troopy
03-28-2023, 02:06
Thỉnh thoảng tôi lại được mời đi ăn giỗ. Thường là gia chủ làm rất chỉn chu, rất nhiều món. Trước tôi hay mua thùng bia mang tới, sau thấy gia chủ khốn khổ quá v́ bia dư chất đống trong bếp, nên sau tôi mang phong b́ cho gọn, chủ cũng vui ḷng v́ có tiền mặt để dễ chi tiêu.
Đa số là con cháu làm đám giỗ để tưởng nhớ bố mẹ, ông bà, những người đă sinh thành ra ḿnh, với ḷng thành kính. Nhưng làm đám giỗ để khoe mẽ, để kiếm phong b́, đánh bóng người c̣n sống cũng không ít.
Tôi từng dự đám tang một bà cụ. Cụ sống thực vật mấy năm mới mất. Trước ngày đưa cụ đi, khách khứa đến rất đông, v́ con cụ khá giàu, ngoại giao rộng. Có điều tôi, và nhiều người khác hơi thắc mắc, tại sao con cháu cụ không có chút buồn rầu nào cả, thay vào đó là vẻ mặt nhẹ nhơm, hớn hở có phần tươi vui. Nghĩa tử là nghĩa tận cơ mà. Và đám giỗ đầu của cụ, con cháu làm rất to, cái thùng đựng tiền đầy ăm ắp.
Bố tôi là trưởng họ, nên một năm gần mười cái giỗ. Xưa nhà tôi nghèo, gần như tháng nào cũng có giỗ, nên nhiều khi không có tiền, anh em họ hàng phải góp lại, rồi cùng nấu nướng, cùng tưởng nhớ tổ tiên, và cùng ăn. Đấy là trước kia, chứ bố mẹ tôi mất hết rồi.
Nay nhiều khi đám giỗ chỉ là cái cớ, để tụ tập gặp mặt ăn uống, cỗ bàn ê hề, hoặc là v́ yếu tố thương mại. Như vậy liệu người đă khuất có vui.
Tôi thoát ly đi xa, nên chỉ thờ vọng. Nội cũng như ngoại, bố mẹ hai bên đều đă mất, tôi đều làm giỗ cho các cụ, cỗ bàn chỉ cần đầy đủ các món, và không bao giờ quên chén nước mắm ớt, món mà các cụ thích. Nấu không cần quá nhiều, và thường th́ chỉ có mấy anh em con cháu các cụ ngồi với nhau, uống vài lon bia, chuyện tṛ thăm hỏi. C̣n bạn bè, tôi hẹn gặp họ vào dịp khác.
Hiếu thuận là ở cái tâm, chứ không phải mâm cao cỗ đầy. Nhiều khi đám giỗ cực kỳ to, nhưng ư nghĩa th́ ngược lại, lệch lạc, hoặc bằng không...
VietBF@sưu tập
Đa số là con cháu làm đám giỗ để tưởng nhớ bố mẹ, ông bà, những người đă sinh thành ra ḿnh, với ḷng thành kính. Nhưng làm đám giỗ để khoe mẽ, để kiếm phong b́, đánh bóng người c̣n sống cũng không ít.
Tôi từng dự đám tang một bà cụ. Cụ sống thực vật mấy năm mới mất. Trước ngày đưa cụ đi, khách khứa đến rất đông, v́ con cụ khá giàu, ngoại giao rộng. Có điều tôi, và nhiều người khác hơi thắc mắc, tại sao con cháu cụ không có chút buồn rầu nào cả, thay vào đó là vẻ mặt nhẹ nhơm, hớn hở có phần tươi vui. Nghĩa tử là nghĩa tận cơ mà. Và đám giỗ đầu của cụ, con cháu làm rất to, cái thùng đựng tiền đầy ăm ắp.
Bố tôi là trưởng họ, nên một năm gần mười cái giỗ. Xưa nhà tôi nghèo, gần như tháng nào cũng có giỗ, nên nhiều khi không có tiền, anh em họ hàng phải góp lại, rồi cùng nấu nướng, cùng tưởng nhớ tổ tiên, và cùng ăn. Đấy là trước kia, chứ bố mẹ tôi mất hết rồi.
Nay nhiều khi đám giỗ chỉ là cái cớ, để tụ tập gặp mặt ăn uống, cỗ bàn ê hề, hoặc là v́ yếu tố thương mại. Như vậy liệu người đă khuất có vui.
Tôi thoát ly đi xa, nên chỉ thờ vọng. Nội cũng như ngoại, bố mẹ hai bên đều đă mất, tôi đều làm giỗ cho các cụ, cỗ bàn chỉ cần đầy đủ các món, và không bao giờ quên chén nước mắm ớt, món mà các cụ thích. Nấu không cần quá nhiều, và thường th́ chỉ có mấy anh em con cháu các cụ ngồi với nhau, uống vài lon bia, chuyện tṛ thăm hỏi. C̣n bạn bè, tôi hẹn gặp họ vào dịp khác.
Hiếu thuận là ở cái tâm, chứ không phải mâm cao cỗ đầy. Nhiều khi đám giỗ cực kỳ to, nhưng ư nghĩa th́ ngược lại, lệch lạc, hoặc bằng không...
VietBF@sưu tập