troopy
03-20-2023, 04:45
Chúng tôi đều nghĩ rằng, chính v́ chị đă mang căn bệnh chết người đến cho anh tôi nên chị phải làm tất cả trong im lặng, không một lời kêu ca như để chuộctội. Nhưng rồi đến một ngày, anh tôi đă kể cho tôi nghe câu chuyện về anh.
Chỉ trước khi anh tôi mất chừng một tháng, anh mới kể cho tôi nghe câu chuyện này. Câu chuyện xảy ra đă lâu những tôi vẫn không thể nào quên từng chi tiết nhỏ anh kể cho tôi nghe. Anh tôi mất v́ nhiễm căn bệnh thế kỷ. Khi biết anh tôi mắc căn bệnh đó, cả gia đ́nh tôi bàng hoàng, đau đớn. Rồi không ai bảo ai, các thành viên trong gia đ́nh tôi đều nghi chị dâu tôi là người đă truyền căn bệnh đó cho anh tôi. Những ngày tháng đó, một không khí thù hận đối với chị dâu tôi luôn luôn trùm lên gia đ́nh tôi. Chúng tôi đă gặng hỏi, thậm chí truy ép anh tôi nhiều lần về chuyện đó. Nhưng lần nào anh cũng nổi giận và nói gia đ́nh tôi không được phép nghi oan cho chị ấy. Anh tôi nói tất cả là do anh ấy và rất có lỗi với vợ và gia đ́nh nhà vợ.
Không một ai trong gia đ́nh chúng tôi tin chị dâu tôi trong sáng mà vẫn sẵn sàng làm vợ một người mắc căn bệnh thế kỷ. V́ trong mắt của gia đ́nh, anh trai tôi là người con ngoan, người anh gương mẫu vàc̣n làmột côngchức sáng giá th́ làm sao dính vào cănbệnh đó được. Vả lại, những người mắc bệnh này tuổi thọ của họ không cao, bệnh dễ lây và điều quan trọng là khi người đời biết họ sẽ dè bỉu và xa lánh, một căn bệnh nói lên một lối sống sa đọa.Tất cả chúng tôi đều nghĩ, nếu không phải chị dâu tôi truyền căn bệnh cho anhth́ sao chị dâu tôi phải chung sống và chăm sóc anh hết mực suốt gần mười năm cho đến ngày anh tôi ra đi.
Tuy gần mười năm sống trong gia đ́nh tôi, chị dâu tôi hết ḷng chăm sóc anh tôi và đối xử hết sức hiếu thảo đối với cha mẹ chồng nhưng chúng tôi vẫn mang trong ḷng một mối hận v́ nghĩ chị dâu tôi đă đưa anh tôi tới cái chết. Chúng tôi đều nghĩ rằng, chính v́ chị đă mang căn bệnh chết người đến cho anh tôinên chị phải làm tất cả trong im lặng, không một lời kêu ca như để chuộc lại một phần tội lỗi của ḿnh. Nhưng rồi đến một ngày, anh tôi đă kể cho tôi nghe câu chuyện về anh.
Trước khi cưới khoảng hai tháng, anh tôi thấy vô cùng mệt mỏi và sút cân. Anh tôi đi khám và vô cùng kinh hoàng khi biết rằng anh có HIV. Sau một tuần, anh cố trấn tĩnh và đă nói hết sự thật với chị dâu tôi. Anh xin chị dâu tôi tha thứ và xin hủy bỏ đám cưới. Nghe tin ấy, chị dâu tôi đă suy sụp tưởng không thể đứng lên được nữa. Nhưng sau đó một tháng, chị gặp anh tôi và nói: "Em muốn chúng ta tổ chức lễ cưới". Anh tôi kiên quyết chối từ. Anh nói lúc đó anh không hiểu v́ sao chị lại có thể làm như thế. Nhưng chị dâu tôi đă khuyên giải anh và nói chị ấy không thể bỏ anh trong lúc này. Chị ấy nói vẫn yêu anh và càng thương anh hơn nhiều. Chị muốn ở bên anh tôi để động viên và giúp đỡ anh. Gia đ́nh tôi không hề hay biết chuyện ǵ và náo nức chuẩn bị lễ cưới cho anh tôi. Chị đă về làm dâu nhà tôi lạ lùng như thế mà chính anh tôi cũng không dám tin đó là sự thật.
