vuitoichat
02-14-2024, 17:08
Theo như chồng cũ Thu Phương là Huy MC đă chia sẻ về sự nghiệp, cơ duyên gặp gỡ của anh và vợ cũ vừa qua, tại chương tŕnh Nhà có khách, trong lúc Huy MC là con trai Hà Nội đa số là công tử, hơn nữa tôi lại là con út nữa nên hầu như trước đây không phải đụng tay đụng chân bất cứ vào việc ǵ hết cả.
Thu nhập của tôi ở quán cũng khá, vào khoảng 8000 đô một tháng
Cuộc đời tôi không tránh khỏi chữ duyên. Lúc đó tôi mở quán cà phê ở North Hollywood. Khách của tôi toàn người Mỹ, là dân nghệ sĩ, nhà văn, người viết kịch bản phim, toàn dân Hollywood. Tôi có lợi thế là nói được tiếng Anh từ thời chưa qua Mỹ v́ học tiếng Anh từ nhỏ. Tôi tự tin rằng ḿnh nói tiếng Anh tương đối vững.
https://i.postimg.cc/PqztkdFh/hmc2-17079008693782116014 19.jpg
Sau đó, tôi quen vợ hiện tại ở quận Cam và cứ đi đi lại lại giữa quán với chỗ bà xă nên hơi nản. Nhưng phải đến khi kết hôn và sinh đứa thứ nhất tôi mới bỏ làm quán v́ không thể nào cáng đáng được mọi thứ nữa, phải buông tay.
Thực ra lúc đó thu nhập của tôi ở quán cũng khá, vào khoảng 8000 đô một tháng. Nhưng tôi nghĩ nếu có đi thuê một người trông con cũng không tốt bằng ḿnh, rồi kéo theo nhiều chi phí khác. Lợi nhuận của quán như vậy không đáng để giữ lại quán, nên tôi bán hết đi để về nhà chăm con. Đến giờ tôi cũng khá tiếc nuối.
T́nh yêu với tôi rất quan trọng nhưng tiền trang trải cho cuộc sống c̣n quan trọng hơn. Mọi người nói tôi giỏi khi tự mở được quán nhưng giờ cho bất kỳ một ai sang Mỹ mà không c̣n lựa chọn nào khác th́ sẽ phải làm tất cả công việc của tôi. Chính bản thân tôi cũng ngạc nhiên về tôi.
Con trai Hà Nội đa số là công tử, tôi lại là con út nữa nên hầu như trước đây không phải đụng tay đụng chân vào việc ǵ. Mẹ tôi là dân Hà Nội gốc, nữ công gia chánh nên khi sang Mỹ, tôi chọn làm quán ăn v́ cũng là thế mạnh của mẹ tôi.
Thu Phương ở Hải Pḥng nhưng 14 tuổi đă lên Hà Nội học
Tôi đến với âm nhạc từ năm 10 tuổi. Mẹ tôi ngày xưa đi nước ngoài nhiều, mang về nhiều băng đĩa nước ngoài nên tôi được tiếp xúc với âm nhạc quốc tế từ sớm. Nhà tôi tuy không ai theo nghệ thuật nhưng cả bố mẹ đều yêu văn nghệ, nên tôi được thừa hưởng chút gen đó và thích hát ḥ, ca nhạc.
https://i.postimg.cc/sgHLQqQS/hmc1-17079008692603986074 90.jpg
Trong nhà tôi có một ông anh trai được bố cho đi học nhạc cổ điển nên tôi cũng ké được một chút. Gia đ́nh tôi khá khuyến khích, ủng hộ việc con cái học nhạc, chứ không cấm đoán như những gia đ́nh khác. Từ khi học phổ thông, tôi đă biết chơi trống rồi.
Hết phổ thông, tôi đi chơi trống cho một ban nhạc ở Hà Nội và Thu Phương cũng hát ở ban nhạc đó nên chúng tôi gặp nhau. Tôi ấn tượng v́ biết Thu Phương ở Hải Pḥng nhưng 14 tuổi đă lên Hà Nội học, tới hơn 16 tuổi mới vào ban nhạc.
