troopy
10-24-2023, 09:11
Tháng bẩy về ,trời cứ mưa rả rích, mưa cả ngày lẫn đêm. Tiếng mưa rơi cứ tí tách trên mái hiên trước sân nhà, nghe sao mà buồn đến vậy... An vừa gội đầu xong, đang hong hong mái tóc, bỗng có tiếng chuông điện thoai reo, An bật máy nghe, bên kia đầu máy, giọng môt người đàn ông ngập ngừng :
- A lô, đây có p.h.ả.i..?
An nhẹ nhàng :
- A lô, ai đấy ạ ?
Tiếng người đàn ông vẫn ngập ngừng , nhỏ nhẹ.
- A lô, đây có phải số điện thoại của An không ?
- Dạ, đúng rồi ! Anh là ai , ở đâu đấy ạ?
Giọng người đàn ông nhẹ nhàng thong thả hơn :
-Anh ở ...anh ở...
An bỗng giật mình, như sực nhớ ra điều gì, thoáng chút tư lự rồi cô nói trong vội vã :
- Anh có phải là anh H không ạ?
- Đúng rồi em ! anh đây ! anh là H đây, em vẫn còn nhớ đến anh sao em?
An như vỡ òa, thoảng thốt :
-Trời ạ ! Giờ anh đang ở đâu? Sao anh biết mà gọi cho em , Đã mấy chục năm trời rồi ...
An luống cuống, nói chẳng nên lời. Trong An bỗng trào dâng lên môt cảm xúc lạ thường , vừa nghẹn ngào, vừa xúc động và hình như trong mớ cảm xúc hỗn độn ấy còn có môt chút gì đó như giận hờn, chua chát.
Bên kia đầu máy H như lặng đi , không biết nói gì. Anh hồi hộp, đợi chờ nghe từng lời nói của người phụ nữ bên kia đầu máy. Trong lòng anh cũng đang dâng lên niềm cảm xúc mãnh liêt và hình như có cả sự ngại ngùng và chút hối hận đan xen.
H ân cần dè dặt :
- Anh đang ở khu nghĩa trang , đoàn của anh trở về thăm chiến trường cũ, anh đã tìm rồi xin đươc số điện thoại của em, anh cứ tưởng em không còn nhớ đến anh nữa. Vậy mà...!
An ngắt lời anh :
- Chưa, chưa bao giờ em quên anh , anh ạ, em vẫn nhớ như in ngày ấy... Có lẽ anh sẽ không tin là tất cả những lá thư ngày ấy anh viết cho em đến giờ em vẫn còn giữ nguyên vẹn...
H lặng người đi, bất ngờ đến với anh.
Đã ba mươi mấy năm trời rồi, vậy mà An vẫn chưa quên anh, vẫn giữ đươc những lá thư của anh, còn thuộc lòng cả lời tỏ tình của anh trong bức thư anh viêt cho An khi anh cùng đồng đội đón tết trong căn hầm nơi biên giới.
Ngày ấy An là cô hoc sinh cấp ba. An xinh xắn, nhí nhảnh, hồn nhiên với tuổi 16 của mình. H là bộ đội đươc đơn vị cử đi học lớp quân y để phuc vụ cho chiến đấu. Đơn vị H đóng quân ngay gần nhà An. H quen An qua môt người bạn cùng đơn vị. Chiều chiều khi đơn vị cho ra ngoài, H thường đến nhà An chơi, An nhí nhảnh, hồn nhiên, vô tư khiến H để ý, anh luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho An , quý mến An và luôn nhắc nhở An cố gắng hoc hành.
Là đứa con gái nhạy cảm , An đã nhận ra tình cảm của H dành cho cô nhưng cô chưa dám nghĩ đến chuyện ấy vì cô còn đang học. H cũng không muốn An chểnh mảng học hành nên anh luôn giữ tình cảm trong lòng , không thổ lộ với An , luôn mong An hoc tâp tốt còn thi vào đai học , sau này đi thoát li cho đỡ vất vả.
