pizza
02-26-2023, 08:22
Tôi đă trao nhầm con tim. Ba năm đợi chồng đi tu nghiệp, tôi chết lặng ngày gặp lại. Mới ngày nào đó thôi, tôi và chồng c̣n tay trong tay hạnh phúc. Vậy mà sau 3 năm xa cách, mọi thứ đă trở thành con số 0.
Tôi và chồng quen nhau từ ngày thi đại học. Năm đó, anh là giám thị pḥng thi c̣n tôi là cô sinh viên thi lại lần thứ 4. V́ hơn tuổi các bạn trong pḥng lại có mái tóc dài, tôi gây ấn tượng với anh. Đó là điều anh nói sau này khi chúng tôi gặp lại.
May mắn năm đó tôi thi đậu. Tôi t́nh cờ gặp anh ở canteen trường. Hai người nhận ra nhau, vui vẻ bắt tay chào hỏi. Tôi cho đó là mối nhân duyên của ḿnh và cũng thầm thương trộm nhớ anh.
Khi anh nói ḿnh chưa có bạn gái, tôi vui sướng biết nhường nào. Anh thường xuyên vào kí túc xá hẹn tôi đi ăn, cà phê. T́nh cảm nảy sinh và rồi hai đứa yêu nhau lúc nào không hay.
Hơn 2 năm đặt quan hệ yêu đương, anh nhận được tin đi tu nghiệp nước ngoài. Lo lắng tôi ở nhà cô đơn, cả hai quyết định làm đám cưới. Bố mẹ tôi cũng bị sốc trước quyết định đường đột của con gái bởi khi đó tôi c̣n là sinh viên.
Sau khi ra trường, tôi t́m được công việc ổn định và dọn về chung sống cùng bố mẹ chồng. Tôi coi bố mẹ chồng như bố mẹ đẻ, vun vén mọi thứ cho gia đ́nh chồng. Ngay cả tiền anh gửi về, tôi cũng đưa hết cho mẹ chồng để bố mẹ khỏi phải nghĩ ngợi.
Ngày nào chúng tôi cũng gọi điện cho nhau. Nhiều đêm tôi nằm khóc nhớ chồng nhưng chẳng dám nói v́ sợ anh lo lắng. Anh cũng liên tục động viên vợ phải kiên tŕ, đợi ngày anh về.
Những tưởng tất cả những điều đó cũng đủ khiến t́nh cảm của hai đứa không ǵ có thể chia cách. Nhưng sau gần 3 năm, tôi bắt đầu nhận ra sự thay đổi ở anh. Anh ít gọi điện về hơn. Mỗi lần tôi chủ động gọi, anh cũng không nghe ngay, rồi lại kiếm lư do nào đó để giải thích.
Nghe bạn bè cảnh báo về những người đàn ông xa vợ sẽ có vợ nọ con kia, tôi chỉ cười trừ. Tôi cố gắng tin chồn không làm như vậy. Bởi ngày anh đi, chúng tôi vừa mới cưới, t́nh cảm rất ngọt ngào. Anh cũng v́ lo cho tôi mà chấp nhận làm đám cưới thật nhanh, cho tôi danh phận. Ba năm qua tôi làm tṛn trách nhiệm với gia đ́nh chồng, chưa một lời oán thán. Vậy lư do ǵ anh lại phản bội tôi?
Nhưng đó chỉ là những điều tôi nghĩ…. Ngày đón chồng ở sân bay chính là ngày báo hiệu dấu chấm cho cuộc hôn nhân ngắn ngủi này.
Khi anh bước tới gần, tôi chết lặng v́ người phụ nữ kế bên đang nắm chặt tay anh. Anh ấp úng giới thiệu đó là người em kết nghĩa và anh sẽ nói rơ mọi chuyện khi về nhà. Suốt chặng đường, ḷng tôi như lửa đốt.
