troopy
10-23-2022, 03:02
Năm 1974 khi đang lớp cuối phổ thông, hắn là một trong nhóm học sinh của trường ngập ngũ. Cả lớp và trường tổ chức trân trọng, cảm động tiễn các học sinh nhập ngũ. Những ngày chuẩn bị giải phóng miền nam, bộ đội được điều động gấp vào nam, nhóm học sinh của trường cũng trong đợt đó. Từ miền núi phía bắc, nhóm lính mới đi tàu hỏa chuyển gấp vào phía nam không có thời gian về thăm nhà. Tàu chạy qua Hà Nội, đoạn phố Lư Nam Đế. Tuân – một học sinh trong nhóm nhập ngũ với hắn có nhà ở phố Lư Nam Đế t́m cách liên hệ với mẹ. Tuân lấy vội tờ giấy viết nhanh “Mẹ ơi! con không kịp về thăm nhà. Con vào nam đây. Con chúc cả nhà mạnh khỏe. Con Tuân”. Tuân cho nhanh thư vào trong cái bát men của lính, gói bát vào tờ giấy, bên ngoài ghi “ ai nhận được xin chuyển giúp cho mẹ tôi, tên..nhà số.. xin cám ơn”. Tàu vẫn chạy nhanh, Tuân kịp vươn người ra cửa sổ ném gói đồ xuống vệ đường tàu mong ai đó sẽ nhặt được và chuyển đến mẹ..
Đoàn quân tiến nhanh vào phía nam tham gia chiến dịch Hồ Chí Minh. Nhóm lính mới được giao nhiệm vụ khác nhau. Hắn được xếp vào nhóm tiếp quản thành phố vừa được giải phóng. Tuân tiếp tục cùng đoàn quân tiến về giải phóng Sài G̣n. Thời gian sau đó hắn biết tin Tuân đă hy sinh ngay cửa ngơ Sài G̣n.
Sài G̣n giải phóng, gia đ́nh hắn từ bắc vào định cư tại TP Hồ Chí Minh. Hắn được đóng quân tại Thành phố, có điều kiện về thăm nhà nhiều. Nhưng vài năm sau, chiến tranh biên giới phía nam bùng nổ, đơn vị hắn nhận lệnh tham gia chiến đấu ở biên giới. Không chịu được áp lực sinh tử phía trước hắn đă chọn cách đảo ngũ. Ngày đó, đảo ngũ là một việc phạm pháp rất nặng nề không thể chấp nhận. Quân đội, chính quyền sở tại t́m hắn để thực thi quân pháp, mọi người ghẻ lạnh hắn. Hắn không dám ở nhà, hoặc lánh về quê hoặc nay ngủ nơi này sau ngủ nơi khác, có lúc nằm ngủ ngoài vườn hoa..thỉnh thoảng tạt nhanh qua nhà lấy chút thực phẩm, xin tiền mẹ. Những ngày khốn khó đó, hắn không liên lạc với ai ngoài Hoa, cô bạn cùng trường phổ thông đă cùng gia đ́nh vào định cư tại TP Hồ Chí Minh sau giải phóng. Thấy cảnh hắn tiều tụy, th́nh thoảng Hoa lại giúp hắn lúc th́ đồ ăn, khi chút tiền tiêu. Thời gian cũng dần nguôi ngoai, mọi người cũng không bận tâm nhiều “án” của hắn. Hắn trở về nhà và đạp xich lô kiếm sống. Một lần bất chợt hắn gặp cậu bạn cùng lớp phổ thông. Cậu bạn đă làm sếp của một doanh nghiệp ở Thành phố. Thấy hoàn cảnh của hắn quá khốn khổ, cậu bạn đă thu xếp cho hắn làm lái xe cho công ty rồi thành nhân viên thị trường của công ty, hắn lập gia đ́nh, cuộc sống dần ổn định.
Cuộc sống khá hơn. Họp lớp cựu học sinh phổ thông thành trào lưu. Mỗi buổi họp lớp, mọi người chia sẻ về công việc, cuộc sống gia đ́nh. Hắn mặc cảm, không thích nói về hoàn cảnh của ḿnh. Khi hắn và các bạn cùng lớp đều nghỉ hưu, những cuộc họp lớp sôi nổi hơn với nhiều hoạt động vui chơi, giao lưu. Không chỉ vậy, các bạn cùng khóa trường hắn c̣n lập nhóm fb để tiện chia sẻ giữa mọi người. Một số mạnh thường quân hay nhân tố tích cực với phong trào của khóa được các bạn cổ vũ nhiệt liệt. Hắn cũng thay đổi khác thường, hay đúng hơn là trở lại đúng bản tính. Hắn đăng trên trang fb của khóa bài với thông điệp: tất cả các bạn có xứng đáng không khi đang ham vui mà không nhớ đến những người đă hy sinh thân ḿnh trong chiến tranh để cho các bạn có ngày hôm nay? Khi chúng tôi đang chiến đấu đổ xuơng máu th́ các bạn đang làm ǵ? kèm đó hắn đưa bức h́nh lấy trên mạng một số chiến sĩ Quân giải phóng chết thảm trên chiến trường. Hắn kể chuyện nghe được về sự hy sinh của Tuân trong trận chiến và thêm vào ḿnh đă tham gia chiến đấu cùng Tuân, chứng kiến Tuân bị thương nặng chết trên tay hắn...
