therealrtz
11-06-2023, 09:05
Một số người có thói quen không thích đỡ bát khi ăn, thích rung chân và nhún khi ngồi hoặc đứng. Lúc này, các trưởng lăo sẽ khiển trách: “Ăn cơm, tay không bưng bát, nghèo một đời. Quen thói rung chân, xui xẻo 3 kiếp”. Những hành động này là thói xấu, nhưng liệu nó có thực sự nghiêm trọng như vậy?
Ăn cơm, tay không bưng bát, nghèo một đời
Chuyện kể rằng vào thời Nam Tống, có một vị Hoàng đế v́ chiến tranh loạn lạc mà suưt chết đói. Sau đó, một người ăn xin tên là Cao Quân đă cho anh ta một nửa số bánh mà anh ta vừa ăn xin, và cứu sống Hoàng đế.
Sau khi Hoàng đế trở về cung, rất cảm kích Cao Quân nên truyền vào cung để hưởng vinh hoa phú quư, nhưng Cao Quân đă quen với cuộc sống “tự tại” và không thể chịu đựng các quy tắc của cung. Trong một thời gian dài, anh đă cầu xin Hoàng đế "thả" ḿnh, hoặc để ông sống một cuộc sống "tự do và dễ dàng".
Hoàng đế không c̣n cách nào khác ngoài việc đồng ư. V́ sợ Cao Quân bị đói, Hoàng đế đă đặc biệt ban cho ông một “bát cơm vàng” để ăn xin. Chỉ cần cầm bát này mà đi ăn xin, tất cả những ai thấy đều phải từ thiện, nếu không là làm trái ư vua và quy vào tội bất kính. .
Cao Quân mừng rỡ v́ có được “bát cơm vàng” , nghĩa là anh không c̣n lo cơm ăn áo mặc, không c̣n phải lo ăn xin nữa. Dựa vào “bát cơm vàng” và “mối quan hệ đặc biệt” với Hoàng đế, Cao Quân chẳng mấy chốc được các quan viên “chăm sóc đặc biệt”, cuộc sống ngày một khấm khá hơn.
Một ngày nọ, Cao Quân mời hai người bạn là Vương Bân và Lưu Phi đến nhà ḿnh ăn tối, nhưng vừa ăn được nửa bữa, Vương Bân nói rằng có chuyện đă xảy ra và vội vàng rời đi. Trước khi đi, anh ta c̣n dành cho Lưu Phi một cái nháy mắt, hàm ư anh ta cũng nên nhanh rời khỏi đây. Lưu Phi hiểu ra, liền nói không khỏe rồi rời cáo lưu. Trên đường đi, Vương Bận nói ra lư do v́ sao lại phải rời đi. Lư do là v́ Cao Quân đă dùng “bát cơm vàng” mà Hoàng thượng ban để ăn cơm nhưng lại không bưng bát cơm lên, cũng không để bên cạnh bát cơm mà lại dúi xuống dưới bàn. Những chiếc bát ăn cơm b́nh thường nếu bị đánh vỡ th́ có thể không sao, nhưng nếu chiếc bát cơm vàng do Hoàng đế ban tặng bị vỡ th́ sao?"
Dự đoán của Vương Bân là đúng ... Ngay sau đó, Cao Quân đă vô t́nh làm vỡ "Bát cơm vàng" v́ không cầm bát bằng tay. Cao Quân đă ăn xin và trở nên quen với việc ăn xin. Vỡ "Bát cơm vàng", coi như không c̣n nguồn cơm ăn áo mặc.
Thậm chí, khi Hoàng thượng biết được, ông rất tức giận, không những không được bát cơm vàng mà c̣n bị tịch thu toàn bộ tài sản gia đ́nh mà cuối cùng đi ăn xin ... và bị phạt: ăn xin măi măi ...
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2294101&stc=1&d=1699261469
Ngoài ra, người xưa cho rằng, khi ăn cơm th́ một tay phải cầm đũa, c̣n tay kia cầm bát. Đây cũng chính là cách để người ta thể hiện sự trân trọng với từng bát cơm, tượng trưng cho của cải và sức lao động của con người. Người ăn uống lỗ măng, một tay cầm đũa, tay kia không bưng bát th́ có thể làm đổ bát, thức ăn ra ngoài. Người này được dự đoán sẽ nghèo khổ cả đời, khó có thể phất lên.
Quen thói rung chân, xui xẻo 3 kiếp
Người ta kể rằng vào thời Nhân Tông của nhà Minh, có một thần đồng tên là Tạ Trùng Khánh, người đă đọc thuộc ḷng Tứ thư và Ngũ kinh điển khi mới 6 tuổi. Vào năm 1405 sau Công Nguyên, chàng công tử 20 tuổi Xie Changqing chuẩn bị đến kinh đô để tham gia kỳ thi. Khi anh ta rời đi, người cố vấn của anh đă cảnh báo:“Nhà ngươi cái ǵ cũng tốt, nhưng cái tật rung chân, nhún vai th́ phải sửa. Kỳ thi lần này rất quan trọng, là kỳ thi do chính Hoàng đế chủ tŕ. Đừng phạm sai lầm...”