Sau khi trở thành vợ anh tôi, chị muốn được sống với anh như một người vợ thực sự. Tất nhiên, chị dâu tôi biết hai người không thể sinh con v́ khi quan hệ sinh lư với người mắc căn bệnh này phải dùng phương tiện để ngăn ngừa sự truyền nhiễm bệnh. Tất cả những chuyện đó chị dâu tôi hoàn toàn chủ động. Nhưng anh tôi đă khước từ biết bao nhiêu lần trong gần mười năm chung sống. Chị dâu tôi đă an ủi, động viên và cả giải thích với anh tôi. Nhưng anh tôi đă khóc mang ơn chị và xin chị tha thứ. Có lần anh quỳ trước chị dâu tôi vái lạy và nói: "Em không phải là người, em là thánh thần. Chỉ có thánh thần mới đối xử như thế với anh. Anh xin em, anh lạy em. Kiếp kiếp anh mang ơn em". Anh tôi cũng là một người đàn ông như bao người đàn ông khác.
Trong hai, ba năm đầu của đời sống vợ chồng, nhiều lúc đ̣i hỏi sinh lư làm anh tôi không sao chịu được. Nhưng trước chị dâu tôi, càng ngày anh tôi càng mang ư nghĩ chị là vị thánh. Chính sự kính trọng đến thiêng liêng mà anh tôi không cho phép ḿnh làm bất cứ điều ǵ khác.
Anh tôi không hiểu v́ sao biết ḿnh mắc căn bệnh hiểm nghèo và sẽ chết dù sớm hay muộn mà anh vẫn cưới chị. Anh tôi vô cùng đau khổ v́ chuyện đó. Có phải anh là người ích kỷ chỉ biết đến ḿnh không. Nhưng chị dâu tôinói là đến với anhtự nguyện, chị yêu anh, hiểu anh. Chị biết lúc này anh đang rất cần có người thân yêu hiểu anh ở bên cạnh. Chính v́ t́nh thương yêu vô bờ của chị đối với anh tôi mà anh không bao giờ nghĩ đến việc chăn gối với chị. Bởi anh hoàn toàn coi chị như một vị thánh và anh tôi chỉ c̣n sự kính trọng vô cùng thiêng liêng trước chị dâu tôi mà thôi. Gia đ́nh tôi không hay biết ǵ về chuyện đó mà chỉ thấy anh tôi sống vui hơn và tự tin hơn. Anh thường nói với mẹ tôi là anh tôi có chết cũng không ân hận ǵ lắm, v́ anh đang được sống những năm tháng có ư nghĩa thật sự.
Khi kể câu chuyện của anh chị cho tôi nghe, anh tôi đă hứa với chị dâu tôi không kể câu chuyện này cho ai. Nhưng anh tôi thấy phải kể cho tôi biết chị dâu tôi là một người như thế nào. Quả thực lúc đầu tôi hết sức bàng hoàng. Tôi không nghĩ trên đời này lại có những con người dám hy sinh cá nhân ḿnh và có một tấm ḷng nhân ái rộng lớn đến như vậy mặc dù chị dâu tôi cũng chỉ là một người phụ nữ b́nh thường như hàng triệu người phụ nữ khác trên thế giới.
Sau khi đoạn tang chồng, chị dâu tôi xin được trở về nhà mẹ đẻ. Lúc ấy gia đ́nh tôi đă biết được chị hy sinh cho anh tôi như thế nào. Ngày chị dâu tôi rời gia đ́nh tôi, cả nhà tôi khóc tiễn chị. Tôi đă quỳ xuống trước chị như anh tôi ngày nào và rập đầu lạy chị. Bản thân ḷng tôi lúc đó cũng đă coi chị như Phật sống. Chỉ có một tấm ḷng đầy Phật tính mới có thể sống nhân ái và dám hy sinh v́ sự đau khổ của người khác như chị dâu tôi.
Sau đó, chị dâu tôi có đi bước nữa tuy lúc đó chị đă 37 tuổi. Một người đàn ông đă thực sự thương yêu chị và bước qua mọi dị nghị, đồn đại để đến với chị. Thế rồi họ đă sinh được một đứa con trai kháu khỉnh. Gia đ́nh nhỏ của chị đă sống thật hạnh phúc cho đến bây giờ. Tôi viết lá thư này và muốn được đăng trên báo không phải để thanh minh một điều ǵ đó cho chị mà để một lần nữa cúi lạy trước chị. Tôi cũng muốn mọi người biết câu chuyện này và hiểu rằng trong cuộc đời có những con người đă hy sinh v́ người khác như vậy. Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhiều lúc thẫn thờ và tự hỏi: Chị là chị dâu tôi hay là thánh thần.
