Log in

View Full Version : KẾ HOẠCH CHẾT ...


troopy
01-01-2023, 03:55
Cụ nằm trên giường bệnh, đám con cháu xếp lớp đứng đầy xung quanh, cụ đưa mắt đảo 1 ṿng rồi lại nằm im thin thít ...
Chỉ giây lát nữa thôi cụ sẽ lên xe về Bắc. Quăng đường 2000km với cụ chỉ là chuyện nhỏ bởi trong cuộc đời dài ngoằng của ḿnh cụ đă làm nhiều điều vĩ đại hơn thế.
Nhưng đám con cháu nghĩ khác. Chúng nghĩ chuyến đi này là lần đưa tiễn cuối cùng bởi ngoài 90 cụ khó ḷng thực hiện 1 cú di chuyển xa như thế. Chúng luôn mồm hỏi cụ có trăn trối ǵ không? Có muốn gặp mặt con cháu nào không ? Cứ như thể cụ sắp chết tới nơi, tổ sư quân mất dậy.
- Tổ sư quân mất dậy.
Nếu cụ có chửi thế th́ cũng chả ǵ là ngoa ngoắt bởi cách đây vài năm, lúc c̣n khỏe mạnh và minh mẫn hơn giờ, chính lũ con cháu này đă hùa nhau làm đám ma cho cụ. Cơ mà nói đi th́ cũng nên nói lại, vụ đấy là cụ lừa chúng. Nằm trên giường bệnh nhớ lại chuyện xưa, tức chuyện cụ giả chết lừa con cháu, cái miệng móm mém của cụ khẽ nhoẻn một nụ cười thích thú ...
Chả là đám con cháu làm ăn xa bỏ cụ lại một ḿnh. Nhiều năm không gặp khiến cụ nhớ bọn chúng phát điên. Cơ mà hễ gọi điện bảo về th́ chúng toàn lấy lí do bận việc để thoái thác. Bận hả ? Vậy th́ cụ ủ miu, và chả ǵ hợp lư và gấp gáp bằng việc bảo ḿnh sắp chết.
Ấy thế mà bọn nó tin sái cổ. Th́ cũng phải thôi, chả ai nghĩ ở tuổi như cụ lại nghĩ tṛ chơi khăm con cháu. Thế rồi từ miền nam xa xôi lũ con cháu vội vă bảo nhau mua vé máy bay, tàu hỏa, ô tô lần lượt ra về. Thật ra chúng cũng có nghi ngờ, nhưng chúng tự xua tan nghi ngờ của nhau bằng lập luận chả ai đem 1 chuyện hệ trọng như thế ra đùa cả. Hơn nữa, cụ c̣n nói rơ ngày và giờ chết th́ chắc chắn đáng tin. Vậy là không sót 1 ai, chúng bảo nhau lũ lượt ra về ...
Về tới nhà, nh́n cụ nằm thoi thóp trên giường khiến chúng không cầm được nước mắt. Vậy đă rơ, chúng sắp mất cụ tới nơi. Cơ mà giờ không phải lúc dành cho những tiếc thương. Theo những ǵ được biết th́ thời gian nhắm mắt xuôi tay của cụ không c̣n xa nữa, chúng bảo nhau dựng rạp, thuê quay phim chụp ảnh, tính toán cỗ bàn, và dĩ nhiên không quên mua cho cụ 1 cỗ áo quan vừa vặn. Đâm lao phải theo lao, thế là cụ nằm im, thở nhẹ, và nếu buộc phải nói, th́ cụ chỉ thều thào những từ yếu ớt ...
Công việc tất bật khiến chúng bỏ cụ nằm chỏng trơ 1 ḿnh. Th́ cụ buồn. Cụ mong vui vầy với con cháu chứ đâu có mong nằm chèo queo thế này. Thế là cụ quyết định ngồi dậy và đi lại. Tất nhiên là đám con cháu ngạc nhiên, nhưng chúng đoán gặp con cháu th́ cụ mừng và khỏe lại, chứ c̣n ngày và giờ chết, th́ như cụ nói, vẫn phải giữ nguyên không có ǵ thay đổi.