Sau khi có kết quả, Tạ Trùng Khánh tự tước bỏ danh vọng và măi măi không thể làm quan qua ba thế hệ. Điều này khiến anh rất ngạc nhiên. Sau đó, thái giám nhỏ bên cạnh hoàng đế đă giúp anh giải đáp thắc mắc này. Hóa ra câu trả lời của Tạ Trùng Khánh thực sự rất hay. Hoàng đế đă chỉ định anh ta là người chiến thắng. Chính v́ cái tật rung chân, nhún vai không đứng đắn đă hủy hoại hoàn toàn tương lai và chôn vùi tài năng của anh. Tại sao? V́ Hoàng đế lúc bấy giờ là Hồng Hi đế, một người béo bị bệnh ở chân và liệt nửa người, Tạ Trùng Khánh rung chân và nhún vai trước mặt ông ấy, chẳng phải là mỉa mai và châm biếm sao?
Người xưa cho rằng người khi ngồi hay rung chân cho thấy sự tự bằng ḷng với cuộc sống, tự măn với kết quả mà ḿnh đạt được. Những người này thường không có chí tiến thủ và dễ dàng thỏa măn. Chưa kể, người thường xuyên rung chân, lắc chân sẽ khiến vận khí, tài lộc bay đi. Hơn nữa, lắc chân là một loại h́nh dáng bề ngoài phù phiếm, gây mất ấn tượng khi có mặt tại nơi công cộng. V́ thế, mọi người nên tránh thói quen này. Nhiều người c̣n quan niệm, những người thường xuyên rung chân c̣n khiến phúc khí của ḿnh rơi rụng hết. Đặc biệt, rung chân c̣n là biểu hiện của sự bất cẩn, ham chơi, thiếu nghiêm túc.
Bên cạnh rung chân th́ người thích nhún vai cũng là cử chỉ hao tổn tài lộc. Một số người thích nhún vai, khi di chuyển thích làm cho vai ḿnh lắc động. Nhưng cũng có người nhún vai luôn giữ cổ thẳng về phía trước, nh́n giống như con gà đang vươn cổ kiếm mồi. Những người thích nhún vai sẽ có cuộc sống không mấy ổn định, dễ gặp xui xẻo.
Dù quan niệm “Ăn cơm, tay không bưng bát, nghèo một đời. Quen thói rung chân, xui xẻo 3 kiếp” không chính xác hoàn toàn nhưng mỗi người cũng nên loại bỏ những thói quen tiêu cực này.
VietBF@ Sưu tập
Ăn cơm, tay không bưng bát, nghèo một đời
Chuyện kể rằng vào thời Nam Tống, có một vị Hoàng đế v́ chiến tranh loạn lạc mà suưt chết đói. Sau đó, một người ăn xin tên là Cao Quân đă cho anh ta một nửa số bánh mà anh ta vừa ăn xin, và cứu sống Hoàng đế.
Sau khi Hoàng đế trở về cung, rất cảm kích Cao Quân nên truyền vào cung để hưởng vinh hoa phú quư, nhưng Cao Quân đă quen với cuộc sống “tự tại” và không thể chịu đựng các quy tắc của cung. Trong một thời gian dài, anh đă cầu xin Hoàng đế "thả" ḿnh, hoặc để ông sống một cuộc sống "tự do và dễ dàng".
Hoàng đế không c̣n cách nào khác ngoài việc đồng ư. V́ sợ Cao Quân bị đói, Hoàng đế đă đặc biệt ban cho ông một “bát cơm vàng” để ăn xin. Chỉ cần cầm bát này mà đi ăn xin, tất cả những ai thấy đều phải từ thiện, nếu không là làm trái ư vua và quy vào tội bất kính. .
Cao Quân mừng rỡ v́ có được “bát cơm vàng” , nghĩa là anh không c̣n lo cơm ăn áo mặc, không c̣n phải lo ăn xin nữa. Dựa vào “bát cơm vàng” và “mối quan hệ đặc biệt” với Hoàng đế, Cao Quân chẳng mấy chốc được các quan viên “chăm sóc đặc biệt”, cuộc sống ngày một khấm khá hơn.
Một ngày nọ, Cao Quân mời hai người bạn là Vương Bân và Lưu Phi đến nhà ḿnh ăn tối, nhưng vừa ăn được nửa bữa, Vương Bân nói rằng có chuyện đă xảy ra và vội vàng rời đi. Trước khi đi, anh ta c̣n dành cho Lưu Phi một cái nháy mắt, hàm ư anh ta cũng nên nhanh rời khỏi đây. Lưu Phi hiểu ra, liền nói không khỏe rồi rời cáo lưu. Trên đường đi, Vương Bận nói ra lư do v́ sao lại phải rời đi. Lư do là v́ Cao Quân đă dùng “bát cơm vàng” mà Hoàng thượng ban để ăn cơm nhưng lại không bưng bát cơm lên, cũng không để bên cạnh bát cơm mà lại dúi xuống dưới bàn. Những chiếc bát ăn cơm b́nh thường nếu bị đánh vỡ th́ có thể không sao, nhưng nếu chiếc bát cơm vàng do Hoàng đế ban tặng bị vỡ th́ sao?"
