troopy
08-14-2025, 23:22
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2561286&stc=1&d=1755213729
Chiều muộn, ông Tư ngồi một ḿnh bên bộ bàn ghế gỗ cũ, mắt dơi ra cổng. Đă gần ba tháng rồi, thằng Nam – con trai ông – chưa về nhà. Từ ngày nó lên thành phố làm việc, những cuộc gọi giữa hai cha con càng ngày càng ngắn, chỉ c̣n mấy câu xă giao.
“Bận lắm ba ơi, mai con gọi lại.”
“Con khỏe, ba đừng lo.”
Ban đầu, ông c̣n gọi thường xuyên, hỏi han. Nhưng càng gọi, ông càng nghe tiếng thở vội vàng, tiếng bàn phím lạch cạch và tiếng đồng hồ tích tắc. Ông bắt đầu ngại, sợ làm phiền.
Ở thành phố, Nam vẫn nhớ ba, nhưng những ngày làm việc dồn dập, những cuộc gặp gỡ khách hàng, những giờ tăng ca liên tục… đă khiến sự nhớ nhung trở thành một cái ǵ đó xa xỉ. Thỉnh thoảng, lướt qua mạng xă hội, thấy ai đó đưa ba mẹ đi ăn, Nam lại chột dạ, rồi tự nhủ: “Để khi nào rảnh sẽ về.”
Một ngày cuối tuần, Nam nhận được cuộc gọi từ hàng xóm:
– Ba con bị té, giờ ở trạm xá.
Nam lao về. Vừa bước vào sân, thấy ông Tư đang ngồi trên chiếc ghế trước hiên, băng trắng quấn ở chân, ông cười:
– Ba không sao đâu. Con về là mừng rồi.
Nam lúng túng ngồi xuống. Khoảnh khắc đó, Nam chợt thấy khoảng cách giữa hai cha con không chỉ là hơn 100 cây số, mà là cả những lần “mai con gọi lại” và “ba không sao đâu”.
Ông Tư lấy từ tủ ra một chai rượu, rót một chén nhỏ, đẩy về phía Nam:
– Uống với ba một ly, lâu lắm rồi ḿnh chưa ngồi như vậy.
Ngoài hiên, nắng chiều rơi vàng trên mái ngói. Bỗng dưng, Nam thấy thời gian thật ngắn… và quăng đường về nhà, nếu cứ để lâu, sẽ dài đến mức chẳng bao giờ đi hết.
VietBF@sưu tập
Chiều muộn, ông Tư ngồi một ḿnh bên bộ bàn ghế gỗ cũ, mắt dơi ra cổng. Đă gần ba tháng rồi, thằng Nam – con trai ông – chưa về nhà. Từ ngày nó lên thành phố làm việc, những cuộc gọi giữa hai cha con càng ngày càng ngắn, chỉ c̣n mấy câu xă giao.
“Bận lắm ba ơi, mai con gọi lại.”
“Con khỏe, ba đừng lo.”
Ban đầu, ông c̣n gọi thường xuyên, hỏi han. Nhưng càng gọi, ông càng nghe tiếng thở vội vàng, tiếng bàn phím lạch cạch và tiếng đồng hồ tích tắc. Ông bắt đầu ngại, sợ làm phiền.
Ở thành phố, Nam vẫn nhớ ba, nhưng những ngày làm việc dồn dập, những cuộc gặp gỡ khách hàng, những giờ tăng ca liên tục… đă khiến sự nhớ nhung trở thành một cái ǵ đó xa xỉ. Thỉnh thoảng, lướt qua mạng xă hội, thấy ai đó đưa ba mẹ đi ăn, Nam lại chột dạ, rồi tự nhủ: “Để khi nào rảnh sẽ về.”
Một ngày cuối tuần, Nam nhận được cuộc gọi từ hàng xóm:
– Ba con bị té, giờ ở trạm xá.
Nam lao về. Vừa bước vào sân, thấy ông Tư đang ngồi trên chiếc ghế trước hiên, băng trắng quấn ở chân, ông cười:
– Ba không sao đâu. Con về là mừng rồi.
Nam lúng túng ngồi xuống. Khoảnh khắc đó, Nam chợt thấy khoảng cách giữa hai cha con không chỉ là hơn 100 cây số, mà là cả những lần “mai con gọi lại” và “ba không sao đâu”.
Ông Tư lấy từ tủ ra một chai rượu, rót một chén nhỏ, đẩy về phía Nam:
– Uống với ba một ly, lâu lắm rồi ḿnh chưa ngồi như vậy.
Ngoài hiên, nắng chiều rơi vàng trên mái ngói. Bỗng dưng, Nam thấy thời gian thật ngắn… và quăng đường về nhà, nếu cứ để lâu, sẽ dài đến mức chẳng bao giờ đi hết.
VietBF@sưu tập