Anh thừa nhận đó là người giúp đỡ anh rất nhiều khi anh cô độc bên nước ngoài. Đó là người phụ nữ anh không thể bỏ rơi v́ cô ấy đang mang thai con của anh. Bây giờ, anh không muốn bỏ vợ nhưng cũng không muốn bỏ rơi người phụ nữ này. Anh van xin tôi chấp nhận cô ấy, để cô ấy ở trong nhà tôi, sinh con cho anh.
Cô gái kia cũng không đ̣i hỏi danh phận mà chỉ hy vọng được chia sẻ t́nh cảm với anh. Tất cả những điều anh nói khiến tai tôi ù đi. Tôi chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh khỏi ngôi nhà ấy. Ba năm qua tôi cặm cụi v́ gia đ́nh anh, hết ḷng lo lắng cho anh nhưng đổi lại là ǵ?
Giờ nhân t́nh của anh có bầu c̣n tôi th́ không. Anh bắt tôi coi cô ta như người nhà để chung sống? Tại sao anh có thể đưa ra một yêu cầu vô lư như vậy mà không nghĩ đến cảm giác của người làm vợ?
Đêm đó tôi đă khóc rất nhiều, nghĩ cũng nhiều: “Cái ǵ gọi là t́nh yêu son sắt, cái ǵ gọi là hết ḷng v́ nhau”?
Cứ tưởng nhân duyên của chúng tôi là do trời định nhưng tôi đă lầm. Con người cuối cùng vẫn không vượt qua được cám dỗ. Anh cuối cùng cũng chỉ là kẻ bạc t́nh mà tôi đă trao nhầm con tin. Tôi quyết định ly hôn, về sống cùng bố mẹ đẻ.
Ngày tôi bước ra khỏi nhà anh, mẹ chồng chạy với theo khóc ngất. Tôi biết t́nh cảm mẹ dành cho tôi. Mẹ chồng thực sự đă coi tôi như con gái. Nếu anh không phản bội, tôi đă có một gia đ́nh thứ hai trọn vẹn, một cuộc sống hạnh phúc đủ đầy. Nhưng tiếc rằng cuộc đời này không có chữ… giá như.
VietBF@ sưu tập
Tôi và chồng quen nhau từ ngày thi đại học. Năm đó, anh là giám thị pḥng thi c̣n tôi là cô sinh viên thi lại lần thứ 4. V́ hơn tuổi các bạn trong pḥng lại có mái tóc dài, tôi gây ấn tượng với anh. Đó là điều anh nói sau này khi chúng tôi gặp lại.
May mắn năm đó tôi thi đậu. Tôi t́nh cờ gặp anh ở canteen trường. Hai người nhận ra nhau, vui vẻ bắt tay chào hỏi. Tôi cho đó là mối nhân duyên của ḿnh và cũng thầm thương trộm nhớ anh.
Khi anh nói ḿnh chưa có bạn gái, tôi vui sướng biết nhường nào. Anh thường xuyên vào kí túc xá hẹn tôi đi ăn, cà phê. T́nh cảm nảy sinh và rồi hai đứa yêu nhau lúc nào không hay.
Hơn 2 năm đặt quan hệ yêu đương, anh nhận được tin đi tu nghiệp nước ngoài. Lo lắng tôi ở nhà cô đơn, cả hai quyết định làm đám cưới. Bố mẹ tôi cũng bị sốc trước quyết định đường đột của con gái bởi khi đó tôi c̣n là sinh viên.
Sau khi ra trường, tôi t́m được công việc ổn định và dọn về chung sống cùng bố mẹ chồng. Tôi coi bố mẹ chồng như bố mẹ đẻ, vun vén mọi thứ cho gia đ́nh chồng. Ngay cả tiền anh gửi về, tôi cũng đưa hết cho mẹ chồng để bố mẹ khỏi phải nghĩ ngợi.