Bài của hắn làm nhiều bạn trong khóa chú ư, cảm động. Mọi người chia sẻ với hắn và ca ngợi hắn cùng các bạn của trường đă nhập ngũ, đóp góp cho sự nghiệp giải phóng đất nước. Tiếp đó, hắn đăng một số bài mô tả các trận đánh mà hắn tham gia. Kể lại câu chuyện Tuân đă ném lá thư gói trong chiếc bát xuống bên đường tàu ở phố Lư Nam Đế. Hắn t́m hiểu và biết gia đ́nh Tuân cũng đă chuyển vào định cư ở Tp Hồ Chí Minh. Hắn một ḿnh đến nhà Tuân. Mẹ Tuân đă đă ngoài 80, bệnh già yếu phải ngồi xe lăn nhưng vẫn tỉnh táo luôn nhớ thương con. Hắn chụp ảnh bên mẹ Tuân, thắp hương trước bàn thờ Tuân cùng chiếc bát men Tuân đă gửi mẹ khi tàu qua phố Lư Nam Đế rồi đăng lên trang fb của khóa. Bài của hắn càng gây nhiều sự chú ư của các bạn với sự trân trọng người đă trải qua cuộc chiến và t́nh đồng đội của hắn. Tuy nhiên, Hoa - cô bạn đă giúp hắn khi khốn khó năm nào ở TP Hồ Chí Minh, người biết rơ về hắn th́ không chịu nổi. Trong những câu c̣m của các bạn ca ngợi hắn, Hoa bất ngờ buông ra câu c̣m “ cho tôi hỏi ngu chút: người tự nhận ḿnh là lính đă trực tiếp chiến đấu khi không phải vậy, người đào ngũ có đủ tư cách để viết những ḍng này không?”. Câu c̣m của Hoa lúc đầu làm mọi người không hiểu, nhưng sự thật như sóng ngầm lan truyền, mọi người hiểu dần vấn đề và ủng hộ quan điểm của Hoa. Hắn nhận ra đến lúc không thể tiếp tục diễn trên fb của khóa như trước và lặng lẽ rời khỏi nhóm fb.
Một số bạn cùng lớp gặp cậu đă giúp hắn công ăn việc làm, hỏi:
- Cậu đă giúp nó công ăn việc làm khi nó khốn khó, cậu hiểu sự thật về nó sao không khuyên bảo nó, để nó viết linh tinh thế?
- Ùi, từ ngày tôi nghỉ hưu không giúp ǵ được nó, nó có coi tôi ra ǵ đâu. Xă hội bây giờ vậy. Thôi, chuyện vặt ư mà.
VietBF©sưu tập
Đoàn quân tiến nhanh vào phía nam tham gia chiến dịch Hồ Chí Minh. Nhóm lính mới được giao nhiệm vụ khác nhau. Hắn được xếp vào nhóm tiếp quản thành phố vừa được giải phóng. Tuân tiếp tục cùng đoàn quân tiến về giải phóng Sài G̣n. Thời gian sau đó hắn biết tin Tuân đă hy sinh ngay cửa ngơ Sài G̣n.
Sài G̣n giải phóng, gia đ́nh hắn từ bắc vào định cư tại TP Hồ Chí Minh. Hắn được đóng quân tại Thành phố, có điều kiện về thăm nhà nhiều. Nhưng vài năm sau, chiến tranh biên giới phía nam bùng nổ, đơn vị hắn nhận lệnh tham gia chiến đấu ở biên giới. Không chịu được áp lực sinh tử phía trước hắn đă chọn cách đảo ngũ. Ngày đó, đảo ngũ là một việc phạm pháp rất nặng nề không thể chấp nhận. Quân đội, chính quyền sở tại t́m hắn để thực thi quân pháp, mọi người ghẻ lạnh hắn. Hắn không dám ở nhà, hoặc lánh về quê hoặc nay ngủ nơi này sau ngủ nơi khác, có lúc nằm ngủ ngoài vườn hoa..thỉnh thoảng tạt nhanh qua nhà lấy chút thực phẩm, xin tiền mẹ. Những ngày khốn khó đó, hắn không liên lạc với ai ngoài Hoa, cô bạn cùng trường phổ thông đă cùng gia đ́nh vào định cư tại TP Hồ Chí Minh sau giải phóng. Thấy cảnh hắn tiều tụy, th́nh thoảng Hoa lại giúp hắn lúc th́ đồ ăn, khi chút tiền tiêu. Thời gian cũng dần nguôi ngoai, mọi người cũng không bận tâm nhiều “án” của hắn. Hắn trở về nhà và đạp xich lô kiếm sống. Một lần bất chợt hắn gặp cậu bạn cùng lớp phổ thông. Cậu bạn đă làm sếp của một doanh nghiệp ở Thành phố. Thấy hoàn cảnh của hắn quá khốn khổ, cậu bạn đă thu xếp cho hắn làm lái xe cho công ty rồi thành nhân viên thị trường của công ty, hắn lập gia đ́nh, cuộc sống dần ổn định.
