nó rửa ráy cho mát rồi lên nhà chơi với con, em nấu tí nữa là xong.
- À ờ!
Anh trả lời chị xong th́ cứ ngấm ngứ đi ra đi vào như có điều khó nói, hai tay lóng ngóng hết xoa tóc lại găi tai, mặt đỏ bừng bừng như lần tỏ t́nh với chị vậy.
- Bố nó sao thế? Mệt quá à? Lên nhà ngồi nghỉ chờ tí có cơm ngay.
- Ḿnh à! Tôi có chuyện này muốn nói với ḿnh.
- Th́ bố nó cứ nói, sao lại ngắc ngứ thế kia?
Anh lần lữa, tay run run lấy ra từ túi áo tờ 500 ngh́n đưa chị
- Mẹ nó cầm tí thích mua cái ǵ th́ mua.
Nói rồi anh dúi tờ tiền vào tay chị bối rối đi thẳng lên nhà. C̣n lại ḿnh chị với bao cảm xúc dâng cao. Quá bất ngờ, cầm tờ tiền trong tay mà toàn thân chị chới với như lần đầu nắm tay anh dạo bước. Trống ngực đập rộn ràng, niềm vui trong chị vỡ oà bằng ḍng nước mắt nóng hổi vừa lăn dài trên má. Tận cùng của hạnh phúc có lẽ không phải là nụ cười mà là nước mắt. Ta có thể cười với bất ḱ ai mà ta gặp, nhưng làm cho ta khóc, khóc trong hạnh phúc chỉ có thể là người ta yêu. Áp tờ tiền lên má, chị như c̣n thấy nguyên mùi mồ hôi anh phảng phất, lần đầu tiên chị cảm nhận được mùi và vị của đồng tiền, vừa thơm nồng lại mặn ṃi, khen khét. Chết rồi, không phải mùi vị của tờ tiền mà là mùi cá cháy. Chị vội vàng tắt bếp, mở nồi may mới cháy ḿnh lớp dưa dưới đáy. Bật cười thành tiếng, chị thấy anh lấp ló trên nhà nh́n xuống, gặp ánh mắt chị anh vội vàng quay đi như chẳng có chuyện ǵ.
Say sưa ngắm nh́n những bộ váy yêu kiều, thướt tha trong shop quần áo, chị sung sướng nghĩ đến ngày mai sẽ mặc chúng đi làm. Cuối cùng chị cũng có cái ǵ đó để khoe cùng chị em. Chọn cho ḿnh chiếc váy hoa vàng nhă nhặn, quay người vài ṿng trước gương, chị thấy như nó được thiết kế để dành riêng cho chị. Đáp ứng được tiêu chí thanh lịch, kín đáo nhưng vẫn tôn lên vẻ mặn mà từ những đường cong cuốn hút của người phụ nữ đương xuân.
Chị thích thú khi nghĩ đến ánh mắt của đồng nghiệp, chị nghĩ đến anh, chắc hẳn anh sẽ lại lấm lét nh́n trộm chị mà chả nói câu nào.
Nghĩ đến anh chị chợt khựng lại, h́nh ảnh anh trong bộ quần áo đă cũ, phai màu thời gian tất tả bê vác hàng nặng trĩu. Đă lâu rồi anh chưa có bộ quần áo mới nào, lúc nào anh cũng khoát tay " Ôi dào, mẹ mày vẽ chuyện, bố mặc vậy thấy thoải mái quen rồi. Mặc đồ mới nó cứ cắn da cắn thịt thế nào ấy, với lại mẹ mày mua chắc ǵ bố đă ưng. Khi nào cần bố tự mua." Chị biết anh nói vậy v́ tiếc tiền, chứ ai chả thích được mặc quần áo mới. Một ư tưởng loé lên trong chị, ngắm nh́n lại lần nữa bộ váy trên người, chị tặc lưỡi thay ra rồi nhanh chóng đi sang hàng quần áo nam bên cạnh.
Thấy chị mở cổng dắt xe vào nhà, anh quay lưng vờ như đang xem dở bộ phim. Tủm tỉm nh́n anh chị xách chiếc túi đi về phía chồng
- Bố nó thử xem có vừa không này, em mới mua cho bố nó đấy.
Anh ngơ ngác nh́n chị rồi lại nh́n túi quần áo trên tay chị. Đến lượt chị bối rối đặt cái túi vào tay anh
- Th́ bố nó bảo em thích mua ǵ th́ mua. Đây là thứ em thích mua, bố nó không được từ chối đấy.
- Tôi nói là mẹ nó mua ǵ cho mẹ nó kia mà, chứ tôi cần ǵ đâu. Rơ thật là...
Anh vốn ít lời, b́nh thường cũng không biết ngọt nhạt, t́nh cảm. Nên giờ đây anh không biết phải thể hiện thế nào, nói thế nào để vợ hiểu được ḷng ḿnh. Anh đang hạnh phúc, vui sướng khi nhẽ ra ngày hôm nay người được tặng quà là vợ, nhưng chính anh lại được nhận quà. Th́ ra khi nhận quà từ người ḿnh yêu thương lại hạnh phúc đến vậy sao? Vậy mà bao năm qua từ sau lần lấy hết can đảm tặng hoa cho chị ngỏ lời yêu anh không tặng ǵ cho chị cả. Chắc chị buồn lắm, anh thấy ḿnh thật vô tâm, nếu không có món quà hôm nay của chị đến bao giờ anh mới nhận ra điều hạnh phúc giản đơn này.
- Mẹ nó mua cho tôi hôm nay thế này rơ là bảo tôi đàn bà à?
- Ai bảo bố nó đàn bà chứ, chỉ là em hạnh phúc khi được thấy bố nó hạnh phúc. Đó mới là món quà to lớn nhất mà bố nó tặng em.
Căn nhà nhỏ lặng im, chỉ nghe vọng tiếng từ bộ phim truyền h́nh đang chiếu. Ánh đèn vàng hắt bóng hai mái đầu đang chụm vào nhau trao những ngọt ngào, luyến ái...

VietBF©sưu tập