troopy
03-13-2023, 14:16
•Thói quen tạo nên tính cách, tính cách tạo nên số phận.
Nó ra đời không biết chính xác ngày ḿnh sinh, cũng không biết ba, mẹ nó là ai. Cũng chẳng nhớ từ khi nào nó biết được ḿnh là con nuôi trong nhà. Mẹ nó kể lúc mới đem về, nó khóc ngày, khóc đêm, khóc ngằn ngặt không nín đến nỗi cái rốn của nó lồi to như quả trứng!
Ba mẹ ly thân, nó giống trái banh lúc ở với ba, khi lăn về mẹ. Ba nó trong quân đội, giáo dục con nghiêm khắc nhưng lại ít gần gũi. Mẹ nó dạy con bằng những trận đ̣n thừa sống thiếu chết và những lời chửi mắng cay nghiệt mỗi khi nó gây chuyện. Ông bà xưa thường nói: “ Nhân chi sơ, tính bổn thiện “ không biết có đúng với nó không nhưng từ bé nó đă thường hay gây gỗ, đánh lộn với bất kỳ đứa trẻ nào mà nó không ưa. Năm 1971 đang học lớp chín, nó tuyên bố nghỉ học v́ chán. Mẹ nó biết có ép cũng không được nên xin cho nó vào học cơ khí ở trường Lục quân công xưởng. Học không được bao lâu nó lại nghỉ.
Sáng hôm đó biết mẹ không có nhà, nó dẫn thằng bạn về cạy tủ, gom hết tiền rồi bỏ nhà ra đi. Cũng may nó được mẹ t́m về sau khi xài hết số tiền đă cuỗm. “ Trái bóng” lần này chuyền qua ba với hy vọng ông sẽ thay đổi được tính t́nh nó. Nhưng không, một ngày đẹp trời, nó lại cạy tủ và lấy hết tiền, số tiền mà cả đời ba nó dành dụm rồi tiếp tục bỏ nhà ra đi.
Năm 1974 nó đi lính, mẹ nó chạy cho chân gác cầu B́nh Lợi để không phải ra chiến trường, có lẽ nhờ vậy nên sau 30/4/1975 nó không phải đi học tập cải tạo ngày nào. Lần này nó về quê làm rẫy, chỉ vài tháng, do không chịu được cực khổ nên nó bỏ quê về lại Sài G̣n ở cùng với mẹ.
Thời bao cấp, nhiều gia đ́nh phải đem đồ đạc trong nhà ra chợ trời bán để có tiền sống qua ngày. Nhà nó cũng vậy, mẹ nó bán dần những món đồ có giá trị để nuôi nó và bầy em. Một ngày kia, sau khi mở cánh tủ đựng những món đồ quư giá cuối cùng, bà than trời khi chúng không cánh mà bay. Biết ngay nó là thủ phạm nên lần này bà giận lắm. Sau khi mắng chửi nó một trận, bà đành tuyên bố từ con và tống nó ra khỏi nhà.
Bẵng một thời gian nghe tin nó có vợ con, mà lại là vợ đẹp con ngoan nữa chứ. Ai cũng ngạc nhiên, cứ tưởng gia đ́nh sẽ là sợi dây ràng buộc giúp nó biết lo làm lo ăn. Nào ngờ sợi dây mong manh không cột được chân kẻ giang hồ, nó lại bỏ nhà ra đi.
Biết lái xe tải nên nó được nhận vào chở hàng hóa cho một công ty. Vài tháng sau nghe tin nó bị bắt v́ tội lấy cắp hàng. Ra tù, nó xin được chạy xe cấp cứu cho bệnh viện, cũng vài tháng sau lại nghe tin nó bị bắt quả tang khi đang rút xăng đem bán. Nó vào tù ra khám như cơm bữa! Không c̣n chỗ nương thân, nó lần lượt t́m đến nhà những người quen của gia đ́nh để mượn tiền, mượn xe đạp. Cùng một kịch bản, sau khi nhận được tiền và xe, nó một đi không trở lại. Số nạn nhân của nó đếm phải trên chục. Những đứa em và những người bà con của nó kẻ cho tiền, người cho tá túc và tạo công việc cho nó làm. Nó ở nhà nào cũng được thời gian ngắn, làm th́ ít, hút thuốc, uống rượu th́ nhiều. Càng ngày nó càng ch́m trong men rượu. Khi say, nó chửi hết mọi người cứ y như Chí Phèo của làng Vũ Đại. Nó trách ông Trời bất công, không cho ai thấy được khả năng tài giỏi của nó nên nó mới ra nông nỗi này.
