Gibbs
07-13-2025, 17:40
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczPFWWlOKqVavd10 pSUyev8AI-XbcYP9h9yISQfy_xTiZq Cqr03NKNdxOZfdXvqg3w N1rJFjJBZtn_xFEeiFSN uejH-Mb5H6oCu_hnekrS5Dkfk jM6qs3xNzWlHfSfRb4vo I5CZCm9Dyi0wvHjmL0wJ dCw=w1000-h668-s-no-gm?authuser=0
Mùa này ở Virginia mới chớm xuân, một anh bạn viết cho tôi như thế. Ở Cali có lẽ xuân đã về từ Tháng Ba khi hồng rực rỡ và giàn mai vàng cũng tưng bừng khoe sắc.
Tuy vậy tiết Xuân có chút lạnh và bây giờ, tuần qua bỗng có những cái “ngồ ngộ”. Ngồ ngộ đó là tiết trời u ám, lạnh và gió, nhưng cái lạnh không luồn sâu mà sao lạnh …giống Sài Gòn quá. Giống Sài Gòn của những ngày bão rớt. Chỉ lạnh theo kiểu một áo ấm là đủ. Tôi yêu cái lạnh đó lắm. Có lẽ vì gợi cho tôi nhớ Sài Gòn mà thôi.
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczO8OEt2uvM1PMQF BNhjrKzegILmYR-347xH3lucygQkOodlfFf DWkfUswHAVPe5eT4CBxY yL9N2dh9mrRBEUbZGEqO-CleRHcLq4cv3qPqvGjeC pWW40bYSuSQXzcEBpQfH nFLGQQFXY2aLwZernlsD Wg=w1000-h668-s-no-gm?authuser=0
Thuở ấy, mỗi khi bão rớt thổi ngang qua, trường được nghỉ học, ôi thú vị làm sao. Với cái thời tiết quanh năm nóng nhiều hơn lạnh thì những ngày “bão rớt” ở Sài Gòn là tuyệt vời với đám học trò chúng tôi. Ơ hay thì có là bão đâu mà e ngại. Mà dù có là bão thì vùng đồng bằng theo kiểu Sài Gòn cũng chả có gì nguy hiểm lắm. Bão rớt còn thú vị hơn nữa. Vừa được nghỉ học, vừa được cái thú nhâm nhi kẹo lạc với tách trà nóng và trùm chăn đọc kiếm hiệp!
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczP1tpmxwDsA7NIq klPWlz1q5nuTrS0vnatK sR1aoDfh6UFuGICZohlb gA4523UEe--ksQNhmhvagAwlQsVoG8Q-TjywaXIPE6_x1A4LO6yj MpSCvFXmcT5BDAUOKxw3 vHSh2Onhu3huDI_TcDg_ NK_3gA=w1000-h667-s-no-gm?authuser=0
Cũng thuở ấy, truyện kiếm hiệp như một ma lực cuốn hút rất nhiều tầng lớp. Đặc biệt truyện kiếm hiệp của Kim Dung thì khỏi nói. Tình trạng đón xem báo hàng ngày, cái mở đầu tiên là ở trang kiếm hiệp thì đủ biết ma lực như thế nào. Tôi cũng thích kiếm hiệp nhưng còn thích nhiều thứ khác. Do đó hè là lúc tôi tụng truyện.
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczM52SJR3Ssony_a 3UfjF4Us_84-1V0xm1ruFsnK9PvIm05P 5CKTwFPGGCNZ3vRrX0Yq VyBxYL013uUxsD3zonth PpIigxiW4qoiw0SOmugE 85MOhOpSlug414PFT_-e18HdGgwiYQne4SeYZY8 3J-l5Mg=w1000-h743-s-no-gm?authuser=0
Suốt năm vùi đầu học lấy thì giờ đâu xem truyện. Viết đến đây tôi cảm thấy ganh tị với những người “tung tăng tung tẩy” thuở mới lớn. Họ giung giăng giung giẻ phố phường, với người yêu tay trong tay thủ thỉ thù thì còn chúng tôi thì vùi đầu vào học. Cứ làm như học là dễ lắm! Với tôi, học đâu có dễ. Thời tôi học từ chương nên khó thấy mồ.