Chẳng dám thổ lộ tình cảm lúc này với An nhưng mỗi lúc đựơc ngồi cạnh nhau chỉ có hai đứa, H thường nói nhỏ với An rằng :
- Anh vẫn đợi em hoc cấp ba song đấy nhé...
An hiểu đươc điều H muốn nhắn nhủ vơi mình nên cô chỉ cười và quay măt đi nơi khác.
Ít lâu sau thì đơn vị H chuyển về môt xã vùng sâu để làm kinh tế phục vụ chiến đấu, thế là cứ chiều thứ bẩy anh lại xin phép đơn vị rồi ra đường đón An, đèo An đi hoc về.Quãng đường dài hai chục cây số vậy mà H vẫn lai An bon bon trên chiêc xe đạp cà tàng, cũ rích...!
Tình cảm của H và An cứ thế trôi theo tháng ngày. An hy vọng khi học song An sẽ đón nhận điều gì đó thiêng liêng từ những câu nói thầm của H.
Chiến sự xảy ra càng ngày càng ác liêt hơn, tình hình rất căng thẳng. Vùng biên giới phía bắc Trung quốc đánh chiếm rât ác liêt. H nhận nhiêm vụ mới, anh cùng anh em đơn vị lên chiến trường phuc vụ chiến đấu. Trong căn hầm bé nhỏ, H vẫn thường xuyên viết thư về cho An , kể chuyện gian khổ nơi chiến hào cho Cô nghe , An lo lắng lắm, An cũng viết rất nhiều thư cho H, gửi muôn vàn thương nhớ qua những trang thư nhưng chiến tranh luôn mất mát, đau thương là vậy, sau môt thời gian thì những lá thư H và An cứ thưa dần, thưa dần và mất liên lạc hẳn. An và H biệt tin nhau từ đó...!
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, vậy là cách đó đã 33 năm rồi. Mọi điều đã đổi thay theo vòng quay của cuôc sống nhưng trong lòng H chưa hết nỗi niềm trăn trở nhớ về An. Lời nói thầm với cô gái nhỏ năm nào vẫn thôi thúc anh muốn trở về với quá khứ, tìm lại chút kỉ niệm dấu yêu mà anh đã để mãi trong lòng và rồi anh đã quyết định trở lại thăm chiến trường xưa và tìm lại người con gái ấy...!
Đêm tháng bẩy, ngoài trời mưa vẫn cứ giăng giăng, từng giọt cứ tí tách hòa âm vào bóng đêm trong quán vắng . Bên ánh sáng mờ mờ, ảo ảo của quán cafê nhỏ, An và anh ngồi bên nhau lặng lẽ, không ai nói với ai câu nào, Không gian có vẻ trùng xuống,Trong tích tắc, kí ức của hơn 30 năm về trước cứ hiện về. Hình ảnh của anh lính trẻ hai mươi tuổi đầu với dáng vẻ thanh thanh ,gương mặt nhỏ nhắn, sáng sủa, với chiếc mũ con đội đầu ngày nào, bỗng hiện về trong An ..Bầu không khí đang tĩnh lặng chợt H khẽ khàng vẻ áy náy :
- An à, em giận anh lắm phải không ?ngàn lần xin lỗi em , An có thể tha thứ cho anh được không ?
An chua chát mỉm cười trong khi giọt nước măt đã lăn trên gò má ,cô nói nhỏ.
- Được chứ anh, em đâu có giận, em đã quên rồi, mọi giận hờn em đã cho vào dĩ vãng, Tất cả , tất cả với em giờ chỉ còn là kỷ niệm !