Nó bệnh nặng, ho ra máu, thở không được. Nó được cô em gái cưu mang đưa vào bệnh viện chăm sóc. Ra viện, nó lại uống rượu, hút thuốc và chửi đổng mọi người.
Linh cảm sắp rời xa cơi đời, nó t́m về nhà mẹ với mong muốn được tha thứ, để được sống trong t́nh cảm gia đ́nh, để được gọi tiếng Mẹ lần cuối. Nó không dám bước vào nhà, chỉ loanh quanh ngoài hiên trước sân nhà hàng xóm. Tuy nhiên vết thương ḷng trước đây mẹ nó phải chịu v́ nó quá lớn không đủ để cánh tay bà giang rộng …. Nó lầm lũi ra đi.
Một người quen thương t́nh chở nó đi gơ cửa khắp các chùa xin cưu mang tấm thân tàn của nó. May sao một ngôi chùa ở vùng quê hẻo lánh đón nó vào. Chỉ kịp cho nhà chùa số điện thoại để khi cần liên lạc, người quen ấy vội vă chạy về không kịp nh́n để nhớ tên chùa v́ nghĩ bụng sẽ không bao giờ quay lại.
Hai ngày sau, chuông điện thoại reo báo tin: Ông ấy (nó) đă về cơi hư không. Cũng như lúc sinh, không ai biết ngày ông ấy mất.
• Ta không được chọn nơi ḿnh sinh ra nhưng ta được chọn cách ḿnh sẽ sống.
VietBF@sưu tập
Nó ra đời không biết chính xác ngày ḿnh sinh, cũng không biết ba, mẹ nó là ai. Cũng chẳng nhớ từ khi nào nó biết được ḿnh là con nuôi trong nhà. Mẹ nó kể lúc mới đem về, nó khóc ngày, khóc đêm, khóc ngằn ngặt không nín đến nỗi cái rốn của nó lồi to như quả trứng!
Ba mẹ ly thân, nó giống trái banh lúc ở với ba, khi lăn về mẹ. Ba nó trong quân đội, giáo dục con nghiêm khắc nhưng lại ít gần gũi. Mẹ nó dạy con bằng những trận đ̣n thừa sống thiếu chết và những lời chửi mắng cay nghiệt mỗi khi nó gây chuyện. Ông bà xưa thường nói: “ Nhân chi sơ, tính bổn thiện “ không biết có đúng với nó không nhưng từ bé nó đă thường hay gây gỗ, đánh lộn với bất kỳ đứa trẻ nào mà nó không ưa. Năm 1971 đang học lớp chín, nó tuyên bố nghỉ học v́ chán. Mẹ nó biết có ép cũng không được nên xin cho nó vào học cơ khí ở trường Lục quân công xưởng. Học không được bao lâu nó lại nghỉ.
Sáng hôm đó biết mẹ không có nhà, nó dẫn thằng bạn về cạy tủ, gom hết tiền rồi bỏ nhà ra đi. Cũng may nó được mẹ t́m về sau khi xài hết số tiền đă cuỗm. “ Trái bóng” lần này chuyền qua ba với hy vọng ông sẽ thay đổi được tính t́nh nó. Nhưng không, một ngày đẹp trời, nó lại cạy tủ và lấy hết tiền, số tiền mà cả đời ba nó dành dụm rồi tiếp tục bỏ nhà ra đi.
