troopy
01-20-2023, 02:35
Năm 21 tuổi, đang học năm thứ 3 đại học, thầy giáo dạy bộ môn tiếng Anh về hưu, cô giáo Anh văn 23 tuổi mới ra trường dạy lớp tôi.
Lần đầu tiên trong đời tôi gặp một cô giáo trẻ trung, xinh đẹp như vậy. Khuôn mặt thanh tú, dáng dấp mảnh mai cao dong dỏng, mái tóc buông xơa bờ vai, mùi nước hoa quyến rũ, đôi mắt hút hồn người.
Tôi khổ sở vật vă như người mất hồn. Để cô hiểu t́nh yêu của tôi, mỗi lần làm xong bài kiểm tra môn tiếng Anh, tôi đều ghi chữ { LY } như một ám hiệu riêng, với hàm ư LOVE YOU.
Tuy nhiên, qua mấy tuần mà vẫn chẳng thấy cô tỏ thái độ ǵ khác biệt, chỉ khoanh tṛn kư hiệu { LY } rồi ghi (?). Chả lẽ cô vẫn chưa hiểu rằng tôi yêu cô, hay là cô đă hiểu nhưng cố t́nh làm ngơ???
Đêm hôm đó, tôi không sao ngủ được, lửa t́nh yêu đă thiêu đốt đến tận tâm can.
Tôi vùng dậy, quyết định viết lá thư t́nh trao tận tay cô. Tôi mở vở xé một tờ giấy trắng, vừa cầm bút định viết thư tỏ t́nh th́ lại chợt băn khoăn, nhỡ cô từ chối t́nh cảm của tôi rồi nộp lá thư cho Ban Giám hiệu th́ chắc chắn tôi sẽ bị đuổi học v́ tội xúc phạm giáo viên, thời đó sinh viên yêu nhau c̣n bị cấm kỵ chứ đừng nói yêu cô giáo, tội tày trời.
Tôi chợt nảy ra sáng kiến, trèo lên gác xép lấy cái máy chữ của bố tôi, tuy đă hỏng nhưng vẫn gơ được chữ, chỉ không đánh được dấu.
Tôi cho tờ giấy vào máy chữ và bắt đầu gơ:
" TOI YEU EM NGAY TU LAN DAU GAP EM, XIN EM DUNG TU CHOI TINH YEU CHAN THANH CUA TOI DANH CHO EM! TOI YEU EM!
{ LY } ".
Với lá thư này, có trời mới biết là ai viết, nhưng cô khi nh́n kư hiệu {LY} quen thuộc, chắc chắn sẽ biết là tôi.
Lúc đó đă là gần 1 giờ sáng, tôi lấy hết dũng khí, nhét lá thư vào túi, đạp xe đến nhà cô.
Cô mới được Nhà trường phân 1 căn hộ nhỏ ở tầng 2 khu tập thể giáo viên. Khi tôi đến nơi th́ cả khu tập thể đă ch́m sâu vào giấc ngủ. Cửa sắt cầu thang đă khóa chặt, tôi không có cách ǵ lên tầng 2 được.
Tôi lại chợt nghĩ ra một sáng kiến nữa, tôi nhặt nửa viên gạch vỡ, lấy lá thư t́nh kẹp vào nửa ḥn gạch, lấy dây chun quấn chặt cho khỏi tuột ra. Tôi lấy đà vài nhịp rồi tung ḥn gạch bọc lá thư qua cánh cửa sổ đang mở nhà cô, rồi nhảy lên xe đạp phóng về mà tim c̣n đập th́nh thịch.
Cả đêm hôm đó tôi vừa thấp thỏm, vừa hy vọng lại vừa lo lắng.
Sáng hôm sau đến trường, cảm giác trong đời chưa bao giờ hồi hộp như ngày đó, trống ngực đập liên hồi, bồn chồn như ngồi trên đống lửa. Đúng lúc đó có tiếng loa nhà trường làm tôi giật hết cả ḿnh, thông báo sinh viên các lớp nghỉ tiết 1 để Ban Giám hiệu họp đột xuất.
Chân tay tôi rụng rời, từ hồi hộp chuyển sang hoang mang, chắc hẳn cô đă báo cáo sự việc với nhà trường, tôi căng óc nghĩ cách đối phó chối tội nếu bị gọi lên Ban Giám Hiệu.
Đợi 20 phút trong bàng hoàng mà vẫn không thấy ai gọi, tôi ra ngoài giả vờ đi vệ sinh, rồi lẻn vào dăy hành lang nhà Hội Đồng, nơi Ban Giám Hiệu đang họp, xem t́nh h́nh thế nào.
Cửa pḥng Hội Đồng đóng kín. Tôi ghé mắt nh́n qua khe cửa, thầy Hiệu Trưởng đầu quấn bông gạc y tế, đang công bố cho toàn thể giáo viên quyết định điều chuyển thầy TRẦN VĂN LƯ, tổ trưởng bộ môn Thể dục, đi ... trường khác.