An lặng lẽ giấu đi giọt nước mắt không để H biết, An cúi xuống , rút từ trong túi ra tập giấy đươc gói trong ni lon cẩn thận, An nhẹ nhàng đưa cho a và nói:
- Anh H, Đây là toàn bộ những lá thư mà anh đã viêt cho Em cách đây hơn 30 năm về trước, khi cất bước theo chồng em đã mang theo và giấu dưới đáy va li quần áo, em đã nâng niu và cất giữ nó như báu vât của riêng mình. Em luôn luôn nghĩ rằng sẽ có môt ngày nào đó nhất định anh sẽ quay lại tìm em , nên em giữ đến tận giờ này, giờ thì xin trả lại cho anh ..
Nói rồi An giở tâp thư đưa cho H.Trong ánh đèn mờ của quán cafê , An nhìn rõ đôi mắt anh xúc động , mặt anh cúi xuống, bàn tay anh ngập ngừng đón nhận tâp thư từ tay An. Thât bất ngờ, có lẽ chính anh cũng không thể tin nổi rằng điều ấy là sự thât. Nhìn những trang thư đã ngả màu theo năm tháng, nét mực đã nhòe đi vì thời gian, những vết gấp đã sờn, những con tem đã bị gián gặm nhấm đi môt phần.Tất cả đã chịu sự chi phối của thời gian, của xa cách , riêng chỉ có cô chủ vẫn bền bỉ, kiên trì với thách thức của thờ gian, chờ đợi.
Dưới cơn mưa tí tách, hương vị của tách cafê tỏa ra hương thơm ngào ngạt . An và H ngồi kể cho nhau nghe về suốt những năm tháng đã qua, những thăng trầm của cuôc sống ,những ngày hai người mới gặp nhau.
Bất chợt H hỏi An.
- Vậy sau khi học song cấp ba, Em có đi thi đại học không ?
An trả lời :
-Ngày ấy em đi thi đai học nhưng em thi trượt, em trở về quê sống với Bố ,Mẹ . (An sống trên Hà giang là An sống cùng gia đình chị gái)
H dãi bày :
- Vậy chứ, thảo nào Anh viết thư cho em nhiều mà không thấy em trả lời hồi âm, anh nghĩ rằng em đã đi đại học.
- Còn anh thì sao? Anh ra quân khi nào vây? An hỏi nhỏ :
-Ngày đó chiến trường xảy ra rất ác liêt, pháo, đạn ầm ào cả ngày lẫn đêm, sự sống và cái chết chỉ là trong gang tấc. Nằm trong hầm thiếu thốn đủ thứ, chẳng có thời gian mà anh nghĩ đến điều gì khác nữa, cũng chẳng viết thư đươc cho gia đình và cho em ,nên mất liên lạc với em từ đó. Cuối năm 1987 anh đựơc ra quân, sau đó anh đi học đại học, rồi về công tác ở văn phòng Đảng ủy xã nhà.
Vậy là An đã hiểu vì sao An và H lại thất lạc nhau? Có lẽ là do chiến tranh môt phần, phần nữa là do sự thay đổi cuôc sống của mỗi người và đôi khi còn là do duyên phận nữa. Thôi đành là vậy...!
Giờ thì ai cũng đã có cuộc sống riêng của mình. Gặp lại nhau khi cả hai mái đầu đã chớm bac, hạnh phúc đã an bài , đủ đầy cho cải An và H.Cả hai đều đã trở thành ông ,bà nội, ngoại.Tất cả đã trở thành kỉ niêm của môt thời, môt thời dĩ vãng xa xưa...!
Dưới cơn mưa rơi nhè nhẹ, hai người chia tay nhau mà không hẹn ngày gặp lại...Họ chỉ còn biết cầu chúc cho nhau thât nhiều hanh phúc.Với An chẳng còn gì để mà phải buồn, phải tiếc hay nhớ nhung.Tất cả đã an bài, vậy là đủ cho môt kí ức đep, một mối tình chớm nở trong trắng và tinh khôi, dẫu xưa kia vẫn còn những điều dang dở nhưng với An giờ thì tất cả đã lùi vào dĩ vãng bình yên và đúng như lời môt người bạn mới của An vừa nói: " Hãy để gió cuốn đi "... !
