troopy
03-13-2023, 14:17
Anh sinh ra trong một gia đ́nh có 6 con. Anh là con trai thứ hai. Cũng như bao gia đ́nh khác ở ngoại thành Hà Nội. Anh được sống trong t́nh thương yêu của bố mẹ, t́nh máu mủ của anh em. Khi đủ tuổi, anh tham gia nhập ngũ. Mẹ tiễn anh lên đường. Nước mắt lưng cḥng, mẹ dăn:
-Con hăy giữ ǵn sức khoẻ và thực hiện tốt nghĩa vụ của người lính nhé!
Anh chào mẹ rồi lên xe mà không hề ngoảnh mặt lại. Anh sợ nh́n thấy những giọt nước mắt trên đôi má mẹ. Anh sợ nh́n thấy tấm thân gầy ấy nó líu giữ anh...
Thế rồi, hai năm cũng trôi qua. Ngày ra quân, anh trở về mang theo một cô gái. Anh bảo đó là người anh sẽ lấy làm vợ. Mẹ mừng lắm dù ai cũng bảo anh bị cô dân tộc chài nên đă bỏ cô người yêu cùng làng để theo cô ta. Đám cưới diễn ra trong niềm hân hoan của hai họ. Rồi chị lần lượt sinh được hai cậu con trai cao lớn như ngô như ngỗng.
Thơi gian trôi qua nhanh, hai con chị đă lớn và trưởng thành. Chị luôn tự hào ḿnh là người hạnh phúc. Anh rất chăm chỉ làm ăn và yêu thương chị hết mực. Con trai lớn của chị làm ăn khấm khá. Chị luôn khoe: Nhà này gánh vàng đổ đi không hết. Cuộc sống cứ thế trôi đi. Chị sống trong t́nh yêu vô bờ của chồng và sự yêu thương của hai đứa con. ... Thế rồi, cuộc sống dần đô thị hoá. Người ta lấy đất ruộng khu chị ở để xây dựng Khu đô thị. Nhà chị được đền bù khá lớn. Lúc ấy, mẹ chồng chị đang ở cùng anh chị và chung hộ khẩu. Mẹ đề nghị: Con làm cho mẹ 1 cuốn sổ tiết kiệm 50 triệu từ tiền ruộng % đền bù đó để mẹ sử dụng khi ốm đau, lúc tuổi già. Ngỡ tưởng: Anh chị đồng ư để mẹ vui. Nào ngờ anh cương quyết không nghe, chị phản đối lời mẹ. Hai bên giằng co nhau. Cuối cùng anh gửi đơn kiện mẹ. Lúc bấy giờ anh đă gần 50 tuổi c̣n mẹ anh ở tuổi 80. Nhận được tin báo lên hầu toà giải quyết chuyện đền bù đất, mẹ anh buồn lắm. Bà suy nghĩ ngày đêm và tấm thân già giờ chỉ c̣n 38 kg. Người ta giải quyết cho mẹ được hưởng 50 triệu( v́ mẹ vẫn chung hộ khẩu với gia đ́nh anh). Anh, chị hậm hực với cách giải quyết đó. Và từ đó: con từ mặt mẹ, mẹ mất con. Thời gian cứ thế trôi qua, anh chị đă trở thành ông bà của hai đứa trẻ. Ngày nào chúng cũng đi qua cổng nhà cụ nhưng tuyệt nhiên không biết cụ là ai. Bà cháu, mẹ con bỗng trở thành người dưng..... Thời gian cứ trôi, cũng đă 10 năm mẹ con anh từ mặt nhau. Các anh chị em xót mẹ nên cũng từ anh luôn. Gia đ́nh anh sống vẫn hạnh phúc. Anh vẫn luôn là người .
chồng tuyệt vời của chị.......
