troopy
01-09-2023, 02:02
Đôi khi cuộc đời vẫn có những nghịch lư. Kiểu như hôm nay, những người ở ṭa chứng kiến một nụ hôn của đôi vợ chồng ly dị.
Sáng hôm đó, người ta vẫn thấy anh dắt chiếc xe máy quen thuộc ra khỏi nhà, tay cầm chiếc mũ bảo hiểm, rồi đứng đợi vợ khóa cửa. Khi chị ra, anh vẫn tŕu mến đội mũ lên đầu cho vợ, tự tay cài quai mũ. H́nh ảnh đó, ngót 10 năm rồi, cả khu phố này ai cũng thấy quen thuộc. Nhưng khác với mọi lần, hôm nay ai nấy đều giấu một cái nh́n ái ngại.
Chắng ai dám hỏi điều ǵ, cũng không ai dám gọi với theo. Mọi người lặng lẽ, khép cánh cửa nhà ḿnh lại, để không làm anh chị phải ngại khi thấy có người nh́n theo ḿnh.
Anh chị là vợ chồng với nhau, đến giờ cũng được gần 10 năm rồi. Tổ ấm nhỏ bé đó, sẽ trở thành một nỗi ước ao với bao nhiêu người, nếu như nó trọn vẹn hơn bằng việc có thêm tiếng cười con trẻ. Gần 10 năm, anh chị sống mà không có lấy một câu gằn hắt nhau. Thế mới nói, anh chị khiến nhiều người ngưỡng mộ và ghen tị, v́ t́nh yêu quá lớn dành cho nhau.
Nhưng ngôi nhà đó vẫn có một thứ khiếm khuyết. Gần 10 năm, anh chị đi chữa trị khắp nơi, để cầu mong ông Trời thương t́nh cho ḿnh một mụn con. Nhưng sự mong mỏi ấy gần như vô vọng, khi Bác sĩ kết luận, chị không có khả năng sinh con. Nỗi đau cứ lớn dần.
Anh là con độc nhất trong một gia đ́nh. Trách nhiệm nối dơi của anh không có cách nào giũ bỏ được. Gần 10 năm, Bố Mẹ anh cũng nín nhịn, chờ đợi anh chị có cách giải quyết nào tốt hơn cho tương lai. Nhưng anh chị vẫn hạnh phúc, vẫn yêu nhau say đắm, th́ chẳng có một biến chuyển nào.
Cho tới một buổi tối mùa Đông, ngồi trong căn pḥng ấm áp, chị không ngừng tay đan chiếc khăn len màu xanh:
- Anh này.
Anh ngừng việc đọc cuốn sách c̣n dang dở ngước lên nh́n chị:
- Sao thế em ?
- Ḿnh ly hôn đi.
Tay chị vẫn đang nhanh thoăn thoắt, đôi mắt chị vẫn chăm chút nh́n vào từng mũi đan. Gương mặt, ánh mắt của chị, chẳng chút ưu tư buồn thảm, sự dửng dưng của chị làm anh thấy sợ:
- Sao lại như thế ? Anh không hiểu. Em bị áp lực từ phía gia đ́nh anh phải không ? Anh không muốn, th́ không ai bắt được. Rồi chúng ta sẽ xin con nuôi.
Chị chỉ ngừng lại, khi cuộn len hết sợi. Chị ngước lên nh́n anh tŕu mến:
- Không phải áp lực từ phía ai, cũng không phải giận hờn hay oán thán. Em nghĩ đă đến lúc rồi thôi. Cuộc sống vốn như vậy, đừng cố gắng v́ những điều không thể. Em quyết định rồi đấy, nếu anh yêu em th́ anh đồng ư đi, đừng để cả đời em phải sống trong nỗi giày ṿ. Không thể có con đă là một điều đau đớn, nhưng nếu bắt người ḿnh yêu phải chịu cùng, th́ c̣n tồi tệ hơn nữa. Ly hôn em không đau khổ, mà c̣n t́m cho ḿnh những điều lư thú khác, thay v́ ngồi bên anh mà cảm thấy tội lỗi. C̣n anh, anh có thể t́m cho ḿnh một cơ hội khác.
Câu chuyện của buổi tối hôm đó, cuối cùng cũng được thực hiện. Anh không phải kẻ dứt t́nh nhanh chóng, nhưng anh hiểu cảm giác mà vợ ḿnh phải trải qua. V́ hiểu, v́ yêu, nên anh mới quyết định làm theo vợ ḿnh mong muốn. Không phải để hy vọng t́m được người khác cho ḿnh, mà là để vợ được giải thoát khỏi những áp lực, mà bao năm qua cô ấy phải chịu.
Đêm trước hôm ra ṭa, anh chị vẫn nằm bên nhau, như không hề có chuyện chia ly của ngày mai.
Ở ṭa, trước khi chính thức ly hôn, người ta hỏi anh chị có ǵ muốn nói với nhau không ? Anh chị nh́n nhau tŕu mến, và rồi anh lặng lẽ bước đến gần chị, anh đặt lên đầu chị một nụ hôn, chị khẽ nhắm mắt và đón nhận, như tuổi 20 chị yêu anh lần đầu.
Chị nói:
- Cám ơn anh v́ đă yêu em, cám ơn anh v́ đă đồng ư ly hôn, để em không c̣n bị bủa vây bởi những cảm giác đầy tội lỗi.
Anh chị bước ra khỏi ṭa. Lần này chị gọi một chiếc taxi, c̣n anh th́ lầm lũi dắt chiếc xe máy quay về. Hai người rẽ về hai hướng khác nhau.
Đôi khi cuộc đời vẫn có những nghịch lư như thế. T́nh yêu đôi khi cũng nghịch lư như thế. Chia tay không phải là hết yêu, mà là yêu nhiều đến độ, dám xa nhau để người kia không đau khổ.