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczPGqW5IL2YD7E09 SWucGEurmdUWDYpkEJYF k64tqCvJ6LpHT5BZ8npo rAX9eJIDNATxL-QqLoWBm5qVf0q8WB-1fAsF8Q1s3CTSNWDuRSk Gfm57SG3w5wZwEeeaeY0 Oq7LlBjBVQEVYCR3nGI2 jxOWUrw=w1000-h660-s-no-gm?authuser=0
Cả một chồng sách từ Vạn Vật đến Lý Hóa, Công Dân, Sử Địa, Cổ Văn, Kim Văn phải học thuộc. Có thuộc mới xếp hạng cao, mới lọt cửa ải Tú Tài. Vì thế khi mấy chị tung tăng đi chơi rồi theo chồng Đại úy, Thiếu Tá thì chúng tôi xanh xao vàng vọt vì học! Chúng tôi mất tuổi xuân vì học! Lứa chúng tôi còn mất nhiều hơn vì mới ra trường chưa bao lâu thì vc vào. Thê thảm cho lứa chúng tôi ghê chưa nào?
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczMzfQRH1lwit2mi JQMQTqb81yS5XatRTAVs 1ZSHSfrm6mWL68nrO-pM0U-6tHgGCutdMnmH_6ZBnqM Ok1Wg8aNE8EVi015HxTv XdKGDT1mtvFFJClRqX7r y_CiODKRMpNuAosZ7-bVZTtpkOs7vtW4fZA=w1 000-h762-s-no-gm?authuser=0
Trở lại sở thích mê truyện của tôi. Ba tháng hè là lúc tôi say sưa đọc truyện. Tôi ưu tiên cho …truyện dịch vì tôi thấy nó hay. Thứ đến là kiếm hiệp. Văn trong nước thì tôi vẫn ưa thích lối viết trong sáng, giản dị và nhẹ nhàng đượm chút quý phái của nhóm Tự Lực Văn Đoàn. Văn miền Nam đặc trưng bởi Hồ Biểu Chánh hay Lê Xuyên cũng làm tôi thú vị nhưng phải đứng sau Tự Lực Văn Đoàn. Quỹ thời gian eo hẹp theo kiểu đó nên mấy bút ký chiến tranh không bao giờ tôi đọc. Chiến tranh vây phủ quanh đời sống. Ngó trước, ngó sau, ngó trái, ngó phải, cứ hết chàng trai này ngã gục đến chàng trai kia cụt chân.
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczOlyfwxvNKbN6Lz oT6Dq4qxuS3BSk69AZVQ 01ePUZEjNw_VTkmqo7Ao AAB4EB6iYbCWZQiz68Iv 1s32Vdmuj2bDNvFMCXYb _De9Af-yAles5KwZA5XXq5QmwSO YYzp1iKLi1J42NGV_zS_ 2zjSIJBy4og=w1000-h684-s-no-gm?authuser=0
Chiến tranh hàng ngày qua những trang báo và cả làn sóng radio. Với radio, tôi thích nhạc hùng. Đó là lý do, tôi luôn ưu đãi cho người nhạc sĩ tác giả của bản nhạc mà tôi biết tất cả đều thuộc “Kìa đoàn quân chiến thắng đang trở về dưới nắng hồng..”. Chiến tranh hiện hữu như thế đó nên tôi không tìm xem bút ký chiến tranh nữa làm gì.
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczNBKqrSPSxQo1Oh 5FWITTS6X9S31sQK5uuO IdtRonMgrUyLwIBjKac8 K60ZOmGFAiJRfaW3Dfr1 mcESEbccjoBl9Jbdc8cl iXR7AWy6J6I-MvYR5g0xvWtE-2HZmL3WqepZr40GpTGD2 LvVe01op_D97Q=w1000-h684-s-no-gm?authuser=0
Vì không đọc bút ký chiến tranh nên mọi cái dính líu đến quân đội tôi hoàn toàn mù tịt. Tôi nhớ mang máng vài tên tuổi ký giả chiến tranh nữ như Kiều Mỹ Duyên, Lam Thiên Hương. Thế thôi. Nhưng tháng trước tình cờ được gặp một nữ ký giả chiến trường khác của thời Việt Nam Công Hòa, tôi cũng rất thú vị và ngầm tự hào là từ thuở ấy, Việt Nam Cộng Hòa đã có những người “con gái” trực tiếp đi vào cuộc chiến với tất cả lòng yêu nước, trí tuệ và cả cái nhan sắc của “một thời con gái Sài Gòn”. Tôi muốn viết vào đây, chị Chu Thị Nhàn!