Trước giờ sinh li tử biệt con cháu làm bữa cơm nhân gian cuối cùng cho cụ. Trong bữa cơm ấy, th́ cụ, dĩ nhiên phải là nhân vật chính. Ư thức được vai tṛ của ḿnh, cụ cầm ly bia đi cụng từng người, vừa cụng vừa dặn ḍ các kiểu. Nhất cử nhất động của cụ đều được đội ngũ quay phim chụp ảnh ghi lại. Giờ th́ b́nh thường, nhưng vài năm sau th́ những h́nh ảnh về cụ sẽ là tư liệu quư giá. Cơ mà cụ để í quái ǵ tới việc ấy, việc của cụ là gần con gần cháu, là nâng ly bia, là dô ḥ vui vẻ. Thế thôi.
Rồi th́ dân làng kéo đến. Biết được ngày chết th́ là bậc thánh chứ không phải người phàm thế nên họ rất ṭ ṃ. Họ rỉ rả vào tai nhau là nếu cụ chết đúng như lời hứa, th́ họ sẽ lập miếu thờ cho cụ ...
Rồi giờ linh cũng tới, đang cầm ly bia th́ cụ ôm đầu kêu chóng mặt. Con cháu vội vă đỡ cụ lên giường. Dân làng th́ tṛn mắt ngạc nhiên. Thế rồi mọi thứ cứ nhốn nháo, nhốn nháo, nhốn nháo hết cả lên ...
...
- Ô, hoá ra là cụ chết giả vờ !
Đó là câu nói đầu tiên cụ nghe được sau khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau. Nh́n vẻ mặt của đám con cháu, cụ hiểu, ḿnh đă làm chúng thất vọng. Thôi th́ không chết vào dịp này th́ cụ hứa sẽ chết vào dịp khác. Cuộc đời đôi khi vẫn có những thứ không như ḿnh mong muốn, cụ hy vọng con cháu hiểu thế và bỏ quá cho cụ.
C̣n nếu không bỏ quá th́ cùng lắm chúng sẽ lại bỏ cụ 1 ḿnh. Điều ấy là khủng khiếp, nhưng bao năm qua cụ đă gần quen với nó. Và đúng như cụ dự đoán, ngay hôm sau đám con cháu lũ lượt kéo nhau vào nam. Có điều khác những lần trước, lần này đi, vẻ mặt đứa nào đứa nấy đều có chút hậm hực. Cơ mà chả sao, đằng nào th́ cụ cũng 1 ḿnh, thế nên hậm hực hay không, với cụ, cũng chẳng có ǵ quan trọng.
Năm ấy, cụ gần 90...
... Cụ ở như vậy được đôi năm th́ nỗi nhớ con cháu lại trỗi dậy. Giời không chịu đất th́ đất phải chịu giời. Nhớ con, cụ quyết tâm nam tiến.
Dân làng khuyên can, nhưng từ xưa tới giờ, khi cụ đă quyết, th́ đố ai có thể thay đổi.
Vài năm sống biệt trong nam khiến cụ nhớ quê da diết. Cụ muốn về nhưng đám con cháu cản lại, chúng muốn cụ chết trong này để làm ma cho thuận tiện. Cụ chưa quen với ư nghĩ sẽ chết nơi đất khách quê người. Và cứ nghĩ đến điều ấy, là cụ lại bực bội phát điên.
Và dĩ nhiên cụ bệnh.
Nằm trong bệnh viện, hễ người quen tới thăm, cụ đều bảo họ xin con cháu cho cụ về bắc. Không muốn rát tai, đám con cháu dành tặc lưỡi chiều theo í cụ.
Hôm nay cụ về. Đám con cháu ấy đứng đầy xung quanh. Chúng hỏi xem cụ có muốn gặp ai không ? Có trăn trối ǵ không ? Cháu con khốn nạn, hỏi thế th́ khác nào chúng mong cụ chết. Cơ mà không sao, cụ là cụ chúng nên chả chấp chúng làm ǵ. Tuy nhiên nh́n cảnh con cháu thút thít, cụ chỉ muốn bật dậy, mắng vào mặt chúng:
- Tổ sư chúng mày! C̣n lâu tao mới chết !
Cơ mà sợ bị lộ, nên cụ lại thôi ...

VietBF@sưu tập