VietBF@sưu tập
- A lô, đây có p.h.ả.i..?
An nhẹ nhàng :
- A lô, ai đấy ạ ?
Tiếng người đàn ông vẫn ngập ngừng , nhỏ nhẹ.
- A lô, đây có phải số điện thoại của An không ?
- Dạ, đúng rồi ! Anh là ai , ở đâu đấy ạ?
Giọng người đàn ông nhẹ nhàng thong thả hơn :
-Anh ở ...anh ở...
An bỗng giật mình, như sực nhớ ra điều gì, thoáng chút tư lự rồi cô nói trong vội vã :
- Anh có phải là anh H không ạ?
- Đúng rồi em ! anh đây ! anh là H đây, em vẫn còn nhớ đến anh sao em?
An như vỡ òa, thoảng thốt :
-Trời ạ ! Giờ anh đang ở đâu? Sao anh biết mà gọi cho em , Đã mấy chục năm trời rồi ...
An luống cuống, nói chẳng nên lời. Trong An bỗng trào dâng lên môt cảm xúc lạ thường , vừa nghẹn ngào, vừa xúc động và hình như trong mớ cảm xúc hỗn độn ấy còn có môt chút gì đó như giận hờn, chua chát.
Bên kia đầu máy H như lặng đi , không biết nói gì. Anh hồi hộp, đợi chờ nghe từng lời nói của người phụ nữ bên kia đầu máy. Trong lòng anh cũng đang dâng lên niềm cảm xúc mãnh liêt và hình như có cả sự ngại ngùng và chút hối hận đan xen.
H ân cần dè dặt :
- Anh đang ở khu nghĩa trang , đoàn của anh trở về thăm chiến trường cũ, anh đã tìm rồi xin đươc số điện thoại của em, anh cứ tưởng em không còn nhớ đến anh nữa. Vậy mà...!
An ngắt lời anh :
- Chưa, chưa bao giờ em quên anh , anh ạ, em vẫn nhớ như in ngày ấy... Có lẽ anh sẽ không tin là tất cả những lá thư ngày ấy anh viết cho em đến giờ em vẫn còn giữ nguyên vẹn...
H lặng người đi, bất ngờ đến với anh.
Đã ba mươi mấy năm trời rồi, vậy mà An vẫn chưa quên anh, vẫn giữ đươc những lá thư của anh, còn thuộc lòng cả lời tỏ tình của anh trong bức thư anh viêt cho An khi anh cùng đồng đội đón tết trong căn hầm nơi biên giới.
Ngày ấy An là cô hoc sinh cấp ba. An xinh xắn, nhí nhảnh, hồn nhiên với tuổi 16 của mình. H là bộ đội đươc đơn vị cử đi học lớp quân y để phuc vụ cho chiến đấu. Đơn vị H đóng quân ngay gần nhà An. H quen An qua môt người bạn cùng đơn vị. Chiều chiều khi đơn vị cho ra ngoài, H thường đến nhà An chơi, An nhí nhảnh, hồn nhiên, vô tư khiến H để ý, anh luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho An , quý mến An và luôn nhắc nhở An cố gắng hoc hành.
Là đứa con gái nhạy cảm , An đã nhận ra tình cảm của H dành cho cô nhưng cô chưa dám nghĩ đến chuyện ấy vì cô còn đang học. H cũng không muốn An chểnh mảng học hành nên anh luôn giữ tình cảm trong lòng , không thổ lộ với An , luôn mong An hoc tâp tốt còn thi vào đai học , sau này đi thoát li cho đỡ vất vả.
