Log in

View Full Version : BÀN TAY SỐ KIẾP


troopy
03-26-2023, 13:00
D́ Hai Bếp vào giúp việc cho gia đ́nh bà Tư lúc d́ đă lớn tuổi, chắc tṛm trèm 70. Ở cái tuổi đó mà c̣n phải đi làm để mưu sinh th́ thật tội. Cũng may là d́ c̣n có sức khỏe để gồng gánh cái cuộc đời vốn nặng nề trên đôi vai d́ từ khi c̣n tấm bé. Nhiệm vụ của d́ là nấu ăn, tắm rửa, giặt giũ cho bà Tư, một bà cụ đă 90, bị chấn thương cột sống nên nằm một chỗ không di chuyển được. Con dâu của bà Tư t́m được người giúp việc siêng năng, tận tụy như d́ th́ mừng rỡ lắm. D́ Hai cũng mừng khi gặp được gia đ́nh bà Tư. Những người con của bà Tư xem d́ như người thân trong nhà và đồng lương họ trả cho d́ cũng xứng đáng với cái công cực khổ của d́.
D́ Hai đi làm thuê làm mướn từ nhỏ. Có thời d́ làm cho một nhà hàng Pháp nên ḅ bít tết và ngỗng quay phô mai là hai món ruột của d́. Thật tiếc là bà Tư chẳng thể nào dùng tới những món đó được. Bà ăn thức ăn xay nhuyễn, uống nước trái cây ép, thế thôi. D́ Hai lăng xăng với bà suốt ngày. Chăm sóc một người bệnh như thế không phải dễ dàng ǵ đâu. Có lúc nửa đêm d́ c̣n bị kêu thức dậy v́ bà Tư đau bụng đi bẩn đầy giường. Những đêm may mắn hơn th́ d́ dược ngủ yên, thả hồn trên những ngọn cau ngọn dừa ngoài cửa sổ sát bên bộ ván của d́. Trong mơ d́ thấy ḿnh trở về quê với một số vốn nhỏ, tậu được gánh xôi gánh chè, sống với đứa cháu kêu bằng d́ không phải đi làm công vất vả nữa.
Đó cũng là mơ ước cuối cùng của đời d́, một cuộc đời dường như không may mắn từ những ngày đầu tiên. Trải qua bao thăng trầm dâu bể, bao vất vả gian lao mà d́ chẳng dành dụm được chút ǵ cho ḿnh. Cũng bởi d́ sinh ra trong cảnh nghèo khó, rồi d́ gặp một người chồng không ra ǵ, cộng thêm một đứa con cũng không ra ǵ nên bao nhiêu tiền bạc làm ra cứ đội nón đi mất. Giờ th́ người chồng đó đă về trời nên coi như d́ đă xong được một mối, chỉ c̣n đứa con trai là thỉnh thoảng lại t́m tới ṿi vĩnh, ḅn rút. Bao nhiêu tiền làm ra d́ đưa cho con dâu của bà Tư cất dùm v́ hễ đứa con trai lên thăm là y như d́ phải mất một hai tháng lương cho nó trả nợ cờ bạc, rượu chè trong khi một miếng ngon d́ không dám ăn, một cái áo đẹp không dám mặc. Thật tội. Thỉnh thoảng d́ đưa bàn tay ḿnh ra ngắm dưới cái bóng đèn ám khói trong căn bếp nhà bà Tư. Đó là cái bàn tay có những ngón rất thô mà từng lóng xương lồi lên như cái mắt cây, kết quả của bao nhiêu năm chẻ củi, cuốc đất, băm bèo, xắt chuối và sau này là phong thấp. Đôi mắt già nua mệt mỏi của d́ không c̣n giọt nươc mắt nào để khóc nữa, chỉ c̣n cái buồng phổi héo hon th́ không ngăn được tiếng thở dài, làm lay động những tàu cau tàu dừa trong đêm. D́ chỉ biết cố gắng làm việc, hy vọng dành dụm một số tiền dưỡng già để không c̣n phải c̣ng cái lưng như muốn găy của d́ xuống để giặt quần áo hay lau nhà cho người ta nữa...
