troopy
09-17-2023, 03:12
Sáng sớm nào tui cũng chạy ra ngoài đầu đường gần nhà, sề vào hàng rau trên lề đường của một bà cụ chắc đă phải trên 80. Lưng bà c̣ng, miệng bà móm mém, bà luôn có cái khăn vắt trên đầu và đội kèm cái nón che nắng. Hàng rau của bà đơn sơ, chỉ vài bó rau muống, rau lang, rau dền, và dăm quả mướp, ít hành ng̣... Tất cả chỉ có nhiêu đó nhưng là hàng sạch do tự tay bà trồng. Tui thương bà lắm, cứ lẩm bẩm nghĩ sao mà tội quá, già cả thế này mà c̣n đi bán rau vỉa hè, thế nên tui chỉ mua rau của bà và dù ngán muốn chớt do ít loại quá mà tui vẫn mua, rồi thỉnh thoảng đưa thêm bà vài đồng, dạng như thôi bà khỏi thối tiền lẻ...
Rùi mới hôm qua thui nè, tui chạy ào về cái xóm có cái nhà tui mới đến ở ít thời gian, c̣n chưa kịp nhận biết hết hàng xóm th́ ơ ḱa:
Tui thấy bà cụ ḷm kḥm bán rau cho tui mỗi ngày đang quét sân. Tui giật nảy người bảo ơ bà, bà ở gần sát nhà con mà con hông hay vậy? Thấy tui bà liền cười x̣a, bà bảo tổ cha mi, bà cũng đâu ngờ mi ở sát bà thế này. Thôi mai mốt bà ngặt rau giúp rồi đưa qua tận nhà. Nói thế xong bà chỉ tui xem cái mảnh vườn con con gần đó, đó là nơi bà trồng và hái rau mỗi ngày. Sau giây phút ngỡ ngàng gặp bà th́ tui ngước mặt lên ḍm nhà bà, căn nhà không đến nỗi, th́ ra là bà ở đó, th́ ra bà đi bán rau chỉ v́ thích, vui và khỏe. Tui bỗng thấy trong người lâng lâng, ít ra là tui nhẹ ḷng lắm, tui không phải lo và xót cho bà cụ tần tuổi này mà c̣n đi bán rau. Nhưng tui chưa được hưởng niềm vui trọn vẹn th́ mới sáng nay thôi:
Khi tui đang đứng đợi bà hàng cá làm cá cho ḿnh th́ có ai đó khều vai tui một cái. Quay lại tui thấy 1 ông lăo chắc cũng gần 80. Ông chột 1 mắt, đầu bạc trắng và miệng chỉ c̣n lưa thưa ít răng. Ông đang dắt chiếc xe đạp trên bày vài món linh tinh như tăm bông, tăm xỉa răng, ch́a khóa đi bán dạo. Ông gần như nói không ra hơi, ông bảo:
"Con ơi, ông xin con, sáng giờ ông chưa ăn ǵ, con cho ông 5k ông mua ổ bánh ḿ không ăn sáng, con ơi làm ơn!"
Tôi giật nảy người thẫn thờ, có lẽ tôi đă "đứng h́nh" trong ít giây. Tôi hỏi con cái ông đâu, nhà ông ở đâu, sao lại thế này?... Ông bảo ông vừa từ Thanh Hóa đến đây, thuê nhà trọ ở chung với những người cùng khổ khác, cũng phải ráng kiếm chút đồng bạc lo cho đứa cháu gái nhỏ ở quê v́ con cái đứa nào cũng nghèo khổ đi làm thuê tứ xứ. Sáng giờ ông chưa ăn và chưa bán được ǵ cả, con mở hàng giúp ông đi, ông đội ơn con!
Tôi chỉ có thể giúp ông được chút tiền mọn, chẳng đáng là bao nhưng tâm tư tôi th́ nặng trĩu, trái tim tôi muộn phiền đến mức bỏ tất cả việc chưa kịp làm để viết bài viết này và vẫn là đưa ra những câu hỏi rất cũ:
Đất nước chúng ta c̣n bao nhiêu mảnh đời như ông cụ ở trên? Đất nước này có bao nhiêu tượng đài ngàn, ngàn tỷ? Bao dự án hàng chục triệu đô nhưng để đắp chiếu, hoang tàn? Bao "rừng vàng, biển bạc" đă chạy vào nhà quan tham để rồi sau gần 48 năm "Giải phóng", người dân vẫn cùng cực và đói khổ đến nhường này?!