Chẳng dám thổ lộ tình cảm lúc này với An nhưng mỗi lúc đựơc ngồi cạnh nhau chỉ có hai đứa, H thường nói nhỏ với An rằng :
- Anh vẫn đợi em hoc cấp ba song đấy nhé...
An hiểu đươc điều H muốn nhắn nhủ vơi mình nên cô chỉ cười và quay măt đi nơi khác.
Ít lâu sau thì đơn vị H chuyển về môt xã vùng sâu để làm kinh tế phục vụ chiến đấu, thế là cứ chiều thứ bẩy anh lại xin phép đơn vị rồi ra đường đón An, đèo An đi hoc về.Quãng đường dài hai chục cây số vậy mà H vẫn lai An bon bon trên chiêc xe đạp cà tàng, cũ rích...!
Tình cảm của H và An cứ thế trôi theo tháng ngày. An hy vọng khi học song An sẽ đón nhận điều gì đó thiêng liêng từ những câu nói thầm của H.
Chiến sự xảy ra càng ngày càng ác liêt hơn, tình hình rất căng thẳng. Vùng biên giới phía bắc Trung quốc đánh chiếm rât ác liêt. H nhận nhiêm vụ mới, anh cùng anh em đơn vị lên chiến trường phuc vụ chiến đấu. Trong căn hầm bé nhỏ, H vẫn thường xuyên viết thư về cho An , kể chuyện gian khổ nơi chiến hào cho Cô nghe , An lo lắng lắm, An cũng viết rất nhiều thư cho H, gửi muôn vàn thương nhớ qua những trang thư nhưng chiến tranh luôn mất mát, đau thương là vậy, sau môt thời gian thì những lá thư H và An cứ thưa dần, thưa dần và mất liên lạc hẳn. An và H biệt tin nhau từ đó...!
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, vậy là cách đó đã 33 năm rồi. Mọi điều đã đổi thay theo vòng quay của cuôc sống nhưng trong lòng H chưa hết nỗi niềm trăn trở nhớ về An. Lời nói thầm với cô gái nhỏ năm nào vẫn thôi thúc anh muốn trở về với quá khứ, tìm lại chút kỉ niệm dấu yêu mà anh đã để mãi trong lòng và rồi anh đã quyết định trở lại thăm chiến trường xưa và tìm lại người con gái ấy...!
Đêm tháng bẩy, ngoài trời mưa vẫn cứ giăng giăng, từng giọt cứ tí tách hòa âm vào bóng đêm trong quán vắng . Bên ánh sáng mờ mờ, ảo ảo của quán cafê nhỏ, An và anh ngồi bên nhau lặng lẽ, không ai nói với ai câu nào, Không gian có vẻ trùng xuống,Trong tích tắc, kí ức của hơn 30 năm về trước cứ hiện về. Hình ảnh của anh lính trẻ hai mươi tuổi đầu với dáng vẻ thanh thanh ,gương mặt nhỏ nhắn, sáng sủa, với chiếc mũ con đội đầu ngày nào, bỗng hiện về trong An ..Bầu không khí đang tĩnh lặng chợt H khẽ khàng vẻ áy náy :
- An à, em giận anh lắm phải không ?ngàn lần xin lỗi em , An có thể tha thứ cho anh được không ?
An chua chát mỉm cười trong khi giọt nước măt đã lăn trên gò má ,cô nói nhỏ.
- Được chứ anh, em đâu có giận, em đã quên rồi, mọi giận hờn em đã cho vào dĩ vãng, Tất cả , tất cả với em giờ chỉ còn là kỷ niệm !
An lặng lẽ giấu đi giọt nước mắt không để H biết, An cúi xuống , rút từ trong túi ra tập giấy đươc gói trong ni lon cẩn thận, An nhẹ nhàng đưa cho a và nói:
- Anh H, Đây là toàn bộ những lá thư mà anh đã viêt cho Em cách đây hơn 30 năm về trước, khi cất bước theo chồng em đã mang theo và giấu dưới đáy va li quần áo, em đã nâng niu và cất giữ nó như báu vât của riêng mình. Em luôn luôn nghĩ rằng sẽ có môt ngày nào đó nhất định anh sẽ quay lại tìm em , nên em giữ đến tận giờ này, giờ thì xin trả lại cho anh ..