VietBF@sưu tập
Lần đầu tiên trong đời tôi gặp một cô giáo trẻ trung, xinh đẹp như vậy. Khuôn mặt thanh tú, dáng dấp mảnh mai cao dong dỏng, mái tóc buông xơa bờ vai, mùi nước hoa quyến rũ, đôi mắt hút hồn người.
Tôi khổ sở vật vă như người mất hồn. Để cô hiểu t́nh yêu của tôi, mỗi lần làm xong bài kiểm tra môn tiếng Anh, tôi đều ghi chữ { LY } như một ám hiệu riêng, với hàm ư LOVE YOU.
Tuy nhiên, qua mấy tuần mà vẫn chẳng thấy cô tỏ thái độ ǵ khác biệt, chỉ khoanh tṛn kư hiệu { LY } rồi ghi (?). Chả lẽ cô vẫn chưa hiểu rằng tôi yêu cô, hay là cô đă hiểu nhưng cố t́nh làm ngơ???
Đêm hôm đó, tôi không sao ngủ được, lửa t́nh yêu đă thiêu đốt đến tận tâm can.
Tôi vùng dậy, quyết định viết lá thư t́nh trao tận tay cô. Tôi mở vở xé một tờ giấy trắng, vừa cầm bút định viết thư tỏ t́nh th́ lại chợt băn khoăn, nhỡ cô từ chối t́nh cảm của tôi rồi nộp lá thư cho Ban Giám hiệu th́ chắc chắn tôi sẽ bị đuổi học v́ tội xúc phạm giáo viên, thời đó sinh viên yêu nhau c̣n bị cấm kỵ chứ đừng nói yêu cô giáo, tội tày trời.
Tôi chợt nảy ra sáng kiến, trèo lên gác xép lấy cái máy chữ của bố tôi, tuy đă hỏng nhưng vẫn gơ được chữ, chỉ không đánh được dấu.
Tôi cho tờ giấy vào máy chữ và bắt đầu gơ:
" TOI YEU EM NGAY TU LAN DAU GAP EM, XIN EM DUNG TU CHOI TINH YEU CHAN THANH CUA TOI DANH CHO EM! TOI YEU EM!
{ LY } ".
Với lá thư này, có trời mới biết là ai viết, nhưng cô khi nh́n kư hiệu {LY} quen thuộc, chắc chắn sẽ biết là tôi.
Lúc đó đă là gần 1 giờ sáng, tôi lấy hết dũng khí, nhét lá thư vào túi, đạp xe đến nhà cô.
Cô mới được Nhà trường phân 1 căn hộ nhỏ ở tầng 2 khu tập thể giáo viên. Khi tôi đến nơi th́ cả khu tập thể đă ch́m sâu vào giấc ngủ. Cửa sắt cầu thang đă khóa chặt, tôi không có cách ǵ lên tầng 2 được.
Tôi lại chợt nghĩ ra một sáng kiến nữa, tôi nhặt nửa viên gạch vỡ, lấy lá thư t́nh kẹp vào nửa ḥn gạch, lấy dây chun quấn chặt cho khỏi tuột ra. Tôi lấy đà vài nhịp rồi tung ḥn gạch bọc lá thư qua cánh cửa sổ đang mở nhà cô, rồi nhảy lên xe đạp phóng về mà tim c̣n đập th́nh thịch.
Cả đêm hôm đó tôi vừa thấp thỏm, vừa hy vọng lại vừa lo lắng.
Sáng hôm sau đến trường, cảm giác trong đời chưa bao giờ hồi hộp như ngày đó, trống ngực đập liên hồi, bồn chồn như ngồi trên đống lửa. Đúng lúc đó có tiếng loa nhà trường làm tôi giật hết cả ḿnh, thông báo sinh viên các lớp nghỉ tiết 1 để Ban Giám hiệu họp đột xuất.
Chân tay tôi rụng rời, từ hồi hộp chuyển sang hoang mang, chắc hẳn cô đă báo cáo sự việc với nhà trường, tôi căng óc nghĩ cách đối phó chối tội nếu bị gọi lên Ban Giám Hiệu.
Đợi 20 phút trong bàng hoàng mà vẫn không thấy ai gọi, tôi ra ngoài giả vờ đi vệ sinh, rồi lẻn vào dăy hành lang nhà Hội Đồng, nơi Ban Giám Hiệu đang họp, xem t́nh h́nh thế nào.
Cửa pḥng Hội Đồng đóng kín. Tôi ghé mắt nh́n qua khe cửa, thầy Hiệu Trưởng đầu quấn bông gạc y tế, đang công bố cho toàn thể giáo viên quyết định điều chuyển thầy TRẦN VĂN LƯ, tổ trưởng bộ môn Thể dục, đi ... trường khác.
VietBF@sưu tập