Đây là câu chuyện có thật vừa xảy ra tức th́, tôi ghi lại trong tích tắc và không muốn viết thêm một lời bàn nào nữa, xin để các bạn tự suy gẫm!
VietBF@sưu tập
Rùi mới hôm qua thui nè, tui chạy ào về cái xóm có cái nhà tui mới đến ở ít thời gian, c̣n chưa kịp nhận biết hết hàng xóm th́ ơ ḱa:
Tui thấy bà cụ ḷm kḥm bán rau cho tui mỗi ngày đang quét sân. Tui giật nảy người bảo ơ bà, bà ở gần sát nhà con mà con hông hay vậy? Thấy tui bà liền cười x̣a, bà bảo tổ cha mi, bà cũng đâu ngờ mi ở sát bà thế này. Thôi mai mốt bà ngặt rau giúp rồi đưa qua tận nhà. Nói thế xong bà chỉ tui xem cái mảnh vườn con con gần đó, đó là nơi bà trồng và hái rau mỗi ngày. Sau giây phút ngỡ ngàng gặp bà th́ tui ngước mặt lên ḍm nhà bà, căn nhà không đến nỗi, th́ ra là bà ở đó, th́ ra bà đi bán rau chỉ v́ thích, vui và khỏe. Tui bỗng thấy trong người lâng lâng, ít ra là tui nhẹ ḷng lắm, tui không phải lo và xót cho bà cụ tần tuổi này mà c̣n đi bán rau. Nhưng tui chưa được hưởng niềm vui trọn vẹn th́ mới sáng nay thôi:
Khi tui đang đứng đợi bà hàng cá làm cá cho ḿnh th́ có ai đó khều vai tui một cái. Quay lại tui thấy 1 ông lăo chắc cũng gần 80. Ông chột 1 mắt, đầu bạc trắng và miệng chỉ c̣n lưa thưa ít răng. Ông đang dắt chiếc xe đạp trên bày vài món linh tinh như tăm bông, tăm xỉa răng, ch́a khóa đi bán dạo. Ông gần như nói không ra hơi, ông bảo:
"Con ơi, ông xin con, sáng giờ ông chưa ăn ǵ, con cho ông 5k ông mua ổ bánh ḿ không ăn sáng, con ơi làm ơn!"
Tôi giật nảy người thẫn thờ, có lẽ tôi đă "đứng h́nh" trong ít giây. Tôi hỏi con cái ông đâu, nhà ông ở đâu, sao lại thế này?... Ông bảo ông vừa từ Thanh Hóa đến đây, thuê nhà trọ ở chung với những người cùng khổ khác, cũng phải ráng kiếm chút đồng bạc lo cho đứa cháu gái nhỏ ở quê v́ con cái đứa nào cũng nghèo khổ đi làm thuê tứ xứ. Sáng giờ ông chưa ăn và chưa bán được ǵ cả, con mở hàng giúp ông đi, ông đội ơn con!
Tôi chỉ có thể giúp ông được chút tiền mọn, chẳng đáng là bao nhưng tâm tư tôi th́ nặng trĩu, trái tim tôi muộn phiền đến mức bỏ tất cả việc chưa kịp làm để viết bài viết này và vẫn là đưa ra những câu hỏi rất cũ:
Đất nước chúng ta c̣n bao nhiêu mảnh đời như ông cụ ở trên? Đất nước này có bao nhiêu tượng đài ngàn, ngàn tỷ? Bao dự án hàng chục triệu đô nhưng để đắp chiếu, hoang tàn? Bao "rừng vàng, biển bạc" đă chạy vào nhà quan tham để rồi sau gần 48 năm "Giải phóng", người dân vẫn cùng cực và đói khổ đến nhường này?!
Đây là câu chuyện có thật vừa xảy ra tức th́, tôi ghi lại trong tích tắc và không muốn viết thêm một lời bàn nào nữa, xin để các bạn tự suy gẫm!
VietBF@sưu tập