troopy
12-13-2022, 00:48
Ông ngỡ ngàng khi bà quay về, đă mấy chục năm trôi qua rồi...
Ngày xưa, v́ không chịu được cực khổ, chê ông vô dụng bất tài, nên bà dứt áo ra đi, theo lời mời gọi của nhân t́nh. Lúc ấy, nhà ông nghèo lắm. Ông làm quần quật, mà chỉ đủ ăn, muốn mua cho bà cái áo mới, mà ông hứa hoài, vẫn không mua được. Có đồng nào, th́ dồn cho đứa con trai, vậy mà không đủ. Đứa trẻ thiếu sữa, không được tẩm bổ, nên c̣i cọc, chậm lớn.
Vợ ông rất đẹp. Bà lấy ông, v́ mê giọng hát và dáng vẻ cao ráo của ông. Nhưng khi về một nhà, bà mới chán nản, v́ hiểu ra rằng, không mài cái điển trai của ông ra mà ăn được.
Sinh con xong, bà càng đẹp mặn mà. Bao nhiêu là ong bướm ngoài xă hội, cứ nhăm nhe bay vào nhà bà, với những tiếng vo ve êm tai, quyến rũ. Bỗng nhiên, bà thấy ông thật hèn, có vợ xinh mà không lo nổi cho vợ.
Bà viết mấy lời để lại cho ông "Tôi đi đây. Cuộc sống với ông khổ quá, tôi không chịu được. Nhờ ông nuôi con, tương lai tôi sẽ về bù đắp cho ông. Tạm biệt".
Ông thương con, c̣n nhỏ đă xa bàn tay mẹ. Ông tự trách ḿnh, là trụ cột gia đ́nh, mà không lo được cho vợ con, dù ông đă cố gắng hết sức rồi.
Ông nhịn ăn để nuôi con, cho con học hành tới nơi tới chốn. Lúc con ông học đại học, thằng bé thương ông, nên vừa học vừa làm, dù ông không đồng ư, v́ muốn nó tập trung vào việc học.
Ra trường, con ông xin được việc làm. Với một sinh viên mới ra trường, lương không cao, nhưng với bố con ông, lại rất cần thiết, và đáng quư.
Con ông muốn ông làm bớt việc đi, bởi đă có nó san sẻ với ông gánh nặng cuộc sống. Ông ậm ừ, rồi lại ráng đi làm, ít nhất là tự lo được cho ḿnh, c̣n tiền của con, để nó dành dụm, lo cho gia đ́nh nó sau này.
Cuộc sống cha con ông mới ổn định và khởi sắc, th́ bà quay về, cầu xin cha con ông tha thứ. Bà bị K, chồng bỏ, đang ở giai đoạn cuối. Bà muốn được trút hơi thở cuối cùng bên cạnh người thân, là cha con ông.
Bao nhiêu năm qua rồi, tức giận bà trong ông cũng đă nhạt nḥa. Ông cố gắng quên, và thật sự đă quên, một người mẹ nỡ bỏ đứa con ḿnh đứt ruột đẻ ra.
Bà giờ tay trắng, không c̣n ǵ cả. Ông nghĩ, nên để cho con ông quyết định. Ông nói với nó "Mẹ con vừa gọi cho cha. Bà ấy bị K giai đoạn cuối. Bà ấy muốn con tha thứ, và quay về với cha con ḿnh. Con nghĩ sao?"
Con ông sa sầm nét mặt, rồi nói giọng cau có "Không bao giờ con đồng ư. Cha hăy nhớ những ngày cực khổ ngày xưa một ḿnh cha nuôi con, cha đừng mềm ḷng. Con coi như không có mẹ từ lâu lắm rồi".
Nghe con nói, không hiểu sao, ông thấy buồn ḷng. Trong ḍng máu con ông, vẫn có một nửa là máu của bà ấy.
Suốt đêm ấy ông không ngủ, ông nửa muốn đón bà về, nửa lại không. Nghĩa tử là nghĩa tận, hết duyên c̣n nợ. Huống hồ, bà ấy đă phải trả giá bằng chính mạng sống của ḿnh rồi.
Khoảng năm giờ sáng, ông đang lục đục nấu nước pha trà, th́ con ông đứng sau lưng tự lúc nào, lên tiếng "Cha này, con muốn đưa mẹ về nhà, được không cha?". Ông quay lại, thấy mắt con thâm quầng v́ mất ngủ, ngạc nhiên "Nhưng tối qua con không đồng ư cơ mà". "Con giận mẹ th́ nói vậy thôi, chứ có mẹ vẫn hơn không có. Con muốn nh́n thấy mẹ xem thế nào, có giống con không". "Ừ cha theo ư con. Lát nữa cha con ta đi đón bà ấy nhé". "Dạ con cảm ơn cha. Giờ th́ con không phải nói dối nữa rồi, khi có ai đó thắc mắc hỏi về mẹ, cha à..."