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczPu-95d0pYR8AGV1hBrV85qc 5bqfZHf-nWm32Az_e6jasahreMhv peJxk_4cCOMNhIdoFwGb s4wjTVPIQe1ChnV7U8hJ-gkRF2kmkOneRAmHwAe1_ C0NB6RWVQLq_G5cLV-bNEXM4GRybRICu9Vmtea 6Q=w1000-h666-s-no-gm?authuser=0
Tháng trước Phan Nhật Nam đưa chị đến chơi. Chị nói rằng, tôi không biết chị nhưng chị biết tôi vì chị là bạn của Đinh Thế Dzũng, anh họ tôi ( ở Úc) và một “người bạn vong niên” khác của chị cũng nói về tôi, gửi bài tôi cho chị xem. “Người bạn vong niên” ấy khi xưa là Chỉ Huy Trưởng Đoàn Quân Viễn Chinh VNCH ở Campuchia và khi ấy chị là phóng viên chiến trường cho một tờ báo Sài Gòn. Năm 1975, Ông ở lại chiến đấu đến giờ phút cuối cùng và đã bị vc cầm tù gần 20 năm. “Người bạn vong niên” của chị Chu Thị Nhàn cũng là người anh mới sau này mà tôi vẫn nói rằng ông là vị tướng tôi yêu mến và ngưỡng mộ nhất: Chuẩn Tướng Trần Quang Khôi.
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczNLVyefZ-jLIqYhbHFPZAFr5H7Y1r c7zQn4rdwlk2OONXP2Ga mYJcBm1QsaYw3vU9yWis RRaNOegZSMizBiif48uF Nq3FBmyfxVGTkZ-eQrAy3dyikdcQgd_crAq K3oGG6bSc0LD0wpUdGUc mgLSb3Qyg=w1024-h693-s-no-gm?authuser=0
Chị Chu Thị Nhàn mở đầu cuộc gặp gỡ như thế. Đó là lý do khi biết Phan Nhật Nam cũng có giao thiệp với tôi thì chị nói Nam dắt đến cho chị biết mặt. Từ chị toát ra cái vẻ đầy “bản lãnh” của một phụ nữ ở tuổi “bà ngoại” và quá khứ là một ký giả chiến trường. Tôi nể những phụ nữ như thế lắm. Thì đã từng nói rằng, tôi cảm ơn quân nhân đã gìn giữ miền Nam cho chúng tôi được yên ổn học hành. Nhưng với những người như nữ ký giả chiến trường thì tôi “nể”. Họ, những người con gái một thời cũng xinh đẹp và đã lăn lóc vào cuộc chiến trong khi chúng tôi còn ngu ngơ, còn đang bị nhốt trong bốn bức tường của gia đình và học đường! Tôi nghĩ họ cũng đóng góp nhiều lắm cho cuộc chiến. Xin những vị nữ ký giả thuở nào nhận ở đây lòng cảm ơn chân thành của tôi. Hy vọng một ngày nào đó tôi được nghe Chu Thị Nhàn kể về những tháng ngày lửa đạn ở chiến trường Campuchia.
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczMmfI-uJwHGsntpTVwG3knTN-a5FPqV4SBBOw5XywOA5M 4LrKXmenwQKMvkTYnEMV 8ynEVz2DnV2pgb-8A3zTDPVyN3pXvDPMJkM vbJ8lA3ntdrj16E5JiKr wt_wQaiwIPrqKh0WyOjY 56DpMaROnYJEg=w1024-h669-s-no-gm?authuser=0
Cali, như Sài Gòn bão rớt với thời tiết như thế làm tôi nhớ Sài Gòn biết bao.
Con đường Phùng Khắc Khoan nơi tôi đi học hàng ngày có hàng me cao vút và trời không dưng như lạnh hơn khi đi vào đó để rồi tôi gọi đấy là “Con đường Mùa Đông” của tôi.
Con đường Thống Nhất khá “thênh thang” với kỷ niệm của năm cuối đại học, với người bạn cùng lớp, với câu nói mà tôi gọi đấy là “lời tỏ tình dễ thương”! ( QG ơi, anh muốn từ nay QG không chơi với người con trai nào cả, chỉ chơi với một mình anh thôi nhé!)