Ba năm sau th́ bà Tư mất. Cuộc đời d́ Hai từ nay bước qua một giai đoạn mới.
Buổi cơm chiều hôm ấy người con dâu của bà Tư đưa cho d́ Hai tất cả số tiền lương mà d́ đă gởi cho chị cất giữ trong suốt thời gian ba năm làm công ṛng ră. Mắt d́ Hai sáng lên. Những tờ bạc dường như nhảy múa reo vui trước mắt d́. D́ cầm tiền lên đếm. Đếm tới đếm lui cũng không biết ḿnh có hết thảy bao nhiêu tiền. Người con dâu của bà Tư giúp d́ buộc dây thun vào từng xấp tiền cho dễ tính. D́ nói:
-Ba tui ngày xưa mỗi khi có tiền là mua vàng. Khi nào cần đem vàng ra bán. Dễ hơn là giữ tiền. Vậy mợ Tư lấy số tiền này mua vàng dùm tui đi.
Thế là số tiền của d́ Hai đổi ra được 5 chỉ vàng, ngoài ra c̣n mua được mấy đôi dép mới, quần áo, vải vóc với quà bánh đồ chơi để đem về quê tặng cho con cháu và hàng xóm láng giềng.
Hành trang của d́ Hai hôm đó khá cồng kềnh. Hai tay hai giỏ xách căng phồng. Năm chỉ vàng th́ bỏ trong một cái túi bằng vải may kín bốn cạnh, được cài vào lưng quần bằng một cái kim tây. Cái cảm giác cộm cộm của nó làm d́ thấy yên tâm. Ngồi trên xe đ̣ d́ nghe ḷng ḿnh phơi phới. D́ nh́n tất cả những người xung quanh bằng cái nh́n tŕu mến thiết tha và sung sướng trong một niềm kiêu hănh đơn độc. Mọi người ơi, có ai chia vui với tôi không. Tôi đang có trong tay cả một gia sản nè. Tôi sẽ đưa cháu tôi một phần để nó làm vốn bán xôi bán chè, rồi hai d́ cháu sống nương tựa vào nhau, tôi sẽ được an nhàn trong những năm tháng cuối đời. Những suy tính này đă được d́ bàn bạc với cô cháu cả rồi. Đứa cháu của d́ hài ḷng lắm. Nó nói:” D́ Hai ơi. Con mong d́ sớm về đây. Con chờ từng ngày đó nghe.” D́ Hai cũng nôn nóng không kém. D́ vẽ ra trước mắt cái hiên nhà rợp mát bóng cây của đứa cháu ở Định Mỹ, với những chiếc xà lang chở lúa, chở phân đi lừ đừ trên ḍng sông trước mặt. Mỗi ngày cháu của d́ sẽ gánh chè xôi ra chợ bán, d́ ở nhà coi nhà, nấu cơm nấu nước đợi nó về. Cháu của d́ cũng nghèo, chồng chết sớm, con cái dạt đi kiếm ăn tứ tán. Bao nhiêu năm nay nó đi làm thuê làm mướn, cũng chỉ ao ước như thế thôi. Con đường hôm nay như kéo dài ra vô tận, mười một mười hai giờ trưa mà chưa được nửa đường th́ chừng nào mới tới nơi đây trời ...
Khoảng ba giờ chiều th́ xe tấp lại ở một trạm dừng gồm những dăy hàng quán san sát và những gánh hàng rong tấp nập. Hành khách trên xe đổ xuống, những người buôn bán bên trong túa ra. Tiếng mời mọc, lôi kéo, chào hàng rần rần rộ rộ. “ Nem, nem, lá lá đây cô Hai. Bánh phồng, hột vịt lộn, không cô. Ghé vô đi cô...” D́ Hai cũng theo chân những hành khách vào quán kêu ly nước ngọt, xong c̣n la cà mua thêm kẹo đậu phọng , bánh in đậu xanh rồi lại ngẩn ngơ ngơ ngẩn xem mấy cái xe lửa đồ chơi chạy ṿng vèo trên những đường ray bằng nhựa. Chợt thấy cần đi tiểu d́ hỏi người bán hàng:
-Nhà vệ sinh ở đâu vậy cháu?
