troopy
12-26-2022, 03:32
Buổi chiều ngày cuối năm, trời nắng nhẹ, một chiếc xe sang trọng từ từ tiến vào đậu trong sân của TAND huyện, bà Bất cùng hai người con gái bước xuống đi vào pḥng xử án, nh́n vào hàng ghế trống trơn bà quay lại nh́n ra phía ngoài như để ngóng chờ ai đó, khi ṭa án bắt đầu làm việc, ông Nhân chồng bà Bất cũng được một người cháu chở đến bằng xe máy.
Vị nữ thẩm phán nh́n ông cụ đă ngoài 70 râu tóc bạc phơ đang chậm răi tiến vào pḥng xử án, bà nén tiếng thở dài để thực hiện chức năng và quyền hạn của ḿnh.
V́ đă trải qua bốn lần ḥa giải, hai lần xử án không thành, nhận thấy lần này hai bên đều không có t́nh tiết ǵ mới lên bà tuyên bố cho đôi vợ chồng già được thuận t́nh ly hôn
*
* *
Chuyện bắt đầu từ khoảng 15 năm về trước, khi nghe tin cô con gái lớn sinh con đầu ḷng, khỏi phải nói gia đ́nh ông bà vui mừng khôn xiết, chẳng ǵ gia đ́nh ông bà cũng là tấm gương để cả xóm noi theo, ông bà sinh hạ được hai cô con gái, chúng học hành giỏi giang, lại c̣n được nhận học bổng, chúng đều thi đỗ đại học, khi ra trường th́ đều xin được việc và lấy chồng Hà Nội, bà th́ c̣n trẻ khỏe mới ngoài 50, ông th́ c̣n vài năm nữa cũng được nghỉ hưu.
Để giúp con gái mới đẻ, bà đă bàn với ông rằng:
- Tôi lên chăm con và trông cháu cho nó cứng cáp, ông ở nhà chịu khó trồng rau, nuôi gà thỉnh thoảng gửi lên cho mẹ con tôi, không ǵ sạch và tốt bằng cây nhà lá vườn.
Nghe bà nói vậy, ông gật đầu nhất trí ngay, thế là từ sau đó , người ta thấy cứ thỉnh thoảng ông lại thu hoạch rau, rồi cả gà cả trứng gửi theo xe lên Hà Nội, cứ nghĩ đến con đầu cháu sớm là ông quên hết mệt nhọc, có khi rảnh rỗi ông lại bắt xe lên thăm bà và cháu, chiều hôm sau lại bắt xe về, trong thâm tâm ông chỉ nghĩ bà đi trông cháu cũng chỉ hết năm bao giờ cu cứng th́ về.
Nhưng mọi việc không như dự tính.
T́m được người giúp việc không phải là dễ dàng, trong khi con gái và con rể c̣n phải đi làm, thế là bà lại phải ở lại trông cháu cho đến khi đi nhà trẻ, ông th́ vẫn phải cần mẫn trồng rau, nuôi gà để gửi lên.
Thấm thoắt cũng đă 3 năm đó là khoảng thời gian ông cảm thấy hụt hẫng nhất, v́ phải một ḿnh sống trong căn nhà trống trải, ông muốn khi nghỉ hưu có bà bên cạnh, cùng nhau chăm sóc, cùng nhau chia ngọt, sẻ bùi, v́ đă có câu "con chăm cha không bằng bà chăm ông" mà.
Theo dự tính cuối tuần này bà sẽ về nhà, thế nhưng niềm vui trong ông chưa h́nh thành đă vụt tắt.
Chiều hôm ấy bà gọi điện về nhà rằng cô con gái thứ hai của ông bà lại chuẩn bị sắp sinh, thế là vừa mới hết nhiệm kỳ với cô con gái lớn, bà lại vội vă xách đồ sang chăm cho cô con gái út, c̣n ông vẫn được giao nhiệm vụ là ở nhà trồng rau, nuôi gà, thêm cả nuôi lợn để có thực phẩm ăn tết.