Dự đoán của Vương Bân là đúng ... Ngay sau đó, Cao Quân đă vô t́nh làm vỡ "Bát cơm vàng" v́ không cầm bát bằng tay. Cao Quân đă ăn xin và trở nên quen với việc ăn xin. Vỡ "Bát cơm vàng", coi như không c̣n nguồn cơm ăn áo mặc.
Thậm chí, khi Hoàng thượng biết được, ông rất tức giận, không những không được bát cơm vàng mà c̣n bị tịch thu toàn bộ tài sản gia đ́nh mà cuối cùng đi ăn xin ... và bị phạt: ăn xin măi măi ...
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2294101&stc=1&d=1699261469
Ngoài ra, người xưa cho rằng, khi ăn cơm th́ một tay phải cầm đũa, c̣n tay kia cầm bát. Đây cũng chính là cách để người ta thể hiện sự trân trọng với từng bát cơm, tượng trưng cho của cải và sức lao động của con người. Người ăn uống lỗ măng, một tay cầm đũa, tay kia không bưng bát th́ có thể làm đổ bát, thức ăn ra ngoài. Người này được dự đoán sẽ nghèo khổ cả đời, khó có thể phất lên.
Quen thói rung chân, xui xẻo 3 kiếp
Người ta kể rằng vào thời Nhân Tông của nhà Minh, có một thần đồng tên là Tạ Trùng Khánh, người đă đọc thuộc ḷng Tứ thư và Ngũ kinh điển khi mới 6 tuổi. Vào năm 1405 sau Công Nguyên, chàng công tử 20 tuổi Xie Changqing chuẩn bị đến kinh đô để tham gia kỳ thi. Khi anh ta rời đi, người cố vấn của anh đă cảnh báo:“Nhà ngươi cái ǵ cũng tốt, nhưng cái tật rung chân, nhún vai th́ phải sửa. Kỳ thi lần này rất quan trọng, là kỳ thi do chính Hoàng đế chủ tŕ. Đừng phạm sai lầm...”
Sau khi có kết quả, Tạ Trùng Khánh tự tước bỏ danh vọng và măi măi không thể làm quan qua ba thế hệ. Điều này khiến anh rất ngạc nhiên. Sau đó, thái giám nhỏ bên cạnh hoàng đế đă giúp anh giải đáp thắc mắc này. Hóa ra câu trả lời của Tạ Trùng Khánh thực sự rất hay. Hoàng đế đă chỉ định anh ta là người chiến thắng. Chính v́ cái tật rung chân, nhún vai không đứng đắn đă hủy hoại hoàn toàn tương lai và chôn vùi tài năng của anh. Tại sao? V́ Hoàng đế lúc bấy giờ là Hồng Hi đế, một người béo bị bệnh ở chân và liệt nửa người, Tạ Trùng Khánh rung chân và nhún vai trước mặt ông ấy, chẳng phải là mỉa mai và châm biếm sao?
Người xưa cho rằng người khi ngồi hay rung chân cho thấy sự tự bằng ḷng với cuộc sống, tự măn với kết quả mà ḿnh đạt được. Những người này thường không có chí tiến thủ và dễ dàng thỏa măn. Chưa kể, người thường xuyên rung chân, lắc chân sẽ khiến vận khí, tài lộc bay đi. Hơn nữa, lắc chân là một loại h́nh dáng bề ngoài phù phiếm, gây mất ấn tượng khi có mặt tại nơi công cộng. V́ thế, mọi người nên tránh thói quen này. Nhiều người c̣n quan niệm, những người thường xuyên rung chân c̣n khiến phúc khí của ḿnh rơi rụng hết. Đặc biệt, rung chân c̣n là biểu hiện của sự bất cẩn, ham chơi, thiếu nghiêm túc.
Bên cạnh rung chân th́ người thích nhún vai cũng là cử chỉ hao tổn tài lộc. Một số người thích nhún vai, khi di chuyển thích làm cho vai ḿnh lắc động. Nhưng cũng có người nhún vai luôn giữ cổ thẳng về phía trước, nh́n giống như con gà đang vươn cổ kiếm mồi. Những người thích nhún vai sẽ có cuộc sống không mấy ổn định, dễ gặp xui xẻo.
Dù quan niệm “Ăn cơm, tay không bưng bát, nghèo một đời. Quen thói rung chân, xui xẻo 3 kiếp” không chính xác hoàn toàn nhưng mỗi người cũng nên loại bỏ những thói quen tiêu cực này.
VietBF@ Sưu tập