PDA

View Full Version : MIẾNG NGON NHỚ LÂU...


troopy
03-05-2023, 03:14
Năm đó sư đoàn tôi rút quân từ P Rếch Vi Hia tỉnh tây bắc Căm Pu Chia về Nhơn Hưng huyện Bẩy Núi
Sư đoàn đang là quân thuộc bộ tổng tham mưu cắt về quân khu 9 .
Nói là sư đoàn thực ra chỉ có một trung đoàn 34 & sư đoàn bộ .
Mà trung đoàn chỉ có hai tiểu đoàn quân số rơi rụng nhiều sau hai năm bên chiến trường .
Chả hiểu do tài chính họ làm thế nào mà bộ đội không có tiền ăn đến ba tháng ( đồng đội nào nhớ cụ thể thời gian th́ nt cho tôi ) .
Bữa cơm lính chỉ có cơm và muối trắng , may mà c̣n gạo mang từ K về .
Nói về chỗ toi đóng quân , ấp tôi ở cũng đầy cây thốt nốt và cát trắng , chủ nhà tôi là ông bà gần 80 tuổi , ông cụ bị bệnh mắt suốt ngày trong buồng bà cụ đẹp lăo phúc hậu .
Con gái là thím Tám thím goá chồng , thím có hai người con , gái lớn tên Hoa năm 1980 chắc 19 tuổi trắng tương đối xinh nhưng phải cái mập .
Cậu em tên Công năm ấy lên 8 tuổi nos đẻ ngược nên trong ấp cứ ai hóc xương là gọi nó đến , nó lẩm bẩm và vuốt cổ và ngực là hết hóc .
Chính tôi đă chứng kiến mấy lần kể cũng lạ ?
Nhà thím Tám có lẽ lẽ là nhà giàu trong ấp nhà xây tường mái lợp ngói đỏ , ḷng nhà cũng khoảng trăm mét vuông , vườn rộng bỏ hoang chỉ có dừa .
Góc vườn có chuồng ḅ rộng cỡ 7 , 8 chục mét vuông có bốn con ḅ . Chủ nhà toi nghe nói cũng có hàng trăm công đất ruộng .
Bố đội đói về An Giang đúng vụ gặt nhiều thằng đi gặt giúp dân dân nuôi .
Mấy thằng Thanh Hoá c̣n đi gặt thuê lấy tiền .
Riêng toii lính cảnh và tự trọng thà đói chứ không thể ...
Mà thêm chuyện thế này , một hôm tôi đi chơi về muộn đi tắt vườn về , tôi thấy trong chuồng ḅ có ánh đèn dầu leo lét cộng tiếng húng hắng ho của trẻ con, tôi vén màn ( chuồng ḅ quây màn xung quanh ) . Hoá ra trong chuồng ḅ có thằng bé con người Khơ Me nằm .
Tôi hỏi nó bằng tiếng Khơ Me , tại sao cháu lại nằm đây , nó nói nó đi ở đợ chăn ḅ , à ra vậy .
Tôi nghĩ ḿnh nghe lời đảng đi chiến đấu giải phóng dân tộc , giải phóng giai cấp tại sao c̣n có người đi ở .
Ngay hôm sau tôi ra hiên nhà ông chủ trải chiếu mắc màn ba lô cũng để ngoài hiên luôn , hiên cũng rộng ba mét ( tôi mỗi bộ quân phục ) ba lô chỉ có sách .
Tôi nằm đất cộng ăn uống kham khổ bị ngă bệnh , râu ria đầy mồm mặt tôi râu quai nón . Mặt trắng xanh đi không vững .
Thấy thế thằng Quy bạn tôi một hôm nó mang cái áo lót lính mới tinh ( áo ngaỳ đấy vải pin xanh của Tàu ) . Nó d́u tôi ra chợ Nhà Bàng bán được 10 đồng .
Hai thằng gọi hai bát hủ tiếu mất ba đồng , lạ thay ăn dứt mồm tôi khoẻ hắn ngay lập tức .
Hai thằng uống cả cà phê đá mất thêm một đồng . Đang uống th́ một cô gái trẻ ra gạ
- Chú ơi chú mua con miếng khóm
Tôi buồn cười hỏi lại
- Cô nh́n tôi thế này mà gọi bằng chú th́ tôi ế vợ à
Cô gái nói
- Con coi chú cũng già bằng ông ba của con ở nhà rồi đó
- Thế cô bao nhiêu tuổi , ông ba cô bao nhiêu tuổi
Cô trả lời
- Ông ba con 49 tuổi c̣n con 18 ạ .
Ha ha tôi cười phá lên mua cho cô mấy miếng khóm .
Nói về bữa ăn nhờ tô hủ tiếu ḅ mà tôi khoẻ thật nhanh ngay lúc đấy tôi có thể đấm chết trâu .
Cảm nhận vật chất vào trong cơ thể nó ngấm luôn vào cơ thể nó làm cho máu lưu thông luôn lên năo , tuổi trẻ sức bật tốt nên tôi không c̣n hoa mắt chóng mặt lại cười vang giời .
Chợt nhớ lời Mác viết trong chủ nghĩa duy vật biện chứng ( bản do quốc tế cộng sản in bằng tiếng Việt năm 1957 ) .
" ... Vật chất là một phạm trù triết học dùng để chỉ một hiện thực khách quan , được đem lại cho ta trong cảm giác , được cảm giác ta chụp lại phản ánh và tồn tại độc lập với những cảm giác đó ... " ?
Ôi miếng ngon nhớ lâu hôm đó là giáp tết Tân Dậu 1981 .

VietBF@sưu tập