Việc tăng gia trồng rau, nuôi gà kéo dài hơn ông dự kiến, mới đầu chỉ là 3 năm trông cháu cho cô con gái lớn, rồi lại đến cô con gái út, người ta nói "một mẹ già bằng ba người ở" quả không sai, hai cô con gái th́ luôn tranh giành bà mẹ về chăm con cho ḿnh, cô nào cũng đẻ hết đứa đầu rồi lại đến đứ thứ hai, cứ như vậy ṛng ră hơn mười năm trời, ban đầu th́ ông c̣n chăm gọi điện thoại, cũng mong muốn bà về chơi, nhưng mọi sự mong ngóng đều trở thành vô vọng, v́ các con ông c̣n bận công việc lên chả mấy khi bà được về thăm ông.
Chính những năm sống thui thủi một ḿnh ở quê ông mới nhận ra rằng, ông có vợ có con mà cũng như không, ông chưa già mà đă phải sống một ḿnh như người góa bụa, đúng như có ai đó đă nói rằng "được cháu th́ mất bà, chưa ra ṭa đă mất vợ", hai cô con gái ngoài việc gọi điện cho bố hỏi xem bao giờ có rau, có gà gửi lên, không bao giờ hỏi xem sức khỏe của bố ra sao, hay bố ḿnh cần ǵ.
Thế rồi cái ǵ đến cũng phải đến, mặc cho sự rèm pha của xóm làng, ông đă qua lại t́nh cảm với bà Bùi ở xóm băi, mặc cho mấy luống rau, đàn gà không người chăm sóc, sau một thời gian cảm thấy tâm đầu ư hợp ông đă chuyển hẳn sang nhà bà Bùi ở, bản thân ông trước khi quyết định điều này ông cũng đă phải suy nghĩ rất nhiều.
Nghe tin ông Nhân có quan hệ t́nh cảm và chúng sống với người đàn bà khác ở cùng làng khiến bà Bất bị sốc và choáng váng, chiều nay bà ngồi bất động hàng giờ liền, trong mắt bà ông là một người chồng mẫu mực, là một người cha, người ông đáng kính, vậy mà ở cái tuổi gần đất xa trời, ông lại vứt bỏ tất cả để đi theo người đàn bà khác, quả thật dù có nằm mơ bà cũng không dám nghĩ cơ sự lại ra thế này.
Thương mẹ, mặc dù c̣n rất nhiều việc, tối ấy hai cô con gái gọi điện về chất vấn ông, mặc cho chúng rao giảng về đạo đức, về nối sống, ông vẫn ngồi nghe, cuối cùng ông mới chậm răi nói, cốt là để cho bà nghe thấy.
- Khi các con c̣n nhỏ đi học, ai là người lo cho các con ăn học đến nơi đến chốn, khi các con lên Hà Nội học đại học, ai là người dành dụm từng đồng lương gửi lên cho các con yên tâm ăn học, và khi các con lập gia đ́nh, sinh con ai là người trồng rau, nuôi gà để có thực phẩm sạch gửi lên cho các con.
Ngừng một lát ông nói tiếp:
- Nếu phải sống xa chồng của các con hơn mười năm th́ các con sống như thế nào?
Cuối cùng ông chậm răi kết luận:
- Đạo đức phải xuất phát từ trái tim và hành động, không phải ở mấy lời sáo rỗng.
Nói xong ông cúp máy.
Thế rồi cho dù đau buồn ông vẫn gửi đơn xin ly hôn với bà Bất.
Trong quá tŕnh hỏi đáp đến khi kết thúc phiên ṭa, hai người con gái không hề nh́n mặt người cha già lấy một lần nào, phiên ṭa kết thúc mặc dù rất muốn nói điều ǵ đó với người đă gắn bó với ḿnh suốt 50 năm trời, bà Bất đă bị hai cô con gái đưa luôn ra xe để về Hà Nội, ở cái tuổi ngoài 70 ông Nhân lại bắt đầu một cuộc sống mới, ông cay đắng nh́n theo chiếc xe ô tô chở bà Bất, người đă thành vợ cũ cùng mấy đứa con mất hút ở con đường trước mặt, ông nh́n về phía cổng, bà Bùi tay dắt chiếc xe đạp đứng ở đó đợi ông từ bao giờ, ông tiến về phía bà, hai người không ngồi lên xe mà cùng rảo bước, nắng chiều nghiêng nghiêng soi bóng hai người, họ đang cùng nhau bước tiếp những chặng đường c̣n lại.
