pizza
01-22-2023, 00:19
Bữa cơm tất niên của người Việt, theo tôi, xứng đáng là một hành vi mang tính cộng đồng độc đáo gắn với văn hóa, gắn với sự b́nh đẳng và gắn với sinh tồn, ở mức tinh hoa.
Cả một năm quần quật lao động kiếm sống, với biết bao vui buồn, may rủi..., th́ đến chiều ba mươi Tết, thời khắc cuối cùng của một năm, mọi thứ được mất đều đă hiện rơ một cách cụ thể. Được th́ cũng được rồi. Mất th́ cũng đă mất. Việc quan trọng là cần phải chuẩn bị (tâm thế, vật lực, sức khỏe…) để đón năm mới, rất có thể là sự quay ṿng, sự trở lại y nguyên của chu tŕnh cũ. Tương lai, bao gồm cả những biến số khó lường c̣n đang ở phía trước, chưa thể biết nó tốt hay xấu, tốt hơn hay xấu hơn. Nhưng cho dù là ǵ th́ nó cũng cần phải được làm mới.
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2167993&stc=1&d=1674346602
Bữa cơm tất niên trên thực tế là bữa cơm đoàn tụ. (Ảnh: HT)
Làm mới quan trọng nhất là về mặt cảm xúc, chẳng hạn cần phải tạo ra sự hân hoan từ mọi thành viên; chẳng hạn cần phải lạc quan tin vào một năm sẽ phát tài; chẳng hạn mong ước và tin tưởng năm mới sẽ nhiều may mắn, ít rủi ro. Trong cái không gian sinh tồn cổ xưa vốn ít dịch chuyển, gần như tù đọng, việc làm mới đôi khi giống như việc xóa bài chơi lại. Nó mang tính tất toán. Đó chưa phải là lúc lo nghĩ về ngày hôm sau. Người ta chưa cần đến những lời chúc, thường giống như sự cầu mong cho kế hoạch sắp tới, mà cần đến sự quên lăng tạm thời, để tận hưởng niềm hạnh phúc của một bữa cơm tổng kết, bữa cơm tiễn cũ (tống cựu) trước khi đón mới (nghinh tân). Trừ ra những gia đ́nh có tang hoặc tai họa vào đúng thời điểm cuối năm, c̣n lại với đa số đó là khoảnh khắc bỏ lại mọi thứ. Làm cả năm, lo cả năm, đói khổ vất vả cả năm nên giây phút thảnh thơi, buông xả tuyệt đối luôn là điều quư hiếm.
Về mặt khoa học, việc con người đạt đến trạng thái hỉ xả ở mức gần với tuyệt đối (mà ở đây lại là trạng thái hỉ xả tập thể), dù chỉ trong khoảnh khắc, là vô cùng hiếm hoi, v́ thế mà nó cực kỳ quan trọng cho việc tẩy độc cơ thể. Ngoài ra nó có tác dụng "set up" lại những chỉ số sinh học đă bị thời gian, thói quen "ăn ṃn" hoặc bị "trơ hóa".
Nhưng bữa cơm tất niên sở dĩ luôn duy tŕ được mức độ quan trọng v́ trên thực tế nó là bữa cơm đoàn tụ. Yếu tố đoàn tụ không chỉ mang tính vật chất như gặp lại những người thân đi xa trở về, gặp mặt đầy đủ con cháu - dù điều này chưa bao giờ ít quan trọng, trong điều kiện nhiều khi, nhiều người trong đại gia đ́nh nhiều thế hệ, nhiều chi nhánh trực hệ chỉ gặp nhau đông đủ vào mỗi dịp tết - mà c̣n mang theo cả sự đoàn tụ về tinh thần. Đó là ngày cùng nhau tưởng nhớ những người đă khuất, là ngày sống trong sự trở về cái bản thể bị muôn thứ công việc, những toan tính thực dụng…che khuất, vùi lấp. Vào hôm đó, con người có nhu cầu rộng lượng, đại lượng, sẵn sàng bỏ qua hoặc tha thứ lỗi lầm của người khác và mong người khác cũng ứng xử tương tự như vậy với ḿnh.
