troopy
04-06-2023, 01:47
Nó cứ ngồi im lặng trong bóng tối. Loay hoay với gói thuốc ngủ mà nó đă tranh thủ đi mấy tiệm thuốc mua về, sau nó quyết định đứng dậy, xuống bếp mở nắp thùng rác liệng hết. Nó thấy nhẹ cả người.
Hôm trước, tranh thủ Thầy dạy anh văn cũng là thầy chủ nhiệm đang tiếp khách ngoài cửa lớp, nó và mấy đứa bạn, ào lên bàn coi điểm số học bạ thầy chuẩn bị phát cuối giờ, học sinh mà, lúc nào cũng háo hức muốn biết trước điểm số. Thầy vào bất ngờ, mấy đứa chạy vội về chỗ, mặt xanh mét v́ sợ. Thầy nh́n cả lớp, gọi nó lên bắt đứng quay lại, cầm thước kẻ vụt vào mông nó mấy cái, nó nh́n thầy ấm ức:
- Sao Thầy phạt ḿnh em?
- Tôi phạt làm gương cho mấy em khác, em quỳ đó đến cuối giờ cho tôi.
Nó mặc kệ Thầy nói, bỏ xuống chỗ nó ngồi, nh́n thầy giáo thách thức.
Thầy giáo mặt đỏ gay v́ giận, chỉ mặt nó nói lớn:
- Tôi sẽ đuổi học em một tuần, và cho điểm xấu về hạnh kiểm. Hôm nào đi học lại, em mời phụ huynh lên gặp tôi.
Tan học, về đến nhà, nh́n mẹ nó ngồi may lọc cọc bên máy, mồ hôi lấm tấm dù quạt vẫn mở, nó chào mẹ rồi đi lên gác cất cặp, không dám kể ǵ chuyện ở lớp, trong đầu nó nghĩ đến kế hoạch ngày mai, sẽ đi đâu trong giờ học để mẹ không biết nó bị đuổi.
Ngày đầu tiên bị đuổi học, nó đạp xe lang thang khắp nơi, thành phố nhộn nhịp mà sao nó chẳng buồn quan tâm, đi chán, nó tắp vào một ngôi chùa, ngồi nghỉ chân cho đến giờ về, nghĩ bụng "Mai lại vào đây thôi"
Nó đến chùa nghỉ chân ngày thứ ba th́ gặp cô, hôm đó cô đi họp buổi trưa, sáng rảnh tranh thủ ghé vào chùa làm công quả, nó không biết cô hay vào chùa này, cô đến sớm nên khi xong việc là lúc nó vào ngồi dưới gốc cây bên hông chùa, chăm chú nh́n lũ chim sẻ nhảy nhót.
Cô bước lại gần nó mới nhận ra cô, v́ có nhiều lần đi ngang pḥng giáo viên nó đă thấy cô, nó bối rối, c̣n cô th́ ngạc nhiên:
- Sao em lại ở đây, giờ là giờ học mà? Em ở lớp nào?
Cô sực nhớ tới trường hợp em học sinh bị đuổi học mà Ban Giám Hiệu thông báo toàn trường. Cô đang được bàn giao vị trí hiệu trưởng, quyết định hôm đó vẫn là hiệu trưởng cũ kư. Cô nh́n đứa học sinh dễ thương trong tà áo dài trắng ngả màu hơi cũ. Cô ngồi xuống nhỏ nhẹ:
- Em không dám nói cho ba mẹ biết hả? Rồi hết thời gian bị đuổi, ai sẽ thay phụ huynh lên gặp Thầy?
Nó nh́n cô với cặp mắt buồn thiu, nói thật:
- Sao cô biết học sinh bị đuổi là em, chắc tại giờ học mà vắng mặt cô hả, đến đây c̣n đeo bảng tên trường nữa chứ.
Tới đây tự nhiên nước mắt nó chảy dài, nó tiếp:
- Cô thấy Thầy Hùng vô lư với em không?