Cô hàng chỉ ra phía sau:
-Dưới đó đó d́.
D́ Hai đi xuống dưới thấy có một dăy nhà vệ sinh mà người ta xếp hàng chen chúc rất đông. Một hành khách nói:
-Ở đây chờ đợi biết tới chừng nào. Ra đi đại ngoài ruộng cho rồi.
Nói xong bà ta tách ra khỏi đám đông rồi rảo bước đi đâu mất. D́ Hai ngó qua ngó lại. D́ thấy có một lối đi trổ ra một cái cửa mở, rồi sau cánh cửa đó là ruộng rẫy chập chùng với cái cḥi lá nh́n giống như nhà vệ sinh nhô lên khỏi cái ao dày đặc dây b́m b́m và rau muống dại. D́ nửa muốn đi về phía đó nửa muốn không bởi hai tay c̣n hai giỏ đồ nặng trĩu. Đang ngần ngừ d́ chợt giật thót người khi nghe tiếng c̣i xe tin tin thúc dục hành khách trở lại vang lên dồn dập. Không thể chần chờ được nữa, d́ Hai loạng choạng chạy thật nhanh về phía cái cḥi lá, bước lên những miếng ván gập ghềnh trơn trợt, suưt lọt xuống ao cho đến khi trở ra xe d́ c̣n chưa hoàn hồn, tưởng ḿnh c̣n trong cơn ác mộng. Tiếng anh lơ vừa lùa hành khách lên xe vùa gắt gỏng:” Đă nói 20 phút là 20 phút. Bà con cô bác làm ơn đúng giờ...”. D́ Hai đưa tay ôm ngực thở phào nhẹ nhơm nh́n hai ống quần dính đầy śnh và bông cỏ dại.
Cuối cùng th́ d́ Hai cũng về được căn nhà đang chờ đón d́ nhưng mọi chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của một người đang lơ lửng trong mơ. D́ ngồi như cái xác trên chiếc ghế giữa nhà, xung quanh là hai cái giỏ được xốc tung ra, đồ đạc đổ văi tùm lum cái ngang cái ngữa. Tiếng đứa cháu của d́ và sau đó là d́ thảng thốt nghẹn ngào:
-D́ để đâu mà mất?
-D́ để trong cái túi vải, may kín bốn mặt, ghim kim tây vào lưng quần, không thể nào rớt ra được...
-Kim tây cũng có thể bung d́ ơi. Chắc nó đă bung lúc nào d́ không hay.
-Không...Không thể nào bung được.
-Vậy th́ nó ở đâu?
-D́ không biết...
-Chắc nó đă rớt lúc d́ đi vệ sinh.
-Không biết...
-Hay ḿnh trở lại đó t́m. D́ c̣n nhớ xe dừng ở đâu không?
-Nhớ ǵ nổi
-Vậy chớ cái quán đó là quán ǵ?
-Chỉ nhớ được cái tên là quán Hải Mập
-Để con ra bến xe hỏi xem quán Hải Mập đó ở đâu rồi ḿnh ra đó t́m hay có ai trên xe t́nh cờ nhặt được cái túi vải của d́ không. Chắc không ai nỡ lấy đâu d́.
D́ Hai ̣a lên khóc nức nở. 5 chỉ vàng của d́. 5 chỉ vàng cuối cùng của một đời người làm lụng vất vả mà giờ đây đă mọc cánh bay mất tiêu. Đứa cháu của d́ cũng ôm mặt khóc. Rồi th́ ngày hôm sau hai d́ cháu lang thang ngoài bến xe, lang thang nơi quán Hải Mập, lang thang chỗ nhà vệ sinh trên ao rau muống, nghe tiếng cá quẫy đuôi dưới đó mà rùng ḿnh nhưng mọi cố gắng đă hoàn toàn vô vọng. Từng lùm cây bụi cỏ được hai d́ cháu lùng sục bầm dập nhưng 5 chỉ vàng của d́ đă mất, đă không c̣n tăm hơi dấu vết ǵ cả. Tất cả công lao trong 3 năm làm việc ở nhà bà Tư nay đă đổ hết xuống biển.
