Log in

View Full Version : Lư do người trẻ Trung Quốc rủ nhau làm diễn viên ở phim trường rộng nhất thế giới


troopy
09-24-2023, 03:17
Người trẻ Trung Quốc rủ nhau làm diễn viên ở phim trường rộng nhất thế giới: Nằm im cũng kiếm ra tiền, dễ sống hơn "vật lộn trong thành phố". Vào một ngày đẹp trời, binh lính nhà Tần muốn ăn lẩu cay, shipper giao hàng lại mặc bộ đồ lính hiện đại, đó là chuyện thường ngày ở phim trường Hoành Điếm.

Hoành Điếm (tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc) là phim trường rộng nhất thế giới.

Ở đây có phố Quảng Châu và phố Hồng Kông đúng điệu, bạn có thể tham quan cuộc sống thời nhà Tần, thời Dân Quốc và thời hiện đại chỉ trong một ngày. Danh lam thắng cảnh Minh Thanh cung uyển trong Tử Cấm Thành được xây dựng với bản sao tỷ lệ 1:1, sau khi người ta cho nổ tung 13 ngọn đồi nhỏ. Dịch vụ chụp ảnh đường phố Hán phục, công chúa nhà Thanh và chân dung sườn xám đều có. Các nhiếp ảnh gia ở đây có thể dễ dàng giúp bạn cho ra đời bộ ảnh mang phong cách tương tự như "Diên Hi Công Lược".

Ở Hoành Điếm có hơn 1.000 công ty điện ảnh và truyền h́nh, lúc nào cũng cần đến một số lượng lớn các vai phụ, quần chúng.

Chào mừng đến với "Vùng trời của những giấc mơ"
Hoàng Điếm có hệ thống ngôn ngữ riêng: "Ngày mai bạn có rảnh không" có nghĩa là "Có lịch tŕnh không?" .

Trẻ có thể trở thành già, già có thể trở nên trẻ, chỉ cần mặc quần áo vào là có thể quay về thời nhà Tần. Mỗi người đều có khả năng diễn xuất vô hạn và có thể diễn bất cứ vai nào.

Đây là giấc mơ của Hoàng Điếm.

https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2275186&stc=1&d=1695525329
Đăng kư làm diễn viên quần chúng tại cổng vào

Trên đường phố Hoàng Điếm có rất nhiều tài năng đa dạng, bao gồm phim truyền h́nh cổ trang, phim truyền h́nh hiện đại, phim thiếu nhi. Diễn viên, biên kịch, đạo diễn và nhân viên hậu kỳ đều có thể làm được mọi việc. Diễn viên quần chúng là những người qua đường trong các tác phẩm điện ảnh, truyền h́nh và là “kẻ lười biếng” trong mắt đạo diễn.

Một góc phim trường Hoành Điếm

Mặc dù hiện diện với danh tiếng là phim trường rộng lớn nhất Trung Quốc nhưng Hoành Điếm thực chất là một trấn nhỏ thuộc thành phố Đông Dương, tỉnh Chiết Giang (Trung Quốc), với dân số thường trú dưới 200.000 người. Toàn bộ trấn huyện gần như được xây dựng xung quanh khách sạn Hoành Phiêu, nhà ăn Hoành Phiêu và quảng trường Hoành Phiêu. Có hàng xe điện cho thuê theo giờ, bạn có thể mở ứng dụng và thuê cho ḿnh chiếc xe rồi đi dạo khắp nơi.

Nhà ăn Hoành Phiêu

Mà cái tên “Hoành Phiêu” cũng đầy ư vị. “Hoành” ở đây chính là Hoành Điếm, “Phiêu” chỉ nhóm người t́m đến Hoành Điếm phiêu bạt, vui chơi, sinh sống và làm việc kiếm tiền. Nhiều người sống ở đây làm diễn viên quần chúng trường kỳ, cũng có thể vừa làm diễn viên vừa làm shipper giao đồ ăn.

Phố đi bộ Hoàng Điếm là nơi sôi động nhất. Ở đây mọi người ở mọi lứa tuổi ca hát, nhảy múa và tranh luận. Niềm tin và trí tưởng tượng của mọi người đều được cô đọng trong cùng một thời gian, không gian b́nh đẳng và rộng mở.

Ở Hoành Điếm, ai cũng là “diễn viên gạo cội”
Không giống như nhiều chứng chỉ chuyên môn khác, ngưỡng trở thành diễn viên quần chúng ở Hoành Điếm rất thấp, chỉ cần bạn từ 18-60 tuổi, đóng phí 10 NDT (hơn 32 ngh́n đồng), cung cấp giấy tờ thuê nhà và chứng minh nhân dân là có được chứng nhận diễn viên, có thể dơng dạc tuyên bố: Tôi là diễn viên!

Điều này chủ yếu là do độ khó khi diễn xuất trong Hoành Điếm quá thấp, chức năng chính của hầu hết các diễn viên quần chúng là thu hút mọi người tham gia, không yêu cầu kỹ năng diễn, hầu hết các vai phụ đều là phông nền mờ, có thể là người qua đường hoặc xác chết nằm bất động. Một số “diễn viên” lớn tuổi thích nhận vai xác chết, họ có thể nằm xuống hoặc thậm chí ngủ để kiếm tiền, nếu cần bôi máu giả lên mặt, họ có thể thêm 20 NDT (hơn 64 ngh́n đồng). Tuy nhiên, họ thường tiêu tiền càng sớm càng tốt để xua đuổi xui xẻo sau khi “người sống đóng vai người chết”.