Rồi nó kể lại cho cô nghe mọi việc, từ lúc cùng các bạn lên bàn thầy nh́n lén học bạ, rồi thầy phạt có ḿnh nó.
- Ba em mất rồi, em không muốn mẹ em buồn nên em giấu, chứ không là em bỏ học luôn cô à. C̣n việc mời phụ huynh, đến ngày đó em tính sau.
Im lặng một chút nó lại nói, lần này nó lớn giọng hơn:
- Thầy Hùng làm vậy, cô thấy có được không, chắc tại nhà em nghèo, không có tiền học thêm thầy.
Cô chưa kịp trả lời, nó ấm ức khóc to hơn.
Cô đi từ ngạc nhiên này tới bất ngờ khác. Người đồng nghiệp của cô như lời em nói thật không phải. Em phản kháng như vậy cũng đúng thôi, lỗi thật sự chẳng đáng bị phạt. Cô lắng nghe em, thương cảm
- Mai em đừng vào đây nữa, sáng mai em vào pḥng giáo viên gặp cô nhé.
- Thôi cô, em không muốn cô thầy v́ em mà mất ḷng.
Nó nói mà không biết cô Hạnh đă được đề bạt làm Hiệu Trưởng.
- Gặp em ở đây cô mới biết không phải thầy cô nào cũng có ḷng với học sinh, mai em nghe lời cô, vào trường nhé.
Nói xong, cô vội vă ra về, cô phải giải quyết việc này gấp để chiều c̣n đi họp trên pḥng giáo dục nữa.
Thầy Hùng vừa bước vào pḥng giáo viên đă thấy cô Hạnh ngồi chờ, thầy chào cô và hỏi:
- Sao nghe nói chị họp trên pḥng giáo dục, bao giờ có quyết định chính thức hả chị? Làm hiệu trưởng là chị bận rộn nữa đó.
- Cám ơn thầy đă quan tâm, tôi mời thầy vào đây để hỏi vụ đuổi học em Dung, hôm đó tôi không có nhà trường và chỉ nghe báo cáo lại.
- À, con bé đó ĺ lợm lắm chị, tôi đang đánh giá nó vào hàng học sinh cá biệt đó.
- Tôi nh́n học bạ em ấy, thấy học sinh giỏi mấy năm rồi c̣n ǵ?
- Chẳng biết sao nó học th́ được nhưng hỗn láo...
Thầy tính nói tiếp, cô chặn lại bằng câu hỏi:
- Nó hôm đó làm ǵ mà bị đuổi học?
- Bắt nó quỳ nó phản đối, coi thường thầy giáo trước mặt cả lớp.
Thầy Hùng nói lớn, như muốn dằn mặt cô, như ư hỏi "Cô quan tâm trường hợp này làm ǵ"
Cô Hạnh hỏi tiếp:
- Nhưng em đó làm ǵ mà phạt quỳ?
- Làm mất trật tự lớp. Mà chuyện xong rồi, cô quan tâm làm ǵ?
- Thầy là giáo viên chủ nhiệm mà vô t́nh với học sinh quá, thầy có bao giờ tự hỏi sao học sinh đó phản đối ḿnh không? Tôi đă t́nh cờ gặp em, và tôi cũng không ngờ thầy lại như vậy, không công bằng với học sinh của ḿnh th́ không hoàn thành nghề giáo đâu.
Cô nh́n thầy Hùng với vẻ mặt thất vọng, nói tiếp:
- Thầy về xem lại hành động của ḿnh đúng hay sai, tôi lấy quyền Hiệu Trưởng phê b́nh thầy, hôm nào họp chúng ta sẽ bàn về việc này. Mai tôi sẽ thông báo toàn trường hủy phạt em Dung, bây giờ tôi phải đi đây.
Nói xong cô Hạnh đứng dậy xách túi đi ra cửa, mặc kệ thầy Hùng nh́n theo tức tối.
Buổi tối hôm đó, cô Hạnh có khách, đó là người phụ nữ gọi điện xưng là mẹ em Dung, xin được gặp cô.
