miro1510
08-11-2025, 15:01
Cưới nhau ba tháng, chồng chưa một lần chủ động gần gũi, tôi sống trong chờ đợi và hoang mang. Khi quyết định lắp camera trong pḥng ngủ, tôi tưởng ḿnh sẽ nổi giận nếu phát hiện anh phản bội. Nhưng không, thứ ập đến là nỗi đau rỗng tuếch và cảm giác thương xót đến khó tin.
Trên bàn trang điểm, tờ giấy đăng kư kết hôn ép plastic nằm im ĺm như một lời nhắc nhở về cuộc hôn nhân vừa tṛn ba tháng. Với nhiều người, đây lẽ ra phải là quăng thời gian ngọt ngào và nồng nhiệt nhất. C̣n tôi, đó lại là 90 ngày dài của sự chờ đợi, nghi hoặc và tự dằn vặt.
Minh, chồng tôi, trong mắt mọi người là người đàn ông hoàn hảo. Anh hiền lành, chu đáo, công việc ổn định, đối xử với gia đ́nh tôi vô cùng lễ phép. Đám cưới diễn ra trong sự chúc phúc của mọi người, ai cũng bảo tôi may mắn. Tôi cũng từng tin như vậy.
Nhưng chỉ ḿnh tôi biết, kể từ ngày cưới, chúng tôi chưa một lần “động pḥng”. Ban đầu, anh viện cớ mệt mỏi v́ lo đám cưới, rồi lại nói áp lực công việc. Tôi thông cảm, nghĩ hôn nhân đâu chỉ xoay quanh chuyện ấy. Thế nhưng, càng ngày anh càng né tránh.
https://photo-baomoi.bmcdn.me/w700_r1/2025_08_11_625_52964 987/c17a1ddf2796cec89787 .jpg.avif
Ảnh minh họa
Mỗi khi tôi chủ động lại gần, anh khéo léo từ chối. Anh có thể lái xe đưa tôi đi mua sắm, ngồi nghe tôi kể chuyện công ty hàng giờ, nhưng tuyệt nhiên không vượt qua ranh giới thân mật. Tôi bắt đầu soi gương nhiều hơn, tự hỏi có phải ḿnh không đủ hấp dẫn, hay đă làm ǵ sai. Khi tôi muốn nói chuyện thẳng thắn, anh chỉ mỉm cười: “Em đừng nghĩ nhiều, chúng ta c̣n cả đời bên nhau mà.”
Sự nghi ngờ bủa vây khiến tôi mất ăn mất ngủ. Trong đầu chỉ quanh quẩn câu hỏi: anh có người khác? Ư nghĩ ấy khiến tim tôi nhói buốt. Trong một phút yếu ḷng và tuyệt vọng, tôi đă lén lắp một chiếc camera siêu nhỏ trong pḥng ngủ, hướng thẳng vào giường.
Tối đó, tôi giả vờ về nhà ngoại ngủ lại. Cả đêm trằn trọc, vừa sợ hăi, vừa nôn nóng chờ kết quả. Sáng hôm sau, tôi khóa cửa pḥng, mở đoạn ghi h́nh bằng đôi tay run rẩy.
Trên màn h́nh, Minh bước vào, tháo bộ vest công sở. Anh không gọi điện, cũng chẳng có bóng dáng người phụ nữ nào khác. Anh chỉ ngồi ở mép giường rất lâu, lưng c̣ng xuống trong vẻ cô đơn đến tột cùng.
Rồi anh mở tủ, lấy ra chiếc váy lụa màu xanh tôi yêu thích, ôm chặt vào ḷng. Anh áp mặt vào lớp vải, ngồi trước gương và khóc. Những giọt nước mắt của người đàn ông trưởng thành, ḱm nén và đầy tuyệt vọng, khiến tôi chết lặng.
Điện thoại anh reo. Giọng anh nghẹn ngào với ai đó ở đầu dây: “Tao mệt mỏi quá… Tao thương cô ấy, nhưng tao không thể… Tao không thể tiếp tục lừa dối cô ấy và chính bản thân ḿnh nữa rồi.”
Chiếc điện thoại trên tay tôi rơi xuống bàn. Mọi thứ vỡ vụn. Không có người thứ ba nào hết. Vấn đề nằm ở chính con người anh, một bí mật anh phải gồng ḿnh che giấu. Sự dịu dàng, né tránh và đôi mắt u uất bấy lâu nay, cuối cùng tôi đă hiểu.
Tôi tắt máy tính, nước mắt tràn xuống má. Thay v́ giận dữ, tôi chỉ thấy thương. Thương cho anh v́ sống trong giằng xé, thương cho ḿnh v́ rơi vào một cuộc hôn nhân bi kịch.