Nhà văn Tạ Duy Anh. (Ảnh: TTVH)
Nhưng bầu không khí bao bọc bữa cơm tất niên, mới là thứ đáng nói nhất. Ngoài kia thế gian, vũ trụ rộng lớn là một sự tĩnh lặng, b́nh an, đầy phúc lạc không bao giờ lặp lại trong một năm. C̣n trong mỗi không gian riêng, mọi thứ đều đạt đến mức linh thiêng: Từ lời nói, ánh mắt, cử chỉ mời mọc nhau, gắp cho nhau thức ăn, rót rượu và nâng cốc cạn chén…cho đến những nụ cười xởi lởi đều vượt qua mọi quy ước đơn giản thông thường, đều ở mức đỉnh cao của văn hóa ứng xử. Và với người Việt, th́ cái không gian ấm áp đó c̣n vô cùng an toàn, bởi họ tin luôn có sự bao bọc của tổ tiên đang hạnh phúc chất ngất nh́n ngắm con cháu trưởng thành. Các cụ dù vân du khắp muôn phương cũng không bao giờ quên ngày hội tụ với con cháu. Và đó luôn là sự hiện diện mang tính chứng kiến và lắng nghe. Chứng kiến sự nối dơi ngày một dài. Lắng nghe những điều chúng cầu xin. Ngay trong bữa cơm ồn ào, đám con cháu chút chít vẫn không quên xin tổ tiên bảo trợ riêng cho những hy vọng. Ít có thời điểm nào mà cả cá nhân lẫn cộng đồng, người sang và kẻ hèn, dân quê mùa hay phố thị… đều được đề cao ở mức chót vót như trong bữa cơm tất niên.
Và rơ ràng là không thể có bữa cơm thứ hai trong năm đạt được độ hoàn hảo về mọi mặt như bữa cơm cuối cùng của năm cũ ấy. Những ngày lễ trọng c̣n lại trong năm, dù làm cách nào đi nữa, đều không thể tạo ra một sự ḥa nhập lớn, một đại cảm hứng, một không khí linh thiêng kỳ lạ như những ǵ xảy ra trong bữa cơm chiều ba mươi Tết. Không cần phải chờ đến phút giao thừa, mà ngay sau khi mọi người chia tay nhau, mọi thứ đă chuyển trạng thái sang một không gian hoàn toàn khác. Thay vào sự đoàn tụ, thay vào cảm giác quên lăng, là chuẩn bị để lại chia xa, là lo lắng thường nhật…Bởi tương lai, ngoài sự tiếp nối của cuộc sống luôn khiến người ta háo hức, cũng bao hàm luôn cả vô vàn điều bất trắc, nhọc nhằn, cần phải vượt qua.
VietBF@ sưu tập
Cả một năm quần quật lao động kiếm sống, với biết bao vui buồn, may rủi..., th́ đến chiều ba mươi Tết, thời khắc cuối cùng của một năm, mọi thứ được mất đều đă hiện rơ một cách cụ thể. Được th́ cũng được rồi. Mất th́ cũng đă mất. Việc quan trọng là cần phải chuẩn bị (tâm thế, vật lực, sức khỏe…) để đón năm mới, rất có thể là sự quay ṿng, sự trở lại y nguyên của chu tŕnh cũ. Tương lai, bao gồm cả những biến số khó lường c̣n đang ở phía trước, chưa thể biết nó tốt hay xấu, tốt hơn hay xấu hơn. Nhưng cho dù là ǵ th́ nó cũng cần phải được làm mới.
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2167993&stc=1&d=1674346602
Bữa cơm tất niên trên thực tế là bữa cơm đoàn tụ. (Ảnh: HT)
Làm mới quan trọng nhất là về mặt cảm xúc, chẳng hạn cần phải tạo ra sự hân hoan từ mọi thành viên; chẳng hạn cần phải lạc quan tin vào một năm sẽ phát tài; chẳng hạn mong ước và tin tưởng năm mới sẽ nhiều may mắn, ít rủi ro. Trong cái không gian sinh tồn cổ xưa vốn ít dịch chuyển, gần như tù đọng, việc làm mới đôi khi giống như việc xóa bài chơi lại. Nó mang tính tất toán. Đó chưa phải là lúc lo nghĩ về ngày hôm sau. Người ta chưa cần đến những lời chúc, thường giống như sự cầu mong cho kế hoạch sắp tới, mà cần đến sự quên lăng tạm thời, để tận hưởng niềm hạnh phúc của một bữa cơm tổng kết, bữa cơm tiễn cũ (tống cựu) trước khi đón mới (nghinh tân). Trừ ra những gia đ́nh có tang hoặc tai họa vào đúng thời điểm cuối năm, c̣n lại với đa số đó là khoảnh khắc bỏ lại mọi thứ. Làm cả năm, lo cả năm, đói khổ vất vả cả năm nên giây phút thảnh thơi, buông xả tuyệt đối luôn là điều quư hiếm.
