PDA

View Full Version : Đời người được/mất chưa phải là phúc/họa


trungthuc
01-04-2024, 18:30
Xưa nay, rất nhiều người cho rằng khi đạt được thứ gì thì đó là phúc và khi mất đi thì là họa. Nhưng có rất nhiều sự tình trong cuộc đời thì khi đạt được chưa hẳn đã là phúc, khi mất đi cũng chưa phải đã là họa.

Trong cuộc sống thường ngày có rất nhiều người lấy góc độ được/mất của bản thân để đo lường sự việc và cho là tốt hay xấu, là phúc hay họa. Lại có những người mỗi ngày đều do được/mất một chút lợi nhỏ mà biểu lộ ra chuyện vui hay buồn. Nhưng bởi vì mọi người đều chỉ là nhìn thấy các biểu hiện bên ngoài của sự tình mà không nhìn thấy hết được mối liên kết giữa họa phúc của nó. Kỳ thực, có rất nhiều sự việc khi xảy ra không thể nào ngay lập tức phán đoán được đó là họa hay là phúc. Người ta nếu không có vướng phải thất bại sẽ không nâng cao được trí tuệ, không có sự trả giá thì sẽ không có được thu hoạch.
https://blogger.googleuserco ntent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhXzS215UvyJ-wZ1ogKTxVyjcfeHv8Nah p32gie1EyHElYMA9pePj UM2Q5mbMantlOM6OTbGa i35leSZNPR6DsZJdcVQ3 W2z394YleAynObw4dizN xPiJZJd0_wOH04UJmgZ1 IY1ndugLHyQRZ8qumNsa M-xI5YPNgHAmgGL8gLU81N JAw4VRSjHUi2GJuZ/w640-h426/2.jpeg
(Minh họa)
Trong Đạo Đức Kinh có viết: "Họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục", tức là họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa, họa và phúc là nương tựa vào nhau để tồn tại và có thể chuyển hóa được cho nhau. Họa là điều kiện tiên quyết để tạo ra phúc, còn phúc lại hàm chứa cảc nhân tố của họa. Hay nói một cách khác, việc tốt và việc xấu là có thể chuyển hóa được cho nhau. Ở trong điều kiện nhất định, phúc sẽ biến thành họa và họa cũng có thể sẽ biến thành phúc. Loại biến hóa này sâu đậm ra sao thì không có ai lường trước được, và cũng khó có thể đoán biết được.

Một ví dụ minh họa rõ nét nhất về việc phúc họa chuyển hóa cho nhau chính là câu chuyện "Tái ông thất mã, yên tri phi phúc". Câu chuyện được ghi trong sách "Hoài Nam Tử. Nhân gian huấn" như sau:

Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ, có nuôi một con ngựa. Một hôm con trai ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa chạy vọt qua nước Hồ mất tăm. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.
Ông lão là người thông hiểu việc đời nên rất bình tĩnh nói:"Biết đâu con ngựa khi chạy mất ấy đem lại điều tốt lành cho tôi".

Vài tháng sau, con ngựa chạy mất tăm ấy lại quay trở về và dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, vừa cao lớn vừa mạnh mẽ.
Những người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.

Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: "Biết đâu việc được ngựa Hồ này sẽ mang đến tai họa cho tôi".

Con trai của ông lão rất thích cưỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì rất thích, liền nhảy lên lưng cưỡi nó chạy đi. Con ngựa này chưa thuần nết nên đã nhảy loạn lên. Một lần nọ, con ông lão không cẩn thận để cho con ngựa hất xuống, té gãy xương đùi, bị què chân, tật nguyền.

Những người trong xóm lại vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua này lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế".
Ông lão thản nhiên nói: "Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa này mà được phúc".

Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lược Trung Nguyên. Tất cả thanh niên trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống giặc Hồ. Quân Hồ mạnh, đánh tan đạo quân mới được gọi nhập ngũ, các trai tráng đều bị tử trận, riêng chỉ có con trai ông lão do bị què chân nên miễn đi lính. Nhờ vậy mà cha con ông bảo toàn được tính mạng, sống an bình suốt quãng đời còn lại.

Đời là vô thường, chẳng biết được hôm nay có tai họa hay không. Những gì con người đã đánh mất sẽ trở lại theo cách khác trong tương lai.

Làm người, đừng nên đòi hỏi người khác phải thuận theo ý muốn của mình, cũng đừng nên ham muốn một cách mù quáng và đừng nên ghen tỵ với người khác. Hãy giữ cho mình một trái tim nhân hậu, ngay thẳng, khoan dung với người khác nhưng cũng phải biết nghiêm khắc với chính mình, ngay cả khi bạn mất đi một thứ gì đó, điều đó sẽ được bù đắp bằng một cách khác.

Cuộc sống có mười phần thì chín phần sẽ không vừa ý, nên hãy cứ sống thảnh thơi, xem mọi thứ đều là bèo dạt mây trôi. Rắc rối thực ra là do bản thân tự mình chuốc lấy, suy nghĩ càng nhiều cũng sẽ khiến cho bản thân càng thêm bị dằn vặt đau khổ. Luôn giữ một trái tim bình tĩnh, lý trí sáng suốt để đối mặt với những gì được và mất ở đời, mỉm cười với cuộc sống và gặt hái những niềm hạnh phúc giản đơn nhất từ những điều mà chúng ta đang có. Nếu bạn còn sống, bạn hãy sống thật vui vẻ, đừng nên để những tháng ngày trôi qua đầy những hối tiếc.

Được chưa chắc đã là phúc. Có được những gì bạn cần là một phúc lành; ham muốn quá nhiều sẽ khiến cho chúng ta luôn thấy mệt mỏi. Nhân sinh có đủ loại, bất kể được hay mất, buồn hay vui, hãy cứ bình tĩnh mà đối mặt với tất cả, để rồi một ngày chúng ta sẽ nhận ra được, mất ở đời là lẽ đương nhiên, cho nên hãy cứ thuận theo tự nhiên mà sống.

Đừng nên trốn chạy, cũng đừng nên oán trời oán đất, đừng nên đổ lỗi cho người khác, vì nếu đổ lỗi cho người khác sẽ chỉ tăng thêm rắc rối vô ích. Những gì đã đạt được có thể là may mắn, đã đánh mất đi rồi là do số mệnh, hãy học cách nhìn nhận được và mất với tâm trạng trầm tĩnh. Hãy biết ơn cuộc sống và trân trọng từng giây phút ở hiện tại này.