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczPGJwQBt1sqR7Ky V0Nvqy89WtdF2evzn4Ia WpR1MTNnzWB55cZ7C7-QHTL3qDCrU7Jz7FOPEVL V552x6vtcVvQoysxI-k9e3HHOxWS5NkQ36Bbpb ZAeqj5DPZd64Co8kvoSu nebPCqU9qFGcMhxFrhsb g=w1200-h810-s-no-gm?authuser=0
Con đường Cộng Hòa cũng “thênh thang” nhưng không lá me xanh mà là những cây còng me tây, thả những chùm hoa nho nhỏ nhưng cũng thả cả những con sâu đo, kỷ niệm của thuở sinh viên. Con sâu ấy từ một cây còng me tây không ở trên đường Cộng Hòa mà là trong khuôn viên Khoa Học Sài gòn đã đu mình xuống, thả vào cánh tay tôi. Tôi kinh hoàng hét lên, người bạn không quen đứng cạnh đã bắt giùm, để rồi từ đó thành quen và mối tình “tưởng như là tình yêu” kéo dài suốt quãng đời đại học trở thành một kỷ niệm bàng bạc trong tôi cho đến tận bây giờ.
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ.
Sài Gòn là một thời để yêu, để nhớ của tôi nhưng không phải là “nơi để về” bây giờ!
Tg :Hoàng Lan Chi
https://photos.app.goo.gl/VERkCWdTBZMmp9sUA
Về thăm dáng ngọc Sài Gòn
tìm em mắt biếc, má tròn đồng trinh
ghẹo tình đỏ cánh môi xinh
tràn hương mật nhớ góc tình tự xưa
Sài Gòn bất chợt nắng mưa
thương nhau từ thuở tóc đùa vai ngoan
trêu em chín nụ cười dòn
ba mươi năm chẵn duyên còn gọi tên
Sài Gòn nắng chảy tràn đêm
đường mê sảng nóng, Phố thèm giọng ca
tiếc mùa luân vũ biệt xa
gót sen rướm máu trượt qua nguyện cầu
Sài Gòn thân xác rực màu
Hồn, Tâm lơ lửng đỉnh sầu khói sương
đêm mê, ngày vọng luyến thương
còn bao lâu nữa thôi vương lụy tình !
Tác giả : Cao Nguyên
Mùa này ở Virginia mới chớm xuân, một anh bạn viết cho tôi như thế. Ở Cali có lẽ xuân đã về từ Tháng Ba khi hồng rực rỡ và giàn mai vàng cũng tưng bừng khoe sắc.
Tuy vậy tiết Xuân có chút lạnh và bây giờ, tuần qua bỗng có những cái “ngồ ngộ”. Ngồ ngộ đó là tiết trời u ám, lạnh và gió, nhưng cái lạnh không luồn sâu mà sao lạnh …giống Sài Gòn quá. Giống Sài Gòn của những ngày bão rớt. Chỉ lạnh theo kiểu một áo ấm là đủ. Tôi yêu cái lạnh đó lắm. Có lẽ vì gợi cho tôi nhớ Sài Gòn mà thôi.
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczO8OEt2uvM1PMQF BNhjrKzegILmYR-347xH3lucygQkOodlfFf DWkfUswHAVPe5eT4CBxY yL9N2dh9mrRBEUbZGEqO-CleRHcLq4cv3qPqvGjeC pWW40bYSuSQXzcEBpQfH nFLGQQFXY2aLwZernlsD Wg=w1000-h668-s-no-gm?authuser=0
Thuở ấy, mỗi khi bão rớt thổi ngang qua, trường được nghỉ học, ôi thú vị làm sao. Với cái thời tiết quanh năm nóng nhiều hơn lạnh thì những ngày “bão rớt” ở Sài Gòn là tuyệt vời với đám học trò chúng tôi. Ơ hay thì có là bão đâu mà e ngại. Mà dù có là bão thì vùng đồng bằng theo kiểu Sài Gòn cũng chả có gì nguy hiểm lắm. Bão rớt còn thú vị hơn nữa. Vừa được nghỉ học, vừa được cái thú nhâm nhi kẹo lạc với tách trà nóng và trùm chăn đọc kiếm hiệp!