Cuộc sống khá hơn. Họp lớp cựu học sinh phổ thông thành trào lưu. Mỗi buổi họp lớp, mọi người chia sẻ về công việc, cuộc sống gia đ́nh. Hắn mặc cảm, không thích nói về hoàn cảnh của ḿnh. Khi hắn và các bạn cùng lớp đều nghỉ hưu, những cuộc họp lớp sôi nổi hơn với nhiều hoạt động vui chơi, giao lưu. Không chỉ vậy, các bạn cùng khóa trường hắn c̣n lập nhóm fb để tiện chia sẻ giữa mọi người. Một số mạnh thường quân hay nhân tố tích cực với phong trào của khóa được các bạn cổ vũ nhiệt liệt. Hắn cũng thay đổi khác thường, hay đúng hơn là trở lại đúng bản tính. Hắn đăng trên trang fb của khóa bài với thông điệp: tất cả các bạn có xứng đáng không khi đang ham vui mà không nhớ đến những người đă hy sinh thân ḿnh trong chiến tranh để cho các bạn có ngày hôm nay? Khi chúng tôi đang chiến đấu đổ xuơng máu th́ các bạn đang làm ǵ? kèm đó hắn đưa bức h́nh lấy trên mạng một số chiến sĩ Quân giải phóng chết thảm trên chiến trường. Hắn kể chuyện nghe được về sự hy sinh của Tuân trong trận chiến và thêm vào ḿnh đă tham gia chiến đấu cùng Tuân, chứng kiến Tuân bị thương nặng chết trên tay hắn...
Bài của hắn làm nhiều bạn trong khóa chú ư, cảm động. Mọi người chia sẻ với hắn và ca ngợi hắn cùng các bạn của trường đă nhập ngũ, đóp góp cho sự nghiệp giải phóng đất nước. Tiếp đó, hắn đăng một số bài mô tả các trận đánh mà hắn tham gia. Kể lại câu chuyện Tuân đă ném lá thư gói trong chiếc bát xuống bên đường tàu ở phố Lư Nam Đế. Hắn t́m hiểu và biết gia đ́nh Tuân cũng đă chuyển vào định cư ở Tp Hồ Chí Minh. Hắn một ḿnh đến nhà Tuân. Mẹ Tuân đă đă ngoài 80, bệnh già yếu phải ngồi xe lăn nhưng vẫn tỉnh táo luôn nhớ thương con. Hắn chụp ảnh bên mẹ Tuân, thắp hương trước bàn thờ Tuân cùng chiếc bát men Tuân đă gửi mẹ khi tàu qua phố Lư Nam Đế rồi đăng lên trang fb của khóa. Bài của hắn càng gây nhiều sự chú ư của các bạn với sự trân trọng người đă trải qua cuộc chiến và t́nh đồng đội của hắn. Tuy nhiên, Hoa - cô bạn đă giúp hắn khi khốn khó năm nào ở TP Hồ Chí Minh, người biết rơ về hắn th́ không chịu nổi. Trong những câu c̣m của các bạn ca ngợi hắn, Hoa bất ngờ buông ra câu c̣m “ cho tôi hỏi ngu chút: người tự nhận ḿnh là lính đă trực tiếp chiến đấu khi không phải vậy, người đào ngũ có đủ tư cách để viết những ḍng này không?”. Câu c̣m của Hoa lúc đầu làm mọi người không hiểu, nhưng sự thật như sóng ngầm lan truyền, mọi người hiểu dần vấn đề và ủng hộ quan điểm của Hoa. Hắn nhận ra đến lúc không thể tiếp tục diễn trên fb của khóa như trước và lặng lẽ rời khỏi nhóm fb.
Một số bạn cùng lớp gặp cậu đă giúp hắn công ăn việc làm, hỏi:
- Cậu đă giúp nó công ăn việc làm khi nó khốn khó, cậu hiểu sự thật về nó sao không khuyên bảo nó, để nó viết linh tinh thế?
- Ùi, từ ngày tôi nghỉ hưu không giúp ǵ được nó, nó có coi tôi ra ǵ đâu. Xă hội bây giờ vậy. Thôi, chuyện vặt ư mà.
VietBF©sưu tập