Năm 1974 nó đi lính, mẹ nó chạy cho chân gác cầu B́nh Lợi để không phải ra chiến trường, có lẽ nhờ vậy nên sau 30/4/1975 nó không phải đi học tập cải tạo ngày nào. Lần này nó về quê làm rẫy, chỉ vài tháng, do không chịu được cực khổ nên nó bỏ quê về lại Sài G̣n ở cùng với mẹ.
Thời bao cấp, nhiều gia đ́nh phải đem đồ đạc trong nhà ra chợ trời bán để có tiền sống qua ngày. Nhà nó cũng vậy, mẹ nó bán dần những món đồ có giá trị để nuôi nó và bầy em. Một ngày kia, sau khi mở cánh tủ đựng những món đồ quư giá cuối cùng, bà than trời khi chúng không cánh mà bay. Biết ngay nó là thủ phạm nên lần này bà giận lắm. Sau khi mắng chửi nó một trận, bà đành tuyên bố từ con và tống nó ra khỏi nhà.
Bẵng một thời gian nghe tin nó có vợ con, mà lại là vợ đẹp con ngoan nữa chứ. Ai cũng ngạc nhiên, cứ tưởng gia đ́nh sẽ là sợi dây ràng buộc giúp nó biết lo làm lo ăn. Nào ngờ sợi dây mong manh không cột được chân kẻ giang hồ, nó lại bỏ nhà ra đi.
Biết lái xe tải nên nó được nhận vào chở hàng hóa cho một công ty. Vài tháng sau nghe tin nó bị bắt v́ tội lấy cắp hàng. Ra tù, nó xin được chạy xe cấp cứu cho bệnh viện, cũng vài tháng sau lại nghe tin nó bị bắt quả tang khi đang rút xăng đem bán. Nó vào tù ra khám như cơm bữa! Không c̣n chỗ nương thân, nó lần lượt t́m đến nhà những người quen của gia đ́nh để mượn tiền, mượn xe đạp. Cùng một kịch bản, sau khi nhận được tiền và xe, nó một đi không trở lại. Số nạn nhân của nó đếm phải trên chục. Những đứa em và những người bà con của nó kẻ cho tiền, người cho tá túc và tạo công việc cho nó làm. Nó ở nhà nào cũng được thời gian ngắn, làm th́ ít, hút thuốc, uống rượu th́ nhiều. Càng ngày nó càng ch́m trong men rượu. Khi say, nó chửi hết mọi người cứ y như Chí Phèo của làng Vũ Đại. Nó trách ông Trời bất công, không cho ai thấy được khả năng tài giỏi của nó nên nó mới ra nông nỗi này.
Nó bệnh nặng, ho ra máu, thở không được. Nó được cô em gái cưu mang đưa vào bệnh viện chăm sóc. Ra viện, nó lại uống rượu, hút thuốc và chửi đổng mọi người.
Linh cảm sắp rời xa cơi đời, nó t́m về nhà mẹ với mong muốn được tha thứ, để được sống trong t́nh cảm gia đ́nh, để được gọi tiếng Mẹ lần cuối. Nó không dám bước vào nhà, chỉ loanh quanh ngoài hiên trước sân nhà hàng xóm. Tuy nhiên vết thương ḷng trước đây mẹ nó phải chịu v́ nó quá lớn không đủ để cánh tay bà giang rộng …. Nó lầm lũi ra đi.
Một người quen thương t́nh chở nó đi gơ cửa khắp các chùa xin cưu mang tấm thân tàn của nó. May sao một ngôi chùa ở vùng quê hẻo lánh đón nó vào. Chỉ kịp cho nhà chùa số điện thoại để khi cần liên lạc, người quen ấy vội vă chạy về không kịp nh́n để nhớ tên chùa v́ nghĩ bụng sẽ không bao giờ quay lại.
Hai ngày sau, chuông điện thoại reo báo tin: Ông ấy (nó) đă về cơi hư không. Cũng như lúc sinh, không ai biết ngày ông ấy mất.
• Ta không được chọn nơi ḿnh sinh ra nhưng ta được chọn cách ḿnh sẽ sống.
VietBF@sưu tập