VietBF@sưu tập
Sáng hôm đó, người ta vẫn thấy anh dắt chiếc xe máy quen thuộc ra khỏi nhà, tay cầm chiếc mũ bảo hiểm, rồi đứng đợi vợ khóa cửa. Khi chị ra, anh vẫn tŕu mến đội mũ lên đầu cho vợ, tự tay cài quai mũ. H́nh ảnh đó, ngót 10 năm rồi, cả khu phố này ai cũng thấy quen thuộc. Nhưng khác với mọi lần, hôm nay ai nấy đều giấu một cái nh́n ái ngại.
Chắng ai dám hỏi điều ǵ, cũng không ai dám gọi với theo. Mọi người lặng lẽ, khép cánh cửa nhà ḿnh lại, để không làm anh chị phải ngại khi thấy có người nh́n theo ḿnh.
Anh chị là vợ chồng với nhau, đến giờ cũng được gần 10 năm rồi. Tổ ấm nhỏ bé đó, sẽ trở thành một nỗi ước ao với bao nhiêu người, nếu như nó trọn vẹn hơn bằng việc có thêm tiếng cười con trẻ. Gần 10 năm, anh chị sống mà không có lấy một câu gằn hắt nhau. Thế mới nói, anh chị khiến nhiều người ngưỡng mộ và ghen tị, v́ t́nh yêu quá lớn dành cho nhau.
Nhưng ngôi nhà đó vẫn có một thứ khiếm khuyết. Gần 10 năm, anh chị đi chữa trị khắp nơi, để cầu mong ông Trời thương t́nh cho ḿnh một mụn con. Nhưng sự mong mỏi ấy gần như vô vọng, khi Bác sĩ kết luận, chị không có khả năng sinh con. Nỗi đau cứ lớn dần.
Anh là con độc nhất trong một gia đ́nh. Trách nhiệm nối dơi của anh không có cách nào giũ bỏ được. Gần 10 năm, Bố Mẹ anh cũng nín nhịn, chờ đợi anh chị có cách giải quyết nào tốt hơn cho tương lai. Nhưng anh chị vẫn hạnh phúc, vẫn yêu nhau say đắm, th́ chẳng có một biến chuyển nào.
Cho tới một buổi tối mùa Đông, ngồi trong căn pḥng ấm áp, chị không ngừng tay đan chiếc khăn len màu xanh:
- Anh này.
Anh ngừng việc đọc cuốn sách c̣n dang dở ngước lên nh́n chị:
- Sao thế em ?
- Ḿnh ly hôn đi.
Tay chị vẫn đang nhanh thoăn thoắt, đôi mắt chị vẫn chăm chút nh́n vào từng mũi đan. Gương mặt, ánh mắt của chị, chẳng chút ưu tư buồn thảm, sự dửng dưng của chị làm anh thấy sợ:
- Sao lại như thế ? Anh không hiểu. Em bị áp lực từ phía gia đ́nh anh phải không ? Anh không muốn, th́ không ai bắt được. Rồi chúng ta sẽ xin con nuôi.
Chị chỉ ngừng lại, khi cuộn len hết sợi. Chị ngước lên nh́n anh tŕu mến:
- Không phải áp lực từ phía ai, cũng không phải giận hờn hay oán thán. Em nghĩ đă đến lúc rồi thôi. Cuộc sống vốn như vậy, đừng cố gắng v́ những điều không thể. Em quyết định rồi đấy, nếu anh yêu em th́ anh đồng ư đi, đừng để cả đời em phải sống trong nỗi giày ṿ. Không thể có con đă là một điều đau đớn, nhưng nếu bắt người ḿnh yêu phải chịu cùng, th́ c̣n tồi tệ hơn nữa. Ly hôn em không đau khổ, mà c̣n t́m cho ḿnh những điều lư thú khác, thay v́ ngồi bên anh mà cảm thấy tội lỗi. C̣n anh, anh có thể t́m cho ḿnh một cơ hội khác.
Câu chuyện của buổi tối hôm đó, cuối cùng cũng được thực hiện. Anh không phải kẻ dứt t́nh nhanh chóng, nhưng anh hiểu cảm giác mà vợ ḿnh phải trải qua. V́ hiểu, v́ yêu, nên anh mới quyết định làm theo vợ ḿnh mong muốn. Không phải để hy vọng t́m được người khác cho ḿnh, mà là để vợ được giải thoát khỏi những áp lực, mà bao năm qua cô ấy phải chịu.
Đêm trước hôm ra ṭa, anh chị vẫn nằm bên nhau, như không hề có chuyện chia ly của ngày mai.
Ở ṭa, trước khi chính thức ly hôn, người ta hỏi anh chị có ǵ muốn nói với nhau không ? Anh chị nh́n nhau tŕu mến, và rồi anh lặng lẽ bước đến gần chị, anh đặt lên đầu chị một nụ hôn, chị khẽ nhắm mắt và đón nhận, như tuổi 20 chị yêu anh lần đầu.
Chị nói:
- Cám ơn anh v́ đă yêu em, cám ơn anh v́ đă đồng ư ly hôn, để em không c̣n bị bủa vây bởi những cảm giác đầy tội lỗi.
Anh chị bước ra khỏi ṭa. Lần này chị gọi một chiếc taxi, c̣n anh th́ lầm lũi dắt chiếc xe máy quay về. Hai người rẽ về hai hướng khác nhau.
Đôi khi cuộc đời vẫn có những nghịch lư như thế. T́nh yêu đôi khi cũng nghịch lư như thế. Chia tay không phải là hết yêu, mà là yêu nhiều đến độ, dám xa nhau để người kia không đau khổ.
VietBF@sưu tập