Anh phát hiện ra bị ung thư phổi. Sau 3 tháng điều trị, hôm nay, viện trả anh về trong t́nh trạng nguy kịch. Chị bồn chồn, đứng ngồi không yên. Con chị báo về: Bố đă ngừng thở. Chị gào khóc thảm thiết. Một lúc sau, facebook của chị thay ảnh đại diện bằng bông sen màu đen. Bạn bè tới tấp chia buồn, cả họ đến dọn dẹp nhà cửa để lo hậu sự. Sẩm tối, chiếc xe cấp cứu cũng chở anh về đến nhà. Người ta bế anh vào nhà. Hai mắt anh nhắm nghiền. Anh vẫn thở thoi thóp. Chị vội xoá facebook đi. Từ chiều nghe tin về anh, mẹ anh bồn chồn đứng ngồi không yên. Nhiều người khuyên cụ xuống nh́n mặt con trai lần cuối nhưng cụ không nghe. ...Xóm làng nghe tin anh về th́ kéo đến rất đông. Anh bỗng mở mắt nh́n lơ láo như muốn t́m ai. Ai đó thốt lên: Chắc t́m mẹ. Người ta lại khuyên mẹ anh xuống với anh , rồi lại khuyên chị lên xin lỗi mẹ. Chị gào lên và hỏi anh: Mọi người bắt em xin lỗi bà đấy ư anh thế nào? Anh lắc đầu. Rồi.. đất không chịu trời th́ trời chịu đất. Mẹ anh xuống với anh. Cụ nắm tay anh. Sau bao năm trời mẹ con mới gần nhau. Nước mắt anh lăn trên g̣ má gầy guộc. Ai cũng thở phào nhẹ nhơm... Các anh em sau bao ngày chia cắt nay đă hoà thuận khi cái chết cận kề. Thế rồi, đêm ấy anh khoẻ hơn nhiều. Anh viết vào giấy: Đi viện. Các anh chị em lại mang anh đi viện và thay phiên nhau. Bác sĩ bảo thật ḱ lạ. ...
Ai cũng bảo: T́nh mẫu tử thật thiêng liêng, t́nh máu mủ ruột thịt có sự liên kết khó giải thích. T́nh cảm anh chị em là thứ t́nh cảm huyết thống thiêng liêng không có bất cứ thứ ǵ trên đời này có thể thay thế được.
Trước lúc gần đất, xa trời t́nh cảm ấy trỗi dậy. Mẹ đă truyền sang anh nguồn sống. Bao tức tối, giận hờn bỗng tiêu tan. Mẹ đă gọi anh từ cơi chết trở về.
VietBF@sưu tập
-Con hăy giữ ǵn sức khoẻ và thực hiện tốt nghĩa vụ của người lính nhé!
Anh chào mẹ rồi lên xe mà không hề ngoảnh mặt lại. Anh sợ nh́n thấy những giọt nước mắt trên đôi má mẹ. Anh sợ nh́n thấy tấm thân gầy ấy nó líu giữ anh...
Thế rồi, hai năm cũng trôi qua. Ngày ra quân, anh trở về mang theo một cô gái. Anh bảo đó là người anh sẽ lấy làm vợ. Mẹ mừng lắm dù ai cũng bảo anh bị cô dân tộc chài nên đă bỏ cô người yêu cùng làng để theo cô ta. Đám cưới diễn ra trong niềm hân hoan của hai họ. Rồi chị lần lượt sinh được hai cậu con trai cao lớn như ngô như ngỗng.