Về mặt khoa học, việc con người đạt đến trạng thái hỉ xả ở mức gần với tuyệt đối (mà ở đây lại là trạng thái hỉ xả tập thể), dù chỉ trong khoảnh khắc, là vô cùng hiếm hoi, v́ thế mà nó cực kỳ quan trọng cho việc tẩy độc cơ thể. Ngoài ra nó có tác dụng "set up" lại những chỉ số sinh học đă bị thời gian, thói quen "ăn ṃn" hoặc bị "trơ hóa".
Nhưng bữa cơm tất niên sở dĩ luôn duy tŕ được mức độ quan trọng v́ trên thực tế nó là bữa cơm đoàn tụ. Yếu tố đoàn tụ không chỉ mang tính vật chất như gặp lại những người thân đi xa trở về, gặp mặt đầy đủ con cháu - dù điều này chưa bao giờ ít quan trọng, trong điều kiện nhiều khi, nhiều người trong đại gia đ́nh nhiều thế hệ, nhiều chi nhánh trực hệ chỉ gặp nhau đông đủ vào mỗi dịp tết - mà c̣n mang theo cả sự đoàn tụ về tinh thần. Đó là ngày cùng nhau tưởng nhớ những người đă khuất, là ngày sống trong sự trở về cái bản thể bị muôn thứ công việc, những toan tính thực dụng…che khuất, vùi lấp. Vào hôm đó, con người có nhu cầu rộng lượng, đại lượng, sẵn sàng bỏ qua hoặc tha thứ lỗi lầm của người khác và mong người khác cũng ứng xử tương tự như vậy với ḿnh.
Nhà văn Tạ Duy Anh. (Ảnh: TTVH)
Nhưng bầu không khí bao bọc bữa cơm tất niên, mới là thứ đáng nói nhất. Ngoài kia thế gian, vũ trụ rộng lớn là một sự tĩnh lặng, b́nh an, đầy phúc lạc không bao giờ lặp lại trong một năm. C̣n trong mỗi không gian riêng, mọi thứ đều đạt đến mức linh thiêng: Từ lời nói, ánh mắt, cử chỉ mời mọc nhau, gắp cho nhau thức ăn, rót rượu và nâng cốc cạn chén…cho đến những nụ cười xởi lởi đều vượt qua mọi quy ước đơn giản thông thường, đều ở mức đỉnh cao của văn hóa ứng xử. Và với người Việt, th́ cái không gian ấm áp đó c̣n vô cùng an toàn, bởi họ tin luôn có sự bao bọc của tổ tiên đang hạnh phúc chất ngất nh́n ngắm con cháu trưởng thành. Các cụ dù vân du khắp muôn phương cũng không bao giờ quên ngày hội tụ với con cháu. Và đó luôn là sự hiện diện mang tính chứng kiến và lắng nghe. Chứng kiến sự nối dơi ngày một dài. Lắng nghe những điều chúng cầu xin. Ngay trong bữa cơm ồn ào, đám con cháu chút chít vẫn không quên xin tổ tiên bảo trợ riêng cho những hy vọng. Ít có thời điểm nào mà cả cá nhân lẫn cộng đồng, người sang và kẻ hèn, dân quê mùa hay phố thị… đều được đề cao ở mức chót vót như trong bữa cơm tất niên.
Và rơ ràng là không thể có bữa cơm thứ hai trong năm đạt được độ hoàn hảo về mọi mặt như bữa cơm cuối cùng của năm cũ ấy. Những ngày lễ trọng c̣n lại trong năm, dù làm cách nào đi nữa, đều không thể tạo ra một sự ḥa nhập lớn, một đại cảm hứng, một không khí linh thiêng kỳ lạ như những ǵ xảy ra trong bữa cơm chiều ba mươi Tết. Không cần phải chờ đến phút giao thừa, mà ngay sau khi mọi người chia tay nhau, mọi thứ đă chuyển trạng thái sang một không gian hoàn toàn khác. Thay vào sự đoàn tụ, thay vào cảm giác quên lăng, là chuẩn bị để lại chia xa, là lo lắng thường nhật…Bởi tương lai, ngoài sự tiếp nối của cuộc sống luôn khiến người ta háo hức, cũng bao hàm luôn cả vô vàn điều bất trắc, nhọc nhằn, cần phải vượt qua.
VietBF@ sưu tập