Chị ấy tới với nắm thuốc ngủ mấy chục viên, nước mắt ràn rụa, chị nói không kịp nghỉ:
- Cám ơn cô thật nhiều, suưt nữa tôi mất đứa con gái duy nhất, nó chuẩn bị sẵn thuốc ngủ để bỏ tôi, nó nói nó sẽ tự tử khi đến ngày mời phụ huynh có mặt và tôi sẽ biết chuyện. Nó nói nhờ gặp cô, nó mới hiểu ra không phải thầy cô nào cũng giống nhau. Nó nói nó chần chừ chưa uống thuốc v́ muốn ở gần mẹ tới phút giây cuối cùng.
- Sao chị phát hiện ra cháu có ư định này?
- Cô biết không, tôi bị mất mấy cái cổ áo, nghĩ ḿnh hốt bỏ rác bị lộn, tôi bới thùng rác th́ thấy đống thuốc này, tôi hoảng sợ, gọi con gái hỏi nó, v́ nhà chỉ có hai mẹ con. Nó mới kể hết cho tôi nghe, tôi biết ơn ông trời đă cho nó gặp cô trong ngôi chùa đó, cám ơn cô đă nói chuyện với nó.
Nói rồi người mẹ đó nước mắt nhiều hơn, vừa khóc vừa cám ơn cô luôn miệng.
- Thôi chị đừng khóc nữa, tôi sẽ quan tâm đến em ấy nhiều hơn.
Tiễn người mẹ đó ra cổng, nh́n ánh trăng sáng tận mái hiên, cô thấy ḿnh thật sự hạnh phúc. Ngày mai, trong cuộc họp toàn thể giáo viên, cô sẽ kể hết, nói hết. Cô không muốn những trường hợp của em học sinh này lại tiếp diễn. Suưt nữa một mạng người, lại là một học sinh ngoan, bị chết oan ức v́ sự vô tâm của người lớn. Thôi, dù sao mọi việc xấu vẫn chưa xảy ra.
Trăng sáng như vậy ngày mai nắng nhiều lắm đây. Cô thầm nghĩ.
VietBF@sưu tập
Hôm trước, tranh thủ Thầy dạy anh văn cũng là thầy chủ nhiệm đang tiếp khách ngoài cửa lớp, nó và mấy đứa bạn, ào lên bàn coi điểm số học bạ thầy chuẩn bị phát cuối giờ, học sinh mà, lúc nào cũng háo hức muốn biết trước điểm số. Thầy vào bất ngờ, mấy đứa chạy vội về chỗ, mặt xanh mét v́ sợ. Thầy nh́n cả lớp, gọi nó lên bắt đứng quay lại, cầm thước kẻ vụt vào mông nó mấy cái, nó nh́n thầy ấm ức:
- Sao Thầy phạt ḿnh em?
- Tôi phạt làm gương cho mấy em khác, em quỳ đó đến cuối giờ cho tôi.
Nó mặc kệ Thầy nói, bỏ xuống chỗ nó ngồi, nh́n thầy giáo thách thức.
Thầy giáo mặt đỏ gay v́ giận, chỉ mặt nó nói lớn:
- Tôi sẽ đuổi học em một tuần, và cho điểm xấu về hạnh kiểm. Hôm nào đi học lại, em mời phụ huynh lên gặp tôi.
Tan học, về đến nhà, nh́n mẹ nó ngồi may lọc cọc bên máy, mồ hôi lấm tấm dù quạt vẫn mở, nó chào mẹ rồi đi lên gác cất cặp, không dám kể ǵ chuyện ở lớp, trong đầu nó nghĩ đến kế hoạch ngày mai, sẽ đi đâu trong giờ học để mẹ không biết nó bị đuổi.