Nói rồi An giở tâp thư đưa cho H.Trong ánh đèn mờ của quán cafê , An nhìn rõ đôi mắt anh xúc động , mặt anh cúi xuống, bàn tay anh ngập ngừng đón nhận tâp thư từ tay An. Thât bất ngờ, có lẽ chính anh cũng không thể tin nổi rằng điều ấy là sự thât. Nhìn những trang thư đã ngả màu theo năm tháng, nét mực đã nhòe đi vì thời gian, những vết gấp đã sờn, những con tem đã bị gián gặm nhấm đi môt phần.Tất cả đã chịu sự chi phối của thời gian, của xa cách , riêng chỉ có cô chủ vẫn bền bỉ, kiên trì với thách thức của thờ gian, chờ đợi.
Dưới cơn mưa tí tách, hương vị của tách cafê tỏa ra hương thơm ngào ngạt . An và H ngồi kể cho nhau nghe về suốt những năm tháng đã qua, những thăng trầm của cuôc sống ,những ngày hai người mới gặp nhau.
Bất chợt H hỏi An.
- Vậy sau khi học song cấp ba, Em có đi thi đại học không ?
An trả lời :
-Ngày ấy em đi thi đai học nhưng em thi trượt, em trở về quê sống với Bố ,Mẹ . (An sống trên Hà giang là An sống cùng gia đình chị gái)
H dãi bày :
- Vậy chứ, thảo nào Anh viết thư cho em nhiều mà không thấy em trả lời hồi âm, anh nghĩ rằng em đã đi đại học.
- Còn anh thì sao? Anh ra quân khi nào vây? An hỏi nhỏ :
-Ngày đó chiến trường xảy ra rất ác liêt, pháo, đạn ầm ào cả ngày lẫn đêm, sự sống và cái chết chỉ là trong gang tấc. Nằm trong hầm thiếu thốn đủ thứ, chẳng có thời gian mà anh nghĩ đến điều gì khác nữa, cũng chẳng viết thư đươc cho gia đình và cho em ,nên mất liên lạc với em từ đó. Cuối năm 1987 anh đựơc ra quân, sau đó anh đi học đại học, rồi về công tác ở văn phòng Đảng ủy xã nhà.
Vậy là An đã hiểu vì sao An và H lại thất lạc nhau? Có lẽ là do chiến tranh môt phần, phần nữa là do sự thay đổi cuôc sống của mỗi người và đôi khi còn là do duyên phận nữa. Thôi đành là vậy...!
Giờ thì ai cũng đã có cuộc sống riêng của mình. Gặp lại nhau khi cả hai mái đầu đã chớm bac, hạnh phúc đã an bài , đủ đầy cho cải An và H.Cả hai đều đã trở thành ông ,bà nội, ngoại.Tất cả đã trở thành kỉ niêm của môt thời, môt thời dĩ vãng xa xưa...!
Dưới cơn mưa rơi nhè nhẹ, hai người chia tay nhau mà không hẹn ngày gặp lại...Họ chỉ còn biết cầu chúc cho nhau thât nhiều hanh phúc.Với An chẳng còn gì để mà phải buồn, phải tiếc hay nhớ nhung.Tất cả đã an bài, vậy là đủ cho môt kí ức đep, một mối tình chớm nở trong trắng và tinh khôi, dẫu xưa kia vẫn còn những điều dang dở nhưng với An giờ thì tất cả đã lùi vào dĩ vãng bình yên và đúng như lời môt người bạn mới của An vừa nói: " Hãy để gió cuốn đi "... !
VietBF@sưu tập