Thế là hết. Chẳng c̣n ǵ hết. Chẳng c̣n gánh xôi gánh chè, chẳng c̣n cây cỏ nào nảy mầm nổi trên mảnh đất điêu tàn tang hoang của một tâm hồn đă hóa đá. D́ Hai h́nh như cũng đă tê dại trước cái biến cố bi thương của đời d́. Chính d́ cũng không biết cái túi vải đựng 5 chỉ vàng đă rớt ở đâu, hồi nào. D́ nhớ là lúc nào cũng nghe cái cảm giác cộm cộm của nó chạm vào da thịt ấy mà. Thế mà nó đă rớt mất! Điều ấy là thật chăng? Đă mấy ngày trôi qua d́ không thiết ăn, không thiết uống, ngồi bất động hàng giờ nh́n ra khoảng sân vườn với những tàu lá chuối rách bươm tơi tả. D́ c̣n nhớ ngày xưa, lúc c̣n là cô gái 15, 16 tuổi d́ gặp một chị bán ve chai t́nh cờ ngang qua nhà. Chị ấy ngồi xuống trước cửa nhà d́, cởi cái nón lá ra quạt phe phẩy, nh́n mặt d́, rồi không hiểu sao buột miệng nói:
-Em này số khổ. Làm th́ nhiều nhưng không hưởng được ǵ cả.
D́ cười cười bảo:�-Sao chị biết?
Chị ve chai nói:
-Em đưa bàn tay lên coi đi. Mấy ngón tay của em th́ khép chặt nhưng kẽ tay vẫn hở. Tiền chui qua kẽ tay đi mất tiêu. Làm bao nhiêu cũng không giữ được.
Bà Nội của d́ khi ấy ở trong nhà nghe vậy th́ bước ra mắng chị ve chai:
-Chị đừng nói năng bậy bạ. Muốn ngồi nghỉ mệt th́ ngồi nhưng đừng có nói những chuyện mê tín đó.
Chị ve chai nói:” Xin lỗi bà” rồi cắp nón đi mất. D́ Hai ngơ ngẩn nh́n theo rồi quên đi nhanh chóng. Bây giờ đây, gần sáu mươi năm đă trôi qua, khi đă ở tận đáy của tuyệt vọng d́ mới đưa bàn tay ḿnh lên săm soi cẩn thận. Đúng như những ǵ chị ve chai đă nói trước đây. Những ngón tay của d́ tuy đă cố khép cho chặt nhưng kẽ tay th́ vẫn hở. Tiền làm được bao nhiêu chui đi mất tiêu, làm bao nhiêu cũng không giữ được.
D́ khẽ thở dài. Mà chỉ thở dài thôi chứ d́ c̣n biết làm một điều ǵ khác hơn nữa. Tiền bạc từ bàn tay này mà sinh ra, rồi cũng từ bàn tay này mà mất đi. Số kiếp ḿnh đă vậy th́ thôi đành chịu vậy.
Câu chuyện đến đây th́ đă hết. Tôi-người viết bài này-không c̣n gặp lại d́ cũng như không c̣n nghe thêm tin tức ǵ về d́ Hai nữa. Có thể ở một nơi xa nào d́ vẫn sống, vẫn lặn hụp trong cái số kiếp gian truân của d́ hoặc cũng có thể đă yên nghỉ chốn thiên đường mà quên đi tất cả những nhọc nhằn khốn khổ của kiếp nhân sinh. Cuộc đời d́ phủ nhiều sương khói như bốn câu thơ mà tôi mượn dưới đây để mô tả
Buổi sớm trông ra một góc vườn
Có kẻ ngồi ôm bóng đời trơn
Bàn tay hứng măi không đầy nước
Chung cuộc buồn thay vẫn mỏi ṃn …

VietBF@sưu tập