VietBF@sưu tập
Vị nữ thẩm phán nh́n ông cụ đă ngoài 70 râu tóc bạc phơ đang chậm răi tiến vào pḥng xử án, bà nén tiếng thở dài để thực hiện chức năng và quyền hạn của ḿnh.
V́ đă trải qua bốn lần ḥa giải, hai lần xử án không thành, nhận thấy lần này hai bên đều không có t́nh tiết ǵ mới lên bà tuyên bố cho đôi vợ chồng già được thuận t́nh ly hôn
*
* *
Chuyện bắt đầu từ khoảng 15 năm về trước, khi nghe tin cô con gái lớn sinh con đầu ḷng, khỏi phải nói gia đ́nh ông bà vui mừng khôn xiết, chẳng ǵ gia đ́nh ông bà cũng là tấm gương để cả xóm noi theo, ông bà sinh hạ được hai cô con gái, chúng học hành giỏi giang, lại c̣n được nhận học bổng, chúng đều thi đỗ đại học, khi ra trường th́ đều xin được việc và lấy chồng Hà Nội, bà th́ c̣n trẻ khỏe mới ngoài 50, ông th́ c̣n vài năm nữa cũng được nghỉ hưu.
Để giúp con gái mới đẻ, bà đă bàn với ông rằng:
- Tôi lên chăm con và trông cháu cho nó cứng cáp, ông ở nhà chịu khó trồng rau, nuôi gà thỉnh thoảng gửi lên cho mẹ con tôi, không ǵ sạch và tốt bằng cây nhà lá vườn.
Nghe bà nói vậy, ông gật đầu nhất trí ngay, thế là từ sau đó , người ta thấy cứ thỉnh thoảng ông lại thu hoạch rau, rồi cả gà cả trứng gửi theo xe lên Hà Nội, cứ nghĩ đến con đầu cháu sớm là ông quên hết mệt nhọc, có khi rảnh rỗi ông lại bắt xe lên thăm bà và cháu, chiều hôm sau lại bắt xe về, trong thâm tâm ông chỉ nghĩ bà đi trông cháu cũng chỉ hết năm bao giờ cu cứng th́ về.
Nhưng mọi việc không như dự tính.
T́m được người giúp việc không phải là dễ dàng, trong khi con gái và con rể c̣n phải đi làm, thế là bà lại phải ở lại trông cháu cho đến khi đi nhà trẻ, ông th́ vẫn phải cần mẫn trồng rau, nuôi gà để gửi lên.
Thấm thoắt cũng đă 3 năm đó là khoảng thời gian ông cảm thấy hụt hẫng nhất, v́ phải một ḿnh sống trong căn nhà trống trải, ông muốn khi nghỉ hưu có bà bên cạnh, cùng nhau chăm sóc, cùng nhau chia ngọt, sẻ bùi, v́ đă có câu "con chăm cha không bằng bà chăm ông" mà.
Theo dự tính cuối tuần này bà sẽ về nhà, thế nhưng niềm vui trong ông chưa h́nh thành đă vụt tắt.
Chiều hôm ấy bà gọi điện về nhà rằng cô con gái thứ hai của ông bà lại chuẩn bị sắp sinh, thế là vừa mới hết nhiệm kỳ với cô con gái lớn, bà lại vội vă xách đồ sang chăm cho cô con gái út, c̣n ông vẫn được giao nhiệm vụ là ở nhà trồng rau, nuôi gà, thêm cả nuôi lợn để có thực phẩm ăn tết.
Việc tăng gia trồng rau, nuôi gà kéo dài hơn ông dự kiến, mới đầu chỉ là 3 năm trông cháu cho cô con gái lớn, rồi lại đến cô con gái út, người ta nói "một mẹ già bằng ba người ở" quả không sai, hai cô con gái th́ luôn tranh giành bà mẹ về chăm con cho ḿnh, cô nào cũng đẻ hết đứa đầu rồi lại đến đứ thứ hai, cứ như vậy ṛng ră hơn mười năm trời, ban đầu th́ ông c̣n chăm gọi điện thoại, cũng mong muốn bà về chơi, nhưng mọi sự mong ngóng đều trở thành vô vọng, v́ các con ông c̣n bận công việc lên chả mấy khi bà được về thăm ông.
