sunshine1104
06-08-2023, 15:04
Nhiều người làm văn pḥng có cả tháng làm việc chán nản, cuối tháng có lương phải chi trả nhiều hoá đơn.
Trong đầu tôi có một thôi thúc là nghỉ việc một năm, gap year để đi du lịch. Tôi đă có thời gian 10 năm đi làm, bây giờ muốn có một khoảng thời gian để tận hưởng sở thích cá nhân nhưng chưa dám quyết định.
Đúng cuộc sống c̣n rất nhiều thứ bất định, nhiều trách nhiệm cứ cuốn chúng ta vào guồng quay của công việc và cuộc sống khiến chúng ta quên đi sở thích cá nhân.
Công việc văn pḥng như một ṿng luẩn quẩn "rat race" (nghĩa đen là đua chuột, nghĩa bóng là những cuộc đua bất tận để theo đuổi thứ vô nghĩa) không thoát ra được.
Doanh nghiệp trả lương đầy đủ vào tài khoản mỗi tháng cho công nhân viên. Sau đó họ lập tức rút tiền hoặc chuyển khoản để thanh toán các khoản nợ, các hóa đơn, trả góp hay trả thẻ tiêu dùng...
Sau đó họ lại quần quật làm việc cho ông chủ đến nỗi ốm không dám nghỉ, mệt mỏi không dám kêu than, áp lực không dám bỏ cuộc chỉ để tiếp tục công việc gọi là "ổn định". Để rồi khi nhận lương hàng tháng lại lập tức thanh toán các hóa đơn...
Cuộc sống cứ lặp đi lặp lại trong môi trường văn pḥng với bốn bức tường. Có khi áp lực từ mối quan hệ với đồng nghiệp, sếp, lănh đạo c̣n cao hơn áp lực từ công việc. Rồi dịp Tết, nhiều người năm này qua năm khác luôn than văn công ty thưởng thấp. Tôi nghĩ nếu không dám bước ra khỏi vùng an toàn th́ đừng đ̣i hỏi này kia, nếu không chấp nhận th́ rời đi, bạn có quyền lựa chọn công việc và ông chủ của ḿnh mà?
Nhưng tôi nghĩ nguyên nhân bởi họ đă gắn bó quá lâu với môi trường văn pḥng bàn giấy có điều ḥa nhiệt độ, không phải giang nắng dầm mưa, không phải vất vả cực nhọc như khi công việc chân tay.
Thứ hai bởi họ gắn bó quá lâu nên kinh nghiệm và kiến thức của họ cũng chỉ bó buộc trong phạm vi lĩnh vực ngành nghề mà họ đang làm. Nếu nghỉ th́ họ sợ không đủ khả năng để bắt đầu một lĩnh vực mới hoặc tốn thời gian, công sức đầu tư và thất bại.
Trong đầu tôi có một thôi thúc là nghỉ việc một năm, gap year để đi du lịch. Tôi đă có thời gian 10 năm đi làm, bây giờ muốn có một khoảng thời gian để tận hưởng sở thích cá nhân nhưng chưa dám quyết định.
Đúng cuộc sống c̣n rất nhiều thứ bất định, nhiều trách nhiệm cứ cuốn chúng ta vào guồng quay của công việc và cuộc sống khiến chúng ta quên đi sở thích cá nhân.
Công việc văn pḥng như một ṿng luẩn quẩn "rat race" (nghĩa đen là đua chuột, nghĩa bóng là những cuộc đua bất tận để theo đuổi thứ vô nghĩa) không thoát ra được.
Doanh nghiệp trả lương đầy đủ vào tài khoản mỗi tháng cho công nhân viên. Sau đó họ lập tức rút tiền hoặc chuyển khoản để thanh toán các khoản nợ, các hóa đơn, trả góp hay trả thẻ tiêu dùng...
Sau đó họ lại quần quật làm việc cho ông chủ đến nỗi ốm không dám nghỉ, mệt mỏi không dám kêu than, áp lực không dám bỏ cuộc chỉ để tiếp tục công việc gọi là "ổn định". Để rồi khi nhận lương hàng tháng lại lập tức thanh toán các hóa đơn...
Cuộc sống cứ lặp đi lặp lại trong môi trường văn pḥng với bốn bức tường. Có khi áp lực từ mối quan hệ với đồng nghiệp, sếp, lănh đạo c̣n cao hơn áp lực từ công việc. Rồi dịp Tết, nhiều người năm này qua năm khác luôn than văn công ty thưởng thấp. Tôi nghĩ nếu không dám bước ra khỏi vùng an toàn th́ đừng đ̣i hỏi này kia, nếu không chấp nhận th́ rời đi, bạn có quyền lựa chọn công việc và ông chủ của ḿnh mà?
Nhưng tôi nghĩ nguyên nhân bởi họ đă gắn bó quá lâu với môi trường văn pḥng bàn giấy có điều ḥa nhiệt độ, không phải giang nắng dầm mưa, không phải vất vả cực nhọc như khi công việc chân tay.
Thứ hai bởi họ gắn bó quá lâu nên kinh nghiệm và kiến thức của họ cũng chỉ bó buộc trong phạm vi lĩnh vực ngành nghề mà họ đang làm. Nếu nghỉ th́ họ sợ không đủ khả năng để bắt đầu một lĩnh vực mới hoặc tốn thời gian, công sức đầu tư và thất bại.