VietBF©sưu tập
Ngày xưa, v́ không chịu được cực khổ, chê ông vô dụng bất tài, nên bà dứt áo ra đi, theo lời mời gọi của nhân t́nh. Lúc ấy, nhà ông nghèo lắm. Ông làm quần quật, mà chỉ đủ ăn, muốn mua cho bà cái áo mới, mà ông hứa hoài, vẫn không mua được. Có đồng nào, th́ dồn cho đứa con trai, vậy mà không đủ. Đứa trẻ thiếu sữa, không được tẩm bổ, nên c̣i cọc, chậm lớn.
Vợ ông rất đẹp. Bà lấy ông, v́ mê giọng hát và dáng vẻ cao ráo của ông. Nhưng khi về một nhà, bà mới chán nản, v́ hiểu ra rằng, không mài cái điển trai của ông ra mà ăn được.
Sinh con xong, bà càng đẹp mặn mà. Bao nhiêu là ong bướm ngoài xă hội, cứ nhăm nhe bay vào nhà bà, với những tiếng vo ve êm tai, quyến rũ. Bỗng nhiên, bà thấy ông thật hèn, có vợ xinh mà không lo nổi cho vợ.
Bà viết mấy lời để lại cho ông "Tôi đi đây. Cuộc sống với ông khổ quá, tôi không chịu được. Nhờ ông nuôi con, tương lai tôi sẽ về bù đắp cho ông. Tạm biệt".
Ông thương con, c̣n nhỏ đă xa bàn tay mẹ. Ông tự trách ḿnh, là trụ cột gia đ́nh, mà không lo được cho vợ con, dù ông đă cố gắng hết sức rồi.
Ông nhịn ăn để nuôi con, cho con học hành tới nơi tới chốn. Lúc con ông học đại học, thằng bé thương ông, nên vừa học vừa làm, dù ông không đồng ư, v́ muốn nó tập trung vào việc học.
Ra trường, con ông xin được việc làm. Với một sinh viên mới ra trường, lương không cao, nhưng với bố con ông, lại rất cần thiết, và đáng quư.
Con ông muốn ông làm bớt việc đi, bởi đă có nó san sẻ với ông gánh nặng cuộc sống. Ông ậm ừ, rồi lại ráng đi làm, ít nhất là tự lo được cho ḿnh, c̣n tiền của con, để nó dành dụm, lo cho gia đ́nh nó sau này.
Cuộc sống cha con ông mới ổn định và khởi sắc, th́ bà quay về, cầu xin cha con ông tha thứ. Bà bị K, chồng bỏ, đang ở giai đoạn cuối. Bà muốn được trút hơi thở cuối cùng bên cạnh người thân, là cha con ông.
Bao nhiêu năm qua rồi, tức giận bà trong ông cũng đă nhạt nḥa. Ông cố gắng quên, và thật sự đă quên, một người mẹ nỡ bỏ đứa con ḿnh đứt ruột đẻ ra.
Bà giờ tay trắng, không c̣n ǵ cả. Ông nghĩ, nên để cho con ông quyết định. Ông nói với nó "Mẹ con vừa gọi cho cha. Bà ấy bị K giai đoạn cuối. Bà ấy muốn con tha thứ, và quay về với cha con ḿnh. Con nghĩ sao?"
Con ông sa sầm nét mặt, rồi nói giọng cau có "Không bao giờ con đồng ư. Cha hăy nhớ những ngày cực khổ ngày xưa một ḿnh cha nuôi con, cha đừng mềm ḷng. Con coi như không có mẹ từ lâu lắm rồi".
Nghe con nói, không hiểu sao, ông thấy buồn ḷng. Trong ḍng máu con ông, vẫn có một nửa là máu của bà ấy.
Suốt đêm ấy ông không ngủ, ông nửa muốn đón bà về, nửa lại không. Nghĩa tử là nghĩa tận, hết duyên c̣n nợ. Huống hồ, bà ấy đă phải trả giá bằng chính mạng sống của ḿnh rồi.
Khoảng năm giờ sáng, ông đang lục đục nấu nước pha trà, th́ con ông đứng sau lưng tự lúc nào, lên tiếng "Cha này, con muốn đưa mẹ về nhà, được không cha?". Ông quay lại, thấy mắt con thâm quầng v́ mất ngủ, ngạc nhiên "Nhưng tối qua con không đồng ư cơ mà". "Con giận mẹ th́ nói vậy thôi, chứ có mẹ vẫn hơn không có. Con muốn nh́n thấy mẹ xem thế nào, có giống con không". "Ừ cha theo ư con. Lát nữa cha con ta đi đón bà ấy nhé". "Dạ con cảm ơn cha. Giờ th́ con không phải nói dối nữa rồi, khi có ai đó thắc mắc hỏi về mẹ, cha à..."
VietBF©sưu tập