Chính những năm sống thui thủi một ḿnh ở quê ông mới nhận ra rằng, ông có vợ có con mà cũng như không, ông chưa già mà đă phải sống một ḿnh như người góa bụa, đúng như có ai đó đă nói rằng "được cháu th́ mất bà, chưa ra ṭa đă mất vợ", hai cô con gái ngoài việc gọi điện cho bố hỏi xem bao giờ có rau, có gà gửi lên, không bao giờ hỏi xem sức khỏe của bố ra sao, hay bố ḿnh cần ǵ.
Thế rồi cái ǵ đến cũng phải đến, mặc cho sự rèm pha của xóm làng, ông đă qua lại t́nh cảm với bà Bùi ở xóm băi, mặc cho mấy luống rau, đàn gà không người chăm sóc, sau một thời gian cảm thấy tâm đầu ư hợp ông đă chuyển hẳn sang nhà bà Bùi ở, bản thân ông trước khi quyết định điều này ông cũng đă phải suy nghĩ rất nhiều.
Nghe tin ông Nhân có quan hệ t́nh cảm và chúng sống với người đàn bà khác ở cùng làng khiến bà Bất bị sốc và choáng váng, chiều nay bà ngồi bất động hàng giờ liền, trong mắt bà ông là một người chồng mẫu mực, là một người cha, người ông đáng kính, vậy mà ở cái tuổi gần đất xa trời, ông lại vứt bỏ tất cả để đi theo người đàn bà khác, quả thật dù có nằm mơ bà cũng không dám nghĩ cơ sự lại ra thế này.
Thương mẹ, mặc dù c̣n rất nhiều việc, tối ấy hai cô con gái gọi điện về chất vấn ông, mặc cho chúng rao giảng về đạo đức, về nối sống, ông vẫn ngồi nghe, cuối cùng ông mới chậm răi nói, cốt là để cho bà nghe thấy.
- Khi các con c̣n nhỏ đi học, ai là người lo cho các con ăn học đến nơi đến chốn, khi các con lên Hà Nội học đại học, ai là người dành dụm từng đồng lương gửi lên cho các con yên tâm ăn học, và khi các con lập gia đ́nh, sinh con ai là người trồng rau, nuôi gà để có thực phẩm sạch gửi lên cho các con.
Ngừng một lát ông nói tiếp:
- Nếu phải sống xa chồng của các con hơn mười năm th́ các con sống như thế nào?
Cuối cùng ông chậm răi kết luận:
- Đạo đức phải xuất phát từ trái tim và hành động, không phải ở mấy lời sáo rỗng.
Nói xong ông cúp máy.
Thế rồi cho dù đau buồn ông vẫn gửi đơn xin ly hôn với bà Bất.
Trong quá tŕnh hỏi đáp đến khi kết thúc phiên ṭa, hai người con gái không hề nh́n mặt người cha già lấy một lần nào, phiên ṭa kết thúc mặc dù rất muốn nói điều ǵ đó với người đă gắn bó với ḿnh suốt 50 năm trời, bà Bất đă bị hai cô con gái đưa luôn ra xe để về Hà Nội, ở cái tuổi ngoài 70 ông Nhân lại bắt đầu một cuộc sống mới, ông cay đắng nh́n theo chiếc xe ô tô chở bà Bất, người đă thành vợ cũ cùng mấy đứa con mất hút ở con đường trước mặt, ông nh́n về phía cổng, bà Bùi tay dắt chiếc xe đạp đứng ở đó đợi ông từ bao giờ, ông tiến về phía bà, hai người không ngồi lên xe mà cùng rảo bước, nắng chiều nghiêng nghiêng soi bóng hai người, họ đang cùng nhau bước tiếp những chặng đường c̣n lại.
VietBF@sưu tập