VietBF@sưu tập
Chỉ trước khi anh tôi mất chừng một tháng, anh mới kể cho tôi nghe câu chuyện này. Câu chuyện xảy ra đă lâu những tôi vẫn không thể nào quên từng chi tiết nhỏ anh kể cho tôi nghe. Anh tôi mất v́ nhiễm căn bệnh thế kỷ. Khi biết anh tôi mắc căn bệnh đó, cả gia đ́nh tôi bàng hoàng, đau đớn. Rồi không ai bảo ai, các thành viên trong gia đ́nh tôi đều nghi chị dâu tôi là người đă truyền căn bệnh đó cho anh tôi. Những ngày tháng đó, một không khí thù hận đối với chị dâu tôi luôn luôn trùm lên gia đ́nh tôi. Chúng tôi đă gặng hỏi, thậm chí truy ép anh tôi nhiều lần về chuyện đó. Nhưng lần nào anh cũng nổi giận và nói gia đ́nh tôi không được phép nghi oan cho chị ấy. Anh tôi nói tất cả là do anh ấy và rất có lỗi với vợ và gia đ́nh nhà vợ.
Không một ai trong gia đ́nh chúng tôi tin chị dâu tôi trong sáng mà vẫn sẵn sàng làm vợ một người mắc căn bệnh thế kỷ. V́ trong mắt của gia đ́nh, anh trai tôi là người con ngoan, người anh gương mẫu vàc̣n làmột côngchức sáng giá th́ làm sao dính vào cănbệnh đó được. Vả lại, những người mắc bệnh này tuổi thọ của họ không cao, bệnh dễ lây và điều quan trọng là khi người đời biết họ sẽ dè bỉu và xa lánh, một căn bệnh nói lên một lối sống sa đọa.Tất cả chúng tôi đều nghĩ, nếu không phải chị dâu tôi truyền căn bệnh cho anhth́ sao chị dâu tôi phải chung sống và chăm sóc anh hết mực suốt gần mười năm cho đến ngày anh tôi ra đi.
Tuy gần mười năm sống trong gia đ́nh tôi, chị dâu tôi hết ḷng chăm sóc anh tôi và đối xử hết sức hiếu thảo đối với cha mẹ chồng nhưng chúng tôi vẫn mang trong ḷng một mối hận v́ nghĩ chị dâu tôi đă đưa anh tôi tới cái chết. Chúng tôi đều nghĩ rằng, chính v́ chị đă mang căn bệnh chết người đến cho anh tôinên chị phải làm tất cả trong im lặng, không một lời kêu ca như để chuộc lại một phần tội lỗi của ḿnh. Nhưng rồi đến một ngày, anh tôi đă kể cho tôi nghe câu chuyện về anh.
Trước khi cưới khoảng hai tháng, anh tôi thấy vô cùng mệt mỏi và sút cân. Anh tôi đi khám và vô cùng kinh hoàng khi biết rằng anh có HIV. Sau một tuần, anh cố trấn tĩnh và đă nói hết sự thật với chị dâu tôi. Anh xin chị dâu tôi tha thứ và xin hủy bỏ đám cưới. Nghe tin ấy, chị dâu tôi đă suy sụp tưởng không thể đứng lên được nữa. Nhưng sau đó một tháng, chị gặp anh tôi và nói: "Em muốn chúng ta tổ chức lễ cưới". Anh tôi kiên quyết chối từ. Anh nói lúc đó anh không hiểu v́ sao chị lại có thể làm như thế. Nhưng chị dâu tôi đă khuyên giải anh và nói chị ấy không thể bỏ anh trong lúc này. Chị ấy nói vẫn yêu anh và càng thương anh hơn nhiều. Chị muốn ở bên anh tôi để động viên và giúp đỡ anh. Gia đ́nh tôi không hề hay biết chuyện ǵ và náo nức chuẩn bị lễ cưới cho anh tôi. Chị đă về làm dâu nhà tôi lạ lùng như thế mà chính anh tôi cũng không dám tin đó là sự thật.
