Log in

View Full Version : Bà đã sống sót… bằng cách im lặng


goodidea
08-09-2025, 13:59
Ngày hôm đó trong trại tập trung, tuyết rơi mỏng như bụi tro. Bà chỉ là một cô gái trẻ, gầy gò, mắt thâm quầng vì đói và sợ hãi. Cả nhóm đứng xếp hàng dưới ánh mắt lạnh lùng của lính SS. Một người trong bọn họ bước ra, hét lớn:
— "Wer spricht Deutsch?"
("Ai biết tiếng Đức?")
Một vài bàn tay run rẩy giơ lên. Những người ấy nghĩ: biết tiếng Đức thì sẽ sống sót. Sẽ được đối xử tốt hơn. Có thể được giao việc nhẹ nhàng hơn. Có thể có thêm một mẩu bánh mì. Một tia hy vọng nhỏ nhoi giữa địa ngục.
Nhưng cô — người sau này được gọi là “bà” — không giơ tay.
Dù trong lòng, tiếng Đức là ngôn ngữ mẹ đẻ của cô. Dù trái tim cô muốn thét lên.
Cô cúi đầu. Cô giữ im lặng.
Và chính sự im lặng ấy… đã cứu mạng cô.
Vài giờ sau, những người đã giơ tay — biến mất. Không một ai quay lại. Không một lời giải thích. Chỉ còn gió và những ánh mắt hoảng loạn.
Bà sống sót. Không phải vì mạnh mẽ hơn. Mà vì trong khoảnh khắc ấy, bà đã lắng nghe bản năng — và nén lại cả cuộc đời trong một cái gật đầu câm lặng.
Nhiều năm sau, bà không bao giờ kể câu chuyện ấy ra. Không cần.
Bà kết hôn, sang Mỹ, sống trong một căn hộ nhỏ, nuôi một đứa con trai.
Một cậu bé lớn lên với đôi mắt sáng và một giọng hát như xé gió.
Cậu trở thành ca sĩ. Một ngôi sao.
Và mỗi khi cậu đứng trên sân khấu, giữa ánh đèn và tiếng reo hò, bà ngồi dưới hàng ghế khán giả, lặng lẽ.
Không ai biết quá khứ của bà. Nhưng bà biết:
Mỗi bài hát của con trai là một lời thay cho những người đã không kịp cất tiếng.
Sự im lặng năm xưa… giờ đây đã hóa thành âm nhạc.
Một thứ âm nhạc sống sót qua bão lửa và máu, để nhắc nhở thế giới rằng:
Có những người đã phải im lặng để con cái họ được cất lời.

VietBF@sưu tập