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczP1tpmxwDsA7NIq klPWlz1q5nuTrS0vnatK sR1aoDfh6UFuGICZohlb gA4523UEe--ksQNhmhvagAwlQsVoG8Q-TjywaXIPE6_x1A4LO6yj MpSCvFXmcT5BDAUOKxw3 vHSh2Onhu3huDI_TcDg_ NK_3gA=w1000-h667-s-no-gm?authuser=0
Cũng thuở ấy, truyện kiếm hiệp như một ma lực cuốn hút rất nhiều tầng lớp. Đặc biệt truyện kiếm hiệp của Kim Dung thì khỏi nói. Tình trạng đón xem báo hàng ngày, cái mở đầu tiên là ở trang kiếm hiệp thì đủ biết ma lực như thế nào. Tôi cũng thích kiếm hiệp nhưng còn thích nhiều thứ khác. Do đó hè là lúc tôi tụng truyện.
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczM52SJR3Ssony_a 3UfjF4Us_84-1V0xm1ruFsnK9PvIm05P 5CKTwFPGGCNZ3vRrX0Yq VyBxYL013uUxsD3zonth PpIigxiW4qoiw0SOmugE 85MOhOpSlug414PFT_-e18HdGgwiYQne4SeYZY8 3J-l5Mg=w1000-h743-s-no-gm?authuser=0
Suốt năm vùi đầu học lấy thì giờ đâu xem truyện. Viết đến đây tôi cảm thấy ganh tị với những người “tung tăng tung tẩy” thuở mới lớn. Họ giung giăng giung giẻ phố phường, với người yêu tay trong tay thủ thỉ thù thì còn chúng tôi thì vùi đầu vào học. Cứ làm như học là dễ lắm! Với tôi, học đâu có dễ. Thời tôi học từ chương nên khó thấy mồ.
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczPGqW5IL2YD7E09 SWucGEurmdUWDYpkEJYF k64tqCvJ6LpHT5BZ8npo rAX9eJIDNATxL-QqLoWBm5qVf0q8WB-1fAsF8Q1s3CTSNWDuRSk Gfm57SG3w5wZwEeeaeY0 Oq7LlBjBVQEVYCR3nGI2 jxOWUrw=w1000-h660-s-no-gm?authuser=0
Cả một chồng sách từ Vạn Vật đến Lý Hóa, Công Dân, Sử Địa, Cổ Văn, Kim Văn phải học thuộc. Có thuộc mới xếp hạng cao, mới lọt cửa ải Tú Tài. Vì thế khi mấy chị tung tăng đi chơi rồi theo chồng Đại úy, Thiếu Tá thì chúng tôi xanh xao vàng vọt vì học! Chúng tôi mất tuổi xuân vì học! Lứa chúng tôi còn mất nhiều hơn vì mới ra trường chưa bao lâu thì vc vào. Thê thảm cho lứa chúng tôi ghê chưa nào?
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczMzfQRH1lwit2mi JQMQTqb81yS5XatRTAVs 1ZSHSfrm6mWL68nrO-pM0U-6tHgGCutdMnmH_6ZBnqM Ok1Wg8aNE8EVi015HxTv XdKGDT1mtvFFJClRqX7r y_CiODKRMpNuAosZ7-bVZTtpkOs7vtW4fZA=w1 000-h762-s-no-gm?authuser=0
Trở lại sở thích mê truyện của tôi. Ba tháng hè là lúc tôi say sưa đọc truyện. Tôi ưu tiên cho …truyện dịch vì tôi thấy nó hay. Thứ đến là kiếm hiệp. Văn trong nước thì tôi vẫn ưa thích lối viết trong sáng, giản dị và nhẹ nhàng đượm chút quý phái của nhóm Tự Lực Văn Đoàn. Văn miền Nam đặc trưng bởi Hồ Biểu Chánh hay Lê Xuyên cũng làm tôi thú vị nhưng phải đứng sau Tự Lực Văn Đoàn. Quỹ thời gian eo hẹp theo kiểu đó nên mấy bút ký chiến tranh không bao giờ tôi đọc. Chiến tranh vây phủ quanh đời sống. Ngó trước, ngó sau, ngó trái, ngó phải, cứ hết chàng trai này ngã gục đến chàng trai kia cụt chân.
