troopy
12-11-2022, 03:30
Hôm nay nhà sếp tổ chức mừng thọ cho mẹ sếp. Mẹ sếp mới bảy mươi tuổi thôi, nhưng người mỏng lét, gương mặt khắc khổ.
Sếp đặt mẹ ngồi trang trọng ở giữa nhà, cái ghế bằng gỗ Gụ to bè, như muốn nuốt lấy cơ thể nhỏ bé của bà. Bà lóng ngóng trong bộ áo dài màu đỏ mà trước đó, sếp bắt bà mặc cho kỳ được, nh́n thật tội nghiệp.
Khách khứa tranh nhau chúc thọ bà, nói những lời tốt đẹp. Bà chỉ được trả lời "Cảm ơn", không được nói ǵ khác, theo lời dặn ḍ của sếp từ trước.
Vợ sếp ngồi ở pḥng trong, ngộp thở bởi phong b́, quà cáp. Nét mặt rất măn nguyện.
Khách khứa ăn uống ồn ào, nhưng bà vẫn phải ngồi đó, v́ khách tới chưa hết. Quá mệt mỏi, bà xỉu ngồi trên ghế.
Sếp vội vàng đưa bà vào pḥng kín, trách đứa em gái đi cùng bà "Mày chăm bà thế nào mà tệ thế hả? Lúc cần nhờ tư cũng không xong". Rồi sếp hầm hầm đóng cửa pḥng "Mày ở yên trong này với bà, để tao c̣n tiếp khách, đừng tḥ mặt ra ngoài đấy, nghe chưa".
Rồi khách khứa cũng về hết. Sếp bảo tài xế chở bà và em gái trả về quê. Vợ sếp dúi vào tay em gái sếp hai mươi triệu đồng, bảo "Cô lo mà chăm bà cho tốt vào. Anh cô c̣n lâu mới về hưu, c̣n cần bà nhiều lần nữa đấy. Số tiền này bằng cả gia tài của cô, đừng có mà tiêu hoang phí". Cô em gái nói, bằng giọng chua chát "Số tiền lớn quá, em không dám nhận đâu. Mẹ mới là gia tài của em, như thế là đủ rồi". Rồi quay qua nói với bà "Mẹ con ḿnh về thôi mẹ. Ở quê trong lành hơn. Mẹ không c̣n là mẹ của anh chị con nữa rồi. Mẹ đừng khóc, anh chị con không thấy đâu..."
VietBF©sưu tập
Sếp đặt mẹ ngồi trang trọng ở giữa nhà, cái ghế bằng gỗ Gụ to bè, như muốn nuốt lấy cơ thể nhỏ bé của bà. Bà lóng ngóng trong bộ áo dài màu đỏ mà trước đó, sếp bắt bà mặc cho kỳ được, nh́n thật tội nghiệp.
Khách khứa tranh nhau chúc thọ bà, nói những lời tốt đẹp. Bà chỉ được trả lời "Cảm ơn", không được nói ǵ khác, theo lời dặn ḍ của sếp từ trước.
Vợ sếp ngồi ở pḥng trong, ngộp thở bởi phong b́, quà cáp. Nét mặt rất măn nguyện.
Khách khứa ăn uống ồn ào, nhưng bà vẫn phải ngồi đó, v́ khách tới chưa hết. Quá mệt mỏi, bà xỉu ngồi trên ghế.
Sếp vội vàng đưa bà vào pḥng kín, trách đứa em gái đi cùng bà "Mày chăm bà thế nào mà tệ thế hả? Lúc cần nhờ tư cũng không xong". Rồi sếp hầm hầm đóng cửa pḥng "Mày ở yên trong này với bà, để tao c̣n tiếp khách, đừng tḥ mặt ra ngoài đấy, nghe chưa".
Rồi khách khứa cũng về hết. Sếp bảo tài xế chở bà và em gái trả về quê. Vợ sếp dúi vào tay em gái sếp hai mươi triệu đồng, bảo "Cô lo mà chăm bà cho tốt vào. Anh cô c̣n lâu mới về hưu, c̣n cần bà nhiều lần nữa đấy. Số tiền này bằng cả gia tài của cô, đừng có mà tiêu hoang phí". Cô em gái nói, bằng giọng chua chát "Số tiền lớn quá, em không dám nhận đâu. Mẹ mới là gia tài của em, như thế là đủ rồi". Rồi quay qua nói với bà "Mẹ con ḿnh về thôi mẹ. Ở quê trong lành hơn. Mẹ không c̣n là mẹ của anh chị con nữa rồi. Mẹ đừng khóc, anh chị con không thấy đâu..."
VietBF©sưu tập