Ngày đầu tiên bị đuổi học, nó đạp xe lang thang khắp nơi, thành phố nhộn nhịp mà sao nó chẳng buồn quan tâm, đi chán, nó tắp vào một ngôi chùa, ngồi nghỉ chân cho đến giờ về, nghĩ bụng "Mai lại vào đây thôi"
Nó đến chùa nghỉ chân ngày thứ ba th́ gặp cô, hôm đó cô đi họp buổi trưa, sáng rảnh tranh thủ ghé vào chùa làm công quả, nó không biết cô hay vào chùa này, cô đến sớm nên khi xong việc là lúc nó vào ngồi dưới gốc cây bên hông chùa, chăm chú nh́n lũ chim sẻ nhảy nhót.
Cô bước lại gần nó mới nhận ra cô, v́ có nhiều lần đi ngang pḥng giáo viên nó đă thấy cô, nó bối rối, c̣n cô th́ ngạc nhiên:
- Sao em lại ở đây, giờ là giờ học mà? Em ở lớp nào?
Cô sực nhớ tới trường hợp em học sinh bị đuổi học mà Ban Giám Hiệu thông báo toàn trường. Cô đang được bàn giao vị trí hiệu trưởng, quyết định hôm đó vẫn là hiệu trưởng cũ kư. Cô nh́n đứa học sinh dễ thương trong tà áo dài trắng ngả màu hơi cũ. Cô ngồi xuống nhỏ nhẹ:
- Em không dám nói cho ba mẹ biết hả? Rồi hết thời gian bị đuổi, ai sẽ thay phụ huynh lên gặp Thầy?
Nó nh́n cô với cặp mắt buồn thiu, nói thật:
- Sao cô biết học sinh bị đuổi là em, chắc tại giờ học mà vắng mặt cô hả, đến đây c̣n đeo bảng tên trường nữa chứ.
Tới đây tự nhiên nước mắt nó chảy dài, nó tiếp:
- Cô thấy Thầy Hùng vô lư với em không?
Rồi nó kể lại cho cô nghe mọi việc, từ lúc cùng các bạn lên bàn thầy nh́n lén học bạ, rồi thầy phạt có ḿnh nó.
- Ba em mất rồi, em không muốn mẹ em buồn nên em giấu, chứ không là em bỏ học luôn cô à. C̣n việc mời phụ huynh, đến ngày đó em tính sau.
Im lặng một chút nó lại nói, lần này nó lớn giọng hơn:
- Thầy Hùng làm vậy, cô thấy có được không, chắc tại nhà em nghèo, không có tiền học thêm thầy.
Cô chưa kịp trả lời, nó ấm ức khóc to hơn.
Cô đi từ ngạc nhiên này tới bất ngờ khác. Người đồng nghiệp của cô như lời em nói thật không phải. Em phản kháng như vậy cũng đúng thôi, lỗi thật sự chẳng đáng bị phạt. Cô lắng nghe em, thương cảm
- Mai em đừng vào đây nữa, sáng mai em vào pḥng giáo viên gặp cô nhé.
- Thôi cô, em không muốn cô thầy v́ em mà mất ḷng.
Nó nói mà không biết cô Hạnh đă được đề bạt làm Hiệu Trưởng.
- Gặp em ở đây cô mới biết không phải thầy cô nào cũng có ḷng với học sinh, mai em nghe lời cô, vào trường nhé.
Nói xong, cô vội vă ra về, cô phải giải quyết việc này gấp để chiều c̣n đi họp trên pḥng giáo dục nữa.
Thầy Hùng vừa bước vào pḥng giáo viên đă thấy cô Hạnh ngồi chờ, thầy chào cô và hỏi:
- Sao nghe nói chị họp trên pḥng giáo dục, bao giờ có quyết định chính thức hả chị? Làm hiệu trưởng là chị bận rộn nữa đó.
- Cám ơn thầy đă quan tâm, tôi mời thầy vào đây để hỏi vụ đuổi học em Dung, hôm đó tôi không có nhà trường và chỉ nghe báo cáo lại.
- À, con bé đó ĺ lợm lắm chị, tôi đang đánh giá nó vào hàng học sinh cá biệt đó.