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczOlyfwxvNKbN6Lz oT6Dq4qxuS3BSk69AZVQ 01ePUZEjNw_VTkmqo7Ao AAB4EB6iYbCWZQiz68Iv 1s32Vdmuj2bDNvFMCXYb _De9Af-yAles5KwZA5XXq5QmwSO YYzp1iKLi1J42NGV_zS_ 2zjSIJBy4og=w1000-h684-s-no-gm?authuser=0
Chiến tranh hàng ngày qua những trang báo và cả làn sóng radio. Với radio, tôi thích nhạc hùng. Đó là lý do, tôi luôn ưu đãi cho người nhạc sĩ tác giả của bản nhạc mà tôi biết tất cả đều thuộc “Kìa đoàn quân chiến thắng đang trở về dưới nắng hồng..”. Chiến tranh hiện hữu như thế đó nên tôi không tìm xem bút ký chiến tranh nữa làm gì.
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczNBKqrSPSxQo1Oh 5FWITTS6X9S31sQK5uuO IdtRonMgrUyLwIBjKac8 K60ZOmGFAiJRfaW3Dfr1 mcESEbccjoBl9Jbdc8cl iXR7AWy6J6I-MvYR5g0xvWtE-2HZmL3WqepZr40GpTGD2 LvVe01op_D97Q=w1000-h684-s-no-gm?authuser=0
Vì không đọc bút ký chiến tranh nên mọi cái dính líu đến quân đội tôi hoàn toàn mù tịt. Tôi nhớ mang máng vài tên tuổi ký giả chiến tranh nữ như Kiều Mỹ Duyên, Lam Thiên Hương. Thế thôi. Nhưng tháng trước tình cờ được gặp một nữ ký giả chiến trường khác của thời Việt Nam Công Hòa, tôi cũng rất thú vị và ngầm tự hào là từ thuở ấy, Việt Nam Cộng Hòa đã có những người “con gái” trực tiếp đi vào cuộc chiến với tất cả lòng yêu nước, trí tuệ và cả cái nhan sắc của “một thời con gái Sài Gòn”. Tôi muốn viết vào đây, chị Chu Thị Nhàn!
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczPu-95d0pYR8AGV1hBrV85qc 5bqfZHf-nWm32Az_e6jasahreMhv peJxk_4cCOMNhIdoFwGb s4wjTVPIQe1ChnV7U8hJ-gkRF2kmkOneRAmHwAe1_ C0NB6RWVQLq_G5cLV-bNEXM4GRybRICu9Vmtea 6Q=w1000-h666-s-no-gm?authuser=0
Tháng trước Phan Nhật Nam đưa chị đến chơi. Chị nói rằng, tôi không biết chị nhưng chị biết tôi vì chị là bạn của Đinh Thế Dzũng, anh họ tôi ( ở Úc) và một “người bạn vong niên” khác của chị cũng nói về tôi, gửi bài tôi cho chị xem. “Người bạn vong niên” ấy khi xưa là Chỉ Huy Trưởng Đoàn Quân Viễn Chinh VNCH ở Campuchia và khi ấy chị là phóng viên chiến trường cho một tờ báo Sài Gòn. Năm 1975, Ông ở lại chiến đấu đến giờ phút cuối cùng và đã bị vc cầm tù gần 20 năm. “Người bạn vong niên” của chị Chu Thị Nhàn cũng là người anh mới sau này mà tôi vẫn nói rằng ông là vị tướng tôi yêu mến và ngưỡng mộ nhất: Chuẩn Tướng Trần Quang Khôi.
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczNLVyefZ-jLIqYhbHFPZAFr5H7Y1r c7zQn4rdwlk2OONXP2Ga mYJcBm1QsaYw3vU9yWis RRaNOegZSMizBiif48uF Nq3FBmyfxVGTkZ-eQrAy3dyikdcQgd_crAq K3oGG6bSc0LD0wpUdGUc mgLSb3Qyg=w1024-h693-s-no-gm?authuser=0
Chị Chu Thị Nhàn mở đầu cuộc gặp gỡ như thế. Đó là lý do khi biết Phan Nhật Nam cũng có giao thiệp với tôi thì chị nói Nam dắt đến cho chị biết mặt. Từ chị toát ra cái vẻ đầy “bản lãnh” của một phụ nữ ở tuổi “bà ngoại” và quá khứ là một ký giả chiến trường. Tôi nể những phụ nữ như thế lắm. Thì đã từng nói rằng, tôi cảm ơn quân nhân đã gìn giữ miền Nam cho chúng tôi được yên ổn học hành. Nhưng với những người như nữ ký giả chiến trường thì tôi “nể”. Họ, những người con gái một thời cũng xinh đẹp và đã lăn lóc vào cuộc chiến trong khi chúng tôi còn ngu ngơ, còn đang bị nhốt trong bốn bức tường của gia đình và học đường! Tôi nghĩ họ cũng đóng góp nhiều lắm cho cuộc chiến. Xin những vị nữ ký giả thuở nào nhận ở đây lòng cảm ơn chân thành của tôi. Hy vọng một ngày nào đó tôi được nghe Chu Thị Nhàn kể về những tháng ngày lửa đạn ở chiến trường Campuchia.
