troopy
10-16-2023, 01:55
Hắn cứ suy nghĩ tìm cách để tiếp cận nàng nhưng không có điều kiện. Nàng bận tối mắt. Suy cho cùng thì nàng cũng chẳng có công to việc lớn gì, nhưng các quý bà sang chảnh, ăn chơi thì thời gian cũng không phải là dư dả?
Hắn tìm cách thả thính, nhưng thính thì chỉ làm xôn xao lũ lòng đong, mài mại. Còn với những người lịch lãm, giàu có thì thính không có nghĩa gì? Phải bả! Nhưng bả là gì? Quăng như thế nào? Mà đã quăng bả thì kẻ dính bả phải chết đứ đừ đừ. Còn quăng hụt, quăng dở dang, bả không đủ "độc" thì ước nguyện chiếm đoạt của hắn coi như chấm dứt. Vết nhơ ấy có khi xuống mồ cũng khó mà gột rửa được? Hắn nghĩ: Đã đánh phải thắng. Không thắng không đánh.
Hắn là cử nhân luật. Mà cái bằng cử nhân thời xưa khác thời nay. Thời xưa, "tri pháp, úy pháp" (biết luật, trọng luật). Còn thời nay, luật là cái qué gì? Đó chẳng qua là ý chí của giai cấp thống trị, nâng lên thành luật mà thôi. Chả trăm thằng tiến sỹ, cử nhân luật, hóa thân thành "củi", đang nhẩn nha ngồi bóc lịch là gì!
Hắn quyết định phải "cướp". Được ăn cả, ngã về không. Nhưng cướp tài sản dễ hơn là cướp tình. Hắn nhẩm lại bài học cũ: "Cướp là hành vi kẻ phạm tội, dùng vũ lực, tước bỏ sức kháng cự của người bị hại, rồi chiếm đoạt tài sản của họ". Hắn quyết định phải dùng vũ lực. Nhưng phải tung chưởng vào lúc nào là cả một bài toán khó.
Hắn đã từng mời nạn nhân đi ăn sáng, uống cà phê vài lần. Hôm nay hắn mời lần nữa. Nạn nhân cũng không nghi ngờ gì. Thực ra, hắn sợ cà phê. Chất "gây nghiện" này, luôn làm hắn mất ngủ. Hôm nay hắn liều. Ngủ nhiều mà làm gì? Người ta bảo, "cuộc đời có một gang tay. Ai hay ngủ ngày, còn có nửa gang". Trong khi chờ từng "giọt đắng" trong chiếc phin pha cà phê, thánh thót rơi xuống. Hắn tính toán đến địa điểm "thực hiện tội phạm". Bất chợt, hắn nhếch mép cười thầm. Diệu kế!
Bar cà phê trên tầng sáu của tòa "Hàm cá Mập" cạnh bờ hồ Hoàn Kiếm tươi đẹp và thơ mộng. Tàn tiệc, hắn liếc mắt xem đồng hồ. Hắn khẽ kêu ôi một tiếng. Nghe có vẻ đang "quên" một việc gì rất quan trọng? Hắn kêu thanh toán tiền rồi quây quả bảo nàng đứng dậy. Vào cầu thang máy. Thang mở, hắn nhường nàng vào trước.
Hắn vội vàng đóng cửa cầu thang lại. Bất giác, hắn xoay người 180 độ. Hắn ôm chặt lấy nàng, ép vào cầu thang, đính một nụ hôn khao khát lên đôi môi cánh Sen xinh đẹp. Nàng run người. Ôm chặt lấy hắn. Nhìn thang máy đã xuống đến tầng hai, nàng vội vàng đẩy hắn ra, kéo vạt áo lên lau miệng.
Vụ cướp ngày ấy đã đưa cuộc đời hắn sang một trang mới.
VietBF@sưu tập
Hắn tìm cách thả thính, nhưng thính thì chỉ làm xôn xao lũ lòng đong, mài mại. Còn với những người lịch lãm, giàu có thì thính không có nghĩa gì? Phải bả! Nhưng bả là gì? Quăng như thế nào? Mà đã quăng bả thì kẻ dính bả phải chết đứ đừ đừ. Còn quăng hụt, quăng dở dang, bả không đủ "độc" thì ước nguyện chiếm đoạt của hắn coi như chấm dứt. Vết nhơ ấy có khi xuống mồ cũng khó mà gột rửa được? Hắn nghĩ: Đã đánh phải thắng. Không thắng không đánh.
Hắn là cử nhân luật. Mà cái bằng cử nhân thời xưa khác thời nay. Thời xưa, "tri pháp, úy pháp" (biết luật, trọng luật). Còn thời nay, luật là cái qué gì? Đó chẳng qua là ý chí của giai cấp thống trị, nâng lên thành luật mà thôi. Chả trăm thằng tiến sỹ, cử nhân luật, hóa thân thành "củi", đang nhẩn nha ngồi bóc lịch là gì!
Hắn quyết định phải "cướp". Được ăn cả, ngã về không. Nhưng cướp tài sản dễ hơn là cướp tình. Hắn nhẩm lại bài học cũ: "Cướp là hành vi kẻ phạm tội, dùng vũ lực, tước bỏ sức kháng cự của người bị hại, rồi chiếm đoạt tài sản của họ". Hắn quyết định phải dùng vũ lực. Nhưng phải tung chưởng vào lúc nào là cả một bài toán khó.
Hắn đã từng mời nạn nhân đi ăn sáng, uống cà phê vài lần. Hôm nay hắn mời lần nữa. Nạn nhân cũng không nghi ngờ gì. Thực ra, hắn sợ cà phê. Chất "gây nghiện" này, luôn làm hắn mất ngủ. Hôm nay hắn liều. Ngủ nhiều mà làm gì? Người ta bảo, "cuộc đời có một gang tay. Ai hay ngủ ngày, còn có nửa gang". Trong khi chờ từng "giọt đắng" trong chiếc phin pha cà phê, thánh thót rơi xuống. Hắn tính toán đến địa điểm "thực hiện tội phạm". Bất chợt, hắn nhếch mép cười thầm. Diệu kế!
Bar cà phê trên tầng sáu của tòa "Hàm cá Mập" cạnh bờ hồ Hoàn Kiếm tươi đẹp và thơ mộng. Tàn tiệc, hắn liếc mắt xem đồng hồ. Hắn khẽ kêu ôi một tiếng. Nghe có vẻ đang "quên" một việc gì rất quan trọng? Hắn kêu thanh toán tiền rồi quây quả bảo nàng đứng dậy. Vào cầu thang máy. Thang mở, hắn nhường nàng vào trước.
Hắn vội vàng đóng cửa cầu thang lại. Bất giác, hắn xoay người 180 độ. Hắn ôm chặt lấy nàng, ép vào cầu thang, đính một nụ hôn khao khát lên đôi môi cánh Sen xinh đẹp. Nàng run người. Ôm chặt lấy hắn. Nhìn thang máy đã xuống đến tầng hai, nàng vội vàng đẩy hắn ra, kéo vạt áo lên lau miệng.
Vụ cướp ngày ấy đã đưa cuộc đời hắn sang một trang mới.
VietBF@sưu tập