- Tôi nh́n học bạ em ấy, thấy học sinh giỏi mấy năm rồi c̣n ǵ?
- Chẳng biết sao nó học th́ được nhưng hỗn láo...
Thầy tính nói tiếp, cô chặn lại bằng câu hỏi:
- Nó hôm đó làm ǵ mà bị đuổi học?
- Bắt nó quỳ nó phản đối, coi thường thầy giáo trước mặt cả lớp.
Thầy Hùng nói lớn, như muốn dằn mặt cô, như ư hỏi "Cô quan tâm trường hợp này làm ǵ"
Cô Hạnh hỏi tiếp:
- Nhưng em đó làm ǵ mà phạt quỳ?
- Làm mất trật tự lớp. Mà chuyện xong rồi, cô quan tâm làm ǵ?
- Thầy là giáo viên chủ nhiệm mà vô t́nh với học sinh quá, thầy có bao giờ tự hỏi sao học sinh đó phản đối ḿnh không? Tôi đă t́nh cờ gặp em, và tôi cũng không ngờ thầy lại như vậy, không công bằng với học sinh của ḿnh th́ không hoàn thành nghề giáo đâu.
Cô nh́n thầy Hùng với vẻ mặt thất vọng, nói tiếp:
- Thầy về xem lại hành động của ḿnh đúng hay sai, tôi lấy quyền Hiệu Trưởng phê b́nh thầy, hôm nào họp chúng ta sẽ bàn về việc này. Mai tôi sẽ thông báo toàn trường hủy phạt em Dung, bây giờ tôi phải đi đây.
Nói xong cô Hạnh đứng dậy xách túi đi ra cửa, mặc kệ thầy Hùng nh́n theo tức tối.
Buổi tối hôm đó, cô Hạnh có khách, đó là người phụ nữ gọi điện xưng là mẹ em Dung, xin được gặp cô.
Chị ấy tới với nắm thuốc ngủ mấy chục viên, nước mắt ràn rụa, chị nói không kịp nghỉ:
- Cám ơn cô thật nhiều, suưt nữa tôi mất đứa con gái duy nhất, nó chuẩn bị sẵn thuốc ngủ để bỏ tôi, nó nói nó sẽ tự tử khi đến ngày mời phụ huynh có mặt và tôi sẽ biết chuyện. Nó nói nhờ gặp cô, nó mới hiểu ra không phải thầy cô nào cũng giống nhau. Nó nói nó chần chừ chưa uống thuốc v́ muốn ở gần mẹ tới phút giây cuối cùng.
- Sao chị phát hiện ra cháu có ư định này?
- Cô biết không, tôi bị mất mấy cái cổ áo, nghĩ ḿnh hốt bỏ rác bị lộn, tôi bới thùng rác th́ thấy đống thuốc này, tôi hoảng sợ, gọi con gái hỏi nó, v́ nhà chỉ có hai mẹ con. Nó mới kể hết cho tôi nghe, tôi biết ơn ông trời đă cho nó gặp cô trong ngôi chùa đó, cám ơn cô đă nói chuyện với nó.
Nói rồi người mẹ đó nước mắt nhiều hơn, vừa khóc vừa cám ơn cô luôn miệng.
- Thôi chị đừng khóc nữa, tôi sẽ quan tâm đến em ấy nhiều hơn.
Tiễn người mẹ đó ra cổng, nh́n ánh trăng sáng tận mái hiên, cô thấy ḿnh thật sự hạnh phúc. Ngày mai, trong cuộc họp toàn thể giáo viên, cô sẽ kể hết, nói hết. Cô không muốn những trường hợp của em học sinh này lại tiếp diễn. Suưt nữa một mạng người, lại là một học sinh ngoan, bị chết oan ức v́ sự vô tâm của người lớn. Thôi, dù sao mọi việc xấu vẫn chưa xảy ra.
Trăng sáng như vậy ngày mai nắng nhiều lắm đây. Cô thầm nghĩ.
VietBF@sưu tập