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczMmfI-uJwHGsntpTVwG3knTN-a5FPqV4SBBOw5XywOA5M 4LrKXmenwQKMvkTYnEMV 8ynEVz2DnV2pgb-8A3zTDPVyN3pXvDPMJkM vbJ8lA3ntdrj16E5JiKr wt_wQaiwIPrqKh0WyOjY 56DpMaROnYJEg=w1024-h669-s-no-gm?authuser=0
Cali, như Sài Gòn bão rớt với thời tiết như thế làm tôi nhớ Sài Gòn biết bao.
Con đường Phùng Khắc Khoan nơi tôi đi học hàng ngày có hàng me cao vút và trời không dưng như lạnh hơn khi đi vào đó để rồi tôi gọi đấy là “Con đường Mùa Đông” của tôi.
Con đường Thống Nhất khá “thênh thang” với kỷ niệm của năm cuối đại học, với người bạn cùng lớp, với câu nói mà tôi gọi đấy là “lời tỏ tình dễ thương”! ( QG ơi, anh muốn từ nay QG không chơi với người con trai nào cả, chỉ chơi với một mình anh thôi nhé!)
https://lh3.googleuserconten t.com/pw/AP1GczPGJwQBt1sqR7Ky V0Nvqy89WtdF2evzn4Ia WpR1MTNnzWB55cZ7C7-QHTL3qDCrU7Jz7FOPEVL V552x6vtcVvQoysxI-k9e3HHOxWS5NkQ36Bbpb ZAeqj5DPZd64Co8kvoSu nebPCqU9qFGcMhxFrhsb g=w1200-h810-s-no-gm?authuser=0
Con đường Cộng Hòa cũng “thênh thang” nhưng không lá me xanh mà là những cây còng me tây, thả những chùm hoa nho nhỏ nhưng cũng thả cả những con sâu đo, kỷ niệm của thuở sinh viên. Con sâu ấy từ một cây còng me tây không ở trên đường Cộng Hòa mà là trong khuôn viên Khoa Học Sài gòn đã đu mình xuống, thả vào cánh tay tôi. Tôi kinh hoàng hét lên, người bạn không quen đứng cạnh đã bắt giùm, để rồi từ đó thành quen và mối tình “tưởng như là tình yêu” kéo dài suốt quãng đời đại học trở thành một kỷ niệm bàng bạc trong tôi cho đến tận bây giờ.
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ.
Sài Gòn là một thời để yêu, để nhớ của tôi nhưng không phải là “nơi để về” bây giờ!
Tg :Hoàng Lan Chi
https://photos.app.goo.gl/VERkCWdTBZMmp9sUA
Về thăm dáng ngọc Sài Gòn
tìm em mắt biếc, má tròn đồng trinh
ghẹo tình đỏ cánh môi xinh
tràn hương mật nhớ góc tình tự xưa
Sài Gòn bất chợt nắng mưa
thương nhau từ thuở tóc đùa vai ngoan
trêu em chín nụ cười dòn
ba mươi năm chẵn duyên còn gọi tên
Sài Gòn nắng chảy tràn đêm
đường mê sảng nóng, Phố thèm giọng ca
tiếc mùa luân vũ biệt xa
gót sen rướm máu trượt qua nguyện cầu
Sài Gòn thân xác rực màu
Hồn, Tâm lơ lửng đỉnh sầu khói sương
đêm mê, ngày vọng luyến thương
còn bao lâu nữa thôi vương lụy tình !
Tác giả : Cao Nguyên