Thơi gian trôi qua nhanh, hai con chị đă lớn và trưởng thành. Chị luôn tự hào ḿnh là người hạnh phúc. Anh rất chăm chỉ làm ăn và yêu thương chị hết mực. Con trai lớn của chị làm ăn khấm khá. Chị luôn khoe: Nhà này gánh vàng đổ đi không hết. Cuộc sống cứ thế trôi đi. Chị sống trong t́nh yêu vô bờ của chồng và sự yêu thương của hai đứa con. ... Thế rồi, cuộc sống dần đô thị hoá. Người ta lấy đất ruộng khu chị ở để xây dựng Khu đô thị. Nhà chị được đền bù khá lớn. Lúc ấy, mẹ chồng chị đang ở cùng anh chị và chung hộ khẩu. Mẹ đề nghị: Con làm cho mẹ 1 cuốn sổ tiết kiệm 50 triệu từ tiền ruộng % đền bù đó để mẹ sử dụng khi ốm đau, lúc tuổi già. Ngỡ tưởng: Anh chị đồng ư để mẹ vui. Nào ngờ anh cương quyết không nghe, chị phản đối lời mẹ. Hai bên giằng co nhau. Cuối cùng anh gửi đơn kiện mẹ. Lúc bấy giờ anh đă gần 50 tuổi c̣n mẹ anh ở tuổi 80. Nhận được tin báo lên hầu toà giải quyết chuyện đền bù đất, mẹ anh buồn lắm. Bà suy nghĩ ngày đêm và tấm thân già giờ chỉ c̣n 38 kg. Người ta giải quyết cho mẹ được hưởng 50 triệu( v́ mẹ vẫn chung hộ khẩu với gia đ́nh anh). Anh, chị hậm hực với cách giải quyết đó. Và từ đó: con từ mặt mẹ, mẹ mất con. Thời gian cứ thế trôi qua, anh chị đă trở thành ông bà của hai đứa trẻ. Ngày nào chúng cũng đi qua cổng nhà cụ nhưng tuyệt nhiên không biết cụ là ai. Bà cháu, mẹ con bỗng trở thành người dưng..... Thời gian cứ trôi, cũng đă 10 năm mẹ con anh từ mặt nhau. Các anh chị em xót mẹ nên cũng từ anh luôn. Gia đ́nh anh sống vẫn hạnh phúc. Anh vẫn luôn là người .
chồng tuyệt vời của chị.......
Anh phát hiện ra bị ung thư phổi. Sau 3 tháng điều trị, hôm nay, viện trả anh về trong t́nh trạng nguy kịch. Chị bồn chồn, đứng ngồi không yên. Con chị báo về: Bố đă ngừng thở. Chị gào khóc thảm thiết. Một lúc sau, facebook của chị thay ảnh đại diện bằng bông sen màu đen. Bạn bè tới tấp chia buồn, cả họ đến dọn dẹp nhà cửa để lo hậu sự. Sẩm tối, chiếc xe cấp cứu cũng chở anh về đến nhà. Người ta bế anh vào nhà. Hai mắt anh nhắm nghiền. Anh vẫn thở thoi thóp. Chị vội xoá facebook đi. Từ chiều nghe tin về anh, mẹ anh bồn chồn đứng ngồi không yên. Nhiều người khuyên cụ xuống nh́n mặt con trai lần cuối nhưng cụ không nghe. ...Xóm làng nghe tin anh về th́ kéo đến rất đông. Anh bỗng mở mắt nh́n lơ láo như muốn t́m ai. Ai đó thốt lên: Chắc t́m mẹ. Người ta lại khuyên mẹ anh xuống với anh , rồi lại khuyên chị lên xin lỗi mẹ. Chị gào lên và hỏi anh: Mọi người bắt em xin lỗi bà đấy ư anh thế nào? Anh lắc đầu. Rồi.. đất không chịu trời th́ trời chịu đất. Mẹ anh xuống với anh. Cụ nắm tay anh. Sau bao năm trời mẹ con mới gần nhau. Nước mắt anh lăn trên g̣ má gầy guộc. Ai cũng thở phào nhẹ nhơm... Các anh em sau bao ngày chia cắt nay đă hoà thuận khi cái chết cận kề. Thế rồi, đêm ấy anh khoẻ hơn nhiều. Anh viết vào giấy: Đi viện. Các anh chị em lại mang anh đi viện và thay phiên nhau. Bác sĩ bảo thật ḱ lạ. ...
Ai cũng bảo: T́nh mẫu tử thật thiêng liêng, t́nh máu mủ ruột thịt có sự liên kết khó giải thích. T́nh cảm anh chị em là thứ t́nh cảm huyết thống thiêng liêng không có bất cứ thứ ǵ trên đời này có thể thay thế được.
Trước lúc gần đất, xa trời t́nh cảm ấy trỗi dậy. Mẹ đă truyền sang anh nguồn sống. Bao tức tối, giận hờn bỗng tiêu tan. Mẹ đă gọi anh từ cơi chết trở về.
VietBF@sưu tập