Giờ đây, tôi đứng trước hai lựa chọn: đối diện với anh để cùng nhau phơi bày sự thật, hay im lặng tiếp tục vở kịch hôn nhân chỉ c̣n h́nh thức.
Trên bàn trang điểm, tờ giấy đăng kư kết hôn ép plastic nằm im ĺm như một lời nhắc nhở về cuộc hôn nhân vừa tṛn ba tháng. Với nhiều người, đây lẽ ra phải là quăng thời gian ngọt ngào và nồng nhiệt nhất. C̣n tôi, đó lại là 90 ngày dài của sự chờ đợi, nghi hoặc và tự dằn vặt.
Minh, chồng tôi, trong mắt mọi người là người đàn ông hoàn hảo. Anh hiền lành, chu đáo, công việc ổn định, đối xử với gia đ́nh tôi vô cùng lễ phép. Đám cưới diễn ra trong sự chúc phúc của mọi người, ai cũng bảo tôi may mắn. Tôi cũng từng tin như vậy.
Nhưng chỉ ḿnh tôi biết, kể từ ngày cưới, chúng tôi chưa một lần “động pḥng”. Ban đầu, anh viện cớ mệt mỏi v́ lo đám cưới, rồi lại nói áp lực công việc. Tôi thông cảm, nghĩ hôn nhân đâu chỉ xoay quanh chuyện ấy. Thế nhưng, càng ngày anh càng né tránh.
https://photo-baomoi.bmcdn.me/w700_r1/2025_08_11_625_52964 987/c17a1ddf2796cec89787 .jpg.avif
Ảnh minh họa
Mỗi khi tôi chủ động lại gần, anh khéo léo từ chối. Anh có thể lái xe đưa tôi đi mua sắm, ngồi nghe tôi kể chuyện công ty hàng giờ, nhưng tuyệt nhiên không vượt qua ranh giới thân mật. Tôi bắt đầu soi gương nhiều hơn, tự hỏi có phải ḿnh không đủ hấp dẫn, hay đă làm ǵ sai. Khi tôi muốn nói chuyện thẳng thắn, anh chỉ mỉm cười: “Em đừng nghĩ nhiều, chúng ta c̣n cả đời bên nhau mà.”
Sự nghi ngờ bủa vây khiến tôi mất ăn mất ngủ. Trong đầu chỉ quanh quẩn câu hỏi: anh có người khác? Ư nghĩ ấy khiến tim tôi nhói buốt. Trong một phút yếu ḷng và tuyệt vọng, tôi đă lén lắp một chiếc camera siêu nhỏ trong pḥng ngủ, hướng thẳng vào giường.
Tối đó, tôi giả vờ về nhà ngoại ngủ lại. Cả đêm trằn trọc, vừa sợ hăi, vừa nôn nóng chờ kết quả. Sáng hôm sau, tôi khóa cửa pḥng, mở đoạn ghi h́nh bằng đôi tay run rẩy.
Trên màn h́nh, Minh bước vào, tháo bộ vest công sở. Anh không gọi điện, cũng chẳng có bóng dáng người phụ nữ nào khác. Anh chỉ ngồi ở mép giường rất lâu, lưng c̣ng xuống trong vẻ cô đơn đến tột cùng.
Rồi anh mở tủ, lấy ra chiếc váy lụa màu xanh tôi yêu thích, ôm chặt vào ḷng. Anh áp mặt vào lớp vải, ngồi trước gương và khóc. Những giọt nước mắt của người đàn ông trưởng thành, ḱm nén và đầy tuyệt vọng, khiến tôi chết lặng.
Điện thoại anh reo. Giọng anh nghẹn ngào với ai đó ở đầu dây: “Tao mệt mỏi quá… Tao thương cô ấy, nhưng tao không thể… Tao không thể tiếp tục lừa dối cô ấy và chính bản thân ḿnh nữa rồi.”
Chiếc điện thoại trên tay tôi rơi xuống bàn. Mọi thứ vỡ vụn. Không có người thứ ba nào hết. Vấn đề nằm ở chính con người anh, một bí mật anh phải gồng ḿnh che giấu. Sự dịu dàng, né tránh và đôi mắt u uất bấy lâu nay, cuối cùng tôi đă hiểu.
Tôi tắt máy tính, nước mắt tràn xuống má. Thay v́ giận dữ, tôi chỉ thấy thương. Thương cho anh v́ sống trong giằng xé, thương cho ḿnh v́ rơi vào một cuộc hôn nhân bi kịch.
Giờ đây, tôi đứng trước hai lựa chọn: đối diện với anh để cùng nhau phơi bày sự thật, hay im lặng tiếp tục vở kịch hôn nhân chỉ c̣n h́nh thức.