Ngày nào chúng tôi cũng gọi điện cho nhau. Nhiều đêm tôi nằm khóc nhớ chồng nhưng chẳng dám nói v́ sợ anh lo lắng. Anh cũng liên tục động viên vợ phải kiên tŕ, đợi ngày anh về.
Những tưởng tất cả những điều đó cũng đủ khiến t́nh cảm của hai đứa không ǵ có thể chia cách. Nhưng sau gần 3 năm, tôi bắt đầu nhận ra sự thay đổi ở anh. Anh ít gọi điện về hơn. Mỗi lần tôi chủ động gọi, anh cũng không nghe ngay, rồi lại kiếm lư do nào đó để giải thích.
Nghe bạn bè cảnh báo về những người đàn ông xa vợ sẽ có vợ nọ con kia, tôi chỉ cười trừ. Tôi cố gắng tin chồn không làm như vậy. Bởi ngày anh đi, chúng tôi vừa mới cưới, t́nh cảm rất ngọt ngào. Anh cũng v́ lo cho tôi mà chấp nhận làm đám cưới thật nhanh, cho tôi danh phận. Ba năm qua tôi làm tṛn trách nhiệm với gia đ́nh chồng, chưa một lời oán thán. Vậy lư do ǵ anh lại phản bội tôi?
Nhưng đó chỉ là những điều tôi nghĩ…. Ngày đón chồng ở sân bay chính là ngày báo hiệu dấu chấm cho cuộc hôn nhân ngắn ngủi này.
Khi anh bước tới gần, tôi chết lặng v́ người phụ nữ kế bên đang nắm chặt tay anh. Anh ấp úng giới thiệu đó là người em kết nghĩa và anh sẽ nói rơ mọi chuyện khi về nhà. Suốt chặng đường, ḷng tôi như lửa đốt.
Anh thừa nhận đó là người giúp đỡ anh rất nhiều khi anh cô độc bên nước ngoài. Đó là người phụ nữ anh không thể bỏ rơi v́ cô ấy đang mang thai con của anh. Bây giờ, anh không muốn bỏ vợ nhưng cũng không muốn bỏ rơi người phụ nữ này. Anh van xin tôi chấp nhận cô ấy, để cô ấy ở trong nhà tôi, sinh con cho anh.
Cô gái kia cũng không đ̣i hỏi danh phận mà chỉ hy vọng được chia sẻ t́nh cảm với anh. Tất cả những điều anh nói khiến tai tôi ù đi. Tôi chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh khỏi ngôi nhà ấy. Ba năm qua tôi cặm cụi v́ gia đ́nh anh, hết ḷng lo lắng cho anh nhưng đổi lại là ǵ?
Giờ nhân t́nh của anh có bầu c̣n tôi th́ không. Anh bắt tôi coi cô ta như người nhà để chung sống? Tại sao anh có thể đưa ra một yêu cầu vô lư như vậy mà không nghĩ đến cảm giác của người làm vợ?
Đêm đó tôi đă khóc rất nhiều, nghĩ cũng nhiều: “Cái ǵ gọi là t́nh yêu son sắt, cái ǵ gọi là hết ḷng v́ nhau”?
Cứ tưởng nhân duyên của chúng tôi là do trời định nhưng tôi đă lầm. Con người cuối cùng vẫn không vượt qua được cám dỗ. Anh cuối cùng cũng chỉ là kẻ bạc t́nh mà tôi đă trao nhầm con tin. Tôi quyết định ly hôn, về sống cùng bố mẹ đẻ.
Ngày tôi bước ra khỏi nhà anh, mẹ chồng chạy với theo khóc ngất. Tôi biết t́nh cảm mẹ dành cho tôi. Mẹ chồng thực sự đă coi tôi như con gái. Nếu anh không phản bội, tôi đă có một gia đ́nh thứ hai trọn vẹn, một cuộc sống hạnh phúc đủ đầy. Nhưng tiếc rằng cuộc đời này không có chữ… giá như.
VietBF@ sưu tập