Ban nhạc phải cử một người tới đón Thu Phương đi hát tại các vũ trường, tụ điểm th́ người đó là tôi. Tôi cứ đưa đi đón về như thế rồi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Tới một ngày không đưa đón th́ tôi thấy nhớ nhớ. Chuyện t́nh yêu của chúng tôi diễn ra tự nhiên như thế.
Thu nhập của tôi ở quán cũng khá, vào khoảng 8000 đô một tháng
Cuộc đời tôi không tránh khỏi chữ duyên. Lúc đó tôi mở quán cà phê ở North Hollywood. Khách của tôi toàn người Mỹ, là dân nghệ sĩ, nhà văn, người viết kịch bản phim, toàn dân Hollywood. Tôi có lợi thế là nói được tiếng Anh từ thời chưa qua Mỹ v́ học tiếng Anh từ nhỏ. Tôi tự tin rằng ḿnh nói tiếng Anh tương đối vững.
https://i.postimg.cc/PqztkdFh/hmc2-17079008693782116014 19.jpg
Sau đó, tôi quen vợ hiện tại ở quận Cam và cứ đi đi lại lại giữa quán với chỗ bà xă nên hơi nản. Nhưng phải đến khi kết hôn và sinh đứa thứ nhất tôi mới bỏ làm quán v́ không thể nào cáng đáng được mọi thứ nữa, phải buông tay.
Thực ra lúc đó thu nhập của tôi ở quán cũng khá, vào khoảng 8000 đô một tháng. Nhưng tôi nghĩ nếu có đi thuê một người trông con cũng không tốt bằng ḿnh, rồi kéo theo nhiều chi phí khác. Lợi nhuận của quán như vậy không đáng để giữ lại quán, nên tôi bán hết đi để về nhà chăm con. Đến giờ tôi cũng khá tiếc nuối.
T́nh yêu với tôi rất quan trọng nhưng tiền trang trải cho cuộc sống c̣n quan trọng hơn. Mọi người nói tôi giỏi khi tự mở được quán nhưng giờ cho bất kỳ một ai sang Mỹ mà không c̣n lựa chọn nào khác th́ sẽ phải làm tất cả công việc của tôi. Chính bản thân tôi cũng ngạc nhiên về tôi.
Con trai Hà Nội đa số là công tử, tôi lại là con út nữa nên hầu như trước đây không phải đụng tay đụng chân vào việc ǵ. Mẹ tôi là dân Hà Nội gốc, nữ công gia chánh nên khi sang Mỹ, tôi chọn làm quán ăn v́ cũng là thế mạnh của mẹ tôi.
Thu Phương ở Hải Pḥng nhưng 14 tuổi đă lên Hà Nội học
Tôi đến với âm nhạc từ năm 10 tuổi. Mẹ tôi ngày xưa đi nước ngoài nhiều, mang về nhiều băng đĩa nước ngoài nên tôi được tiếp xúc với âm nhạc quốc tế từ sớm. Nhà tôi tuy không ai theo nghệ thuật nhưng cả bố mẹ đều yêu văn nghệ, nên tôi được thừa hưởng chút gen đó và thích hát ḥ, ca nhạc.
https://i.postimg.cc/sgHLQqQS/hmc1-17079008692603986074 90.jpg
Trong nhà tôi có một ông anh trai được bố cho đi học nhạc cổ điển nên tôi cũng ké được một chút. Gia đ́nh tôi khá khuyến khích, ủng hộ việc con cái học nhạc, chứ không cấm đoán như những gia đ́nh khác. Từ khi học phổ thông, tôi đă biết chơi trống rồi.
Hết phổ thông, tôi đi chơi trống cho một ban nhạc ở Hà Nội và Thu Phương cũng hát ở ban nhạc đó nên chúng tôi gặp nhau. Tôi ấn tượng v́ biết Thu Phương ở Hải Pḥng nhưng 14 tuổi đă lên Hà Nội học, tới hơn 16 tuổi mới vào ban nhạc.
Ban nhạc phải cử một người tới đón Thu Phương đi hát tại các vũ trường, tụ điểm th́ người đó là tôi. Tôi cứ đưa đi đón về như thế rồi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Tới một ngày không đưa đón th́ tôi thấy nhớ nhớ. Chuyện t́nh yêu của chúng tôi diễn ra tự nhiên như thế.