Thỉnh thoảng đoàn phim thiếu người sẽ đến Hiệp hội diễn viên tuyển thêm người. Giai đoạn Trung Quốc nổi lên làn sóng phim cổ trang, khắp Hoành Điếm có đến 90% người mặc Hán phục, chỉ cần chăm chỉ nhận vai th́ lịch tŕnh ngày nào cũng dày đặc, một tháng có thể kiếm được vài ngh́n NDT.

Tại Hiệp hội diễn viên, mỗi sáng sớm, các diễn viên quần chúng tới đây để “ra trận”. Ban ngày, những người không có việc ǵ làm thường "ngồi thẩn thơ" ở đây và thỉnh thoảng được nhận một hộp cơm trưa

Nhưng hiện nay, với việc phim cổ trang đă bị hạn chế, muốn có vai diễn th́ phải tranh giành hoặc có thể đến hội diễn viên và “chờ đoàn làm phim đến tuyển”.

Thế nhưng Hoành Điếm đất chật người đông. Có không ít người đến đây t́m kế sinh nhai và đă bị lừa bởi những nhóm người hứa hẹn cho nhiều vai diễn kiếm nhiều tiền. Nhưng Hoành Điếm là như vậy, ai cũng nói nửa thật nửa đùa, phải cẩn thận!

Với giấc mơ ở Hoành Điếm, ranh giới giữa diễn xuất và hiện thực trở nên mờ nhạt.

Một nhóm người đang thảo luận về một dự án có vốn đầu tư vài triệu NDT, nhưng trên thực tế, nó vẫn chưa được đài phát thanh truyền h́nh nào “ngó đến”. Trên tường dán rất nhiều “sơ yếu lư lịch” của người với giấc mộng làm diễn viên, nhằm để các đoàn làm phim chú ư tới, nhưng đến nay hết phân nửa đă rời khỏi Hoành Điếm

Căn pḥng cho thuê trị giá 350 NDT (hơn 1,1 triệu đồng) bốc mùi, ḿ khô chưa đóng nắp trên bàn, quần lót treo trước cửa đă bạc màu, trên tường dán ḍng chữ "Mùa xuân ở Hoành Điếm"

Nơi những kiếp người đang t́m cách tồn tại
Trong trí tưởng tượng, một phim trường hiển nhiên phải đầy “trai xinh gái đẹp”, và đường phố phải tràn ngập những gương mặt trẻ trung. Nhưng hầu hết thời gian ở Hoàng Điếm, mọi người chỉ đi dép lê, mặc quần rộng thùng th́nh và “cưỡi con xe điện nhỏ” đi lang thang trên đường phố.

Hoành Điếm như một xă hội nhỏ, không lớn và dân số cũng không quá đông, bạn có thể gặp người quen ở bất cứ đâu.

Sáng sớm, một anh chàng đẹp trai, cao 1,85m, thân h́nh đầy cơ bắp đến quảng trường Hoành Điếm. Anh tập thể dục trên máy tập ở quảng trường.

Chàng trai này đến từ Thượng Hải, trước đây từng làm trong ngành thời trang. Anh chia sẻ bản thân rất lạc lơng trong cái guồng quay đó, ngoài việc quay cuồng với cốc cà phê mỗi ngày, anh thấy mệt mỏi và cam chịu. Sau khi nghỉ việc, anh bỏ nhà ở Thượng Hải và đến sống ở Hoành Điếm. Ngày nào ông cũng chơi game, đến quảng trường tập thể dục vào buổi sáng và buổi tối.

"Tôi không thể vật lộn ở ngoài kia được nữa. Có thể tập ở quảng trường, vậy tại sao tôi lại phải tốn nhiều tiền để đến pḥng tập gym? Nhưng ở Thượng Hải, bạn bắt buộc phải làm như vậy".

Các công ty truyền thông ở thành phố lớn đều có giới hạn là 35 tuổi, nhưng làm việc ở Hoành Điếm không xét đến tuổi tác , “Chỉ cần muốn làm th́ không bao giờ chết đói”.

10 giờ tối, đoàn làm phim vừa xong việc, sáng mai tiếp tục búi tóc và tất cả cùng "trở về thời nhà Tần"

Nhịp sống ở đây ngày càng trở nên chậm răi và có phần nhàn hạ, công việc thường ngày của các diễn viên quần chúng bao gồm diễn, ngủ nghỉ và chơi game khi buồn chán.

Chỉ trong vài ngày, bạn có thể nhận ra có rất nhiều cách để sống ở Hoành Điếm. Từ nhân viên khách sạn, đến người đưa tin về lịch tŕnh của người nổi tiếng trên mạng xă hội, những đoàn làm phim ngắn tự thực hiện…

Trên thực tế, v́ những người vào vai quần chúng thường bán đồ sau khi rời Hoành Điếm nên nhiều cửa hàng đồ cũ đă ra đời. Nếu đầu tư 10 NDT, bạn có thể mua một chiếc túi và một đôi giày, chủ tiệm có thể tốt bụng tặng bạn một chậu rửa mặt. 200 NDT (hơn 650 ngh́n đồng) là đủ để thuê một căn pḥng. Thế là một “Hoành Phiêu” mới có thể tự lập ở Hoàng Điếm ra đời.

Nhiều người sống trong cảnh nghèo khó ở các thành phố khác sẽ đến Hoành Điếm để lấy lại cảm giác tồn tại. Minh tinh, máy ảnh, người hâm mộ, hộp cơm rẻ tiền và "xác chết" nằm trên mặt đất… Tất cả cùng khiến Hoàng Điếm trở thành một “Utopia” (cộng đồng hoặc xă hội gần như hoàn hảo trên mọi mặt) mê hoặc ḷng người.

VietBF@ sưu tập