Sau khi trở thành vợ anh tôi, chị muốn được sống với anh như một người vợ thực sự. Tất nhiên, chị dâu tôi biết hai người không thể sinh con v́ khi quan hệ sinh lư với người mắc căn bệnh này phải dùng phương tiện để ngăn ngừa sự truyền nhiễm bệnh. Tất cả những chuyện đó chị dâu tôi hoàn toàn chủ động. Nhưng anh tôi đă khước từ biết bao nhiêu lần trong gần mười năm chung sống. Chị dâu tôi đă an ủi, động viên và cả giải thích với anh tôi. Nhưng anh tôi đă khóc mang ơn chị và xin chị tha thứ. Có lần anh quỳ trước chị dâu tôi vái lạy và nói: "Em không phải là người, em là thánh thần. Chỉ có thánh thần mới đối xử như thế với anh. Anh xin em, anh lạy em. Kiếp kiếp anh mang ơn em". Anh tôi cũng là một người đàn ông như bao người đàn ông khác.
Trong hai, ba năm đầu của đời sống vợ chồng, nhiều lúc đ̣i hỏi sinh lư làm anh tôi không sao chịu được. Nhưng trước chị dâu tôi, càng ngày anh tôi càng mang ư nghĩ chị là vị thánh. Chính sự kính trọng đến thiêng liêng mà anh tôi không cho phép ḿnh làm bất cứ điều ǵ khác.
Anh tôi không hiểu v́ sao biết ḿnh mắc căn bệnh hiểm nghèo và sẽ chết dù sớm hay muộn mà anh vẫn cưới chị. Anh tôi vô cùng đau khổ v́ chuyện đó. Có phải anh là người ích kỷ chỉ biết đến ḿnh không. Nhưng chị dâu tôinói là đến với anhtự nguyện, chị yêu anh, hiểu anh. Chị biết lúc này anh đang rất cần có người thân yêu hiểu anh ở bên cạnh. Chính v́ t́nh thương yêu vô bờ của chị đối với anh tôi mà anh không bao giờ nghĩ đến việc chăn gối với chị. Bởi anh hoàn toàn coi chị như một vị thánh và anh tôi chỉ c̣n sự kính trọng vô cùng thiêng liêng trước chị dâu tôi mà thôi. Gia đ́nh tôi không hay biết ǵ về chuyện đó mà chỉ thấy anh tôi sống vui hơn và tự tin hơn. Anh thường nói với mẹ tôi là anh tôi có chết cũng không ân hận ǵ lắm, v́ anh đang được sống những năm tháng có ư nghĩa thật sự.
Khi kể câu chuyện của anh chị cho tôi nghe, anh tôi đă hứa với chị dâu tôi không kể câu chuyện này cho ai. Nhưng anh tôi thấy phải kể cho tôi biết chị dâu tôi là một người như thế nào. Quả thực lúc đầu tôi hết sức bàng hoàng. Tôi không nghĩ trên đời này lại có những con người dám hy sinh cá nhân ḿnh và có một tấm ḷng nhân ái rộng lớn đến như vậy mặc dù chị dâu tôi cũng chỉ là một người phụ nữ b́nh thường như hàng triệu người phụ nữ khác trên thế giới.
Sau khi đoạn tang chồng, chị dâu tôi xin được trở về nhà mẹ đẻ. Lúc ấy gia đ́nh tôi đă biết được chị hy sinh cho anh tôi như thế nào. Ngày chị dâu tôi rời gia đ́nh tôi, cả nhà tôi khóc tiễn chị. Tôi đă quỳ xuống trước chị như anh tôi ngày nào và rập đầu lạy chị. Bản thân ḷng tôi lúc đó cũng đă coi chị như Phật sống. Chỉ có một tấm ḷng đầy Phật tính mới có thể sống nhân ái và dám hy sinh v́ sự đau khổ của người khác như chị dâu tôi.
Sau đó, chị dâu tôi có đi bước nữa tuy lúc đó chị đă 37 tuổi. Một người đàn ông đă thực sự thương yêu chị và bước qua mọi dị nghị, đồn đại để đến với chị. Thế rồi họ đă sinh được một đứa con trai kháu khỉnh. Gia đ́nh nhỏ của chị đă sống thật hạnh phúc cho đến bây giờ. Tôi viết lá thư này và muốn được đăng trên báo không phải để thanh minh một điều ǵ đó cho chị mà để một lần nữa cúi lạy trước chị. Tôi cũng muốn mọi người biết câu chuyện này và hiểu rằng trong cuộc đời có những con người đă hy sinh v́ người khác như vậy. Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhiều lúc thẫn thờ và tự hỏi: Chị là chị dâu tôi hay là thánh thần.
VietBF@sưu tập