Cupcake01
08-21-2025, 14:34
Tôi mới vào công ty được gần một năm. Từ một nhân viên tập sự, tôi dần dần được giao việc quan trọng hơn. Tháng vừa rồi, tôi chạy một dự án khá thành công, doanh số vượt chỉ tiêu, đồng nghiệp cũng khen ngợi. Trong thâm tâm, tôi rất mong được công nhận, nhất là từ sếp – một người đàn ông trạc tuổi bố tôi, điềm đạm nhưng khó đoán.
Hôm đó, khi cả pḥng chuẩn bị tan ca, sếp bất ngờ gọi tôi: "H. vào pḥng anh một chút".
Tôi khẽ giật ḿnh, ḷng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Khi cửa pḥng khép lại, sếp lấy từ ngăn bàn ra một phong b́ trắng, đặt trước mặt tôi: “Anh muốn thưởng riêng cho em. Em xứng đáng”.
Tôi run run nhận, mặt đỏ bừng v́ vui sướng. Đây là lần đầu tiên tôi được “thưởng riêng”, lại c̣n trực tiếp từ sếp. Trong đầu tôi đă nghĩ chắc là vài triệu, coi như động viên tinh thần. Tôi lí nhí cảm ơn, rồi vừa bước ra hành lang vừa mở phong b́.
Nhưng chỉ sau một giây, toàn thân tôi lạnh ngắt. Bên trong không hề có tiền, mà là… những bức ảnh.
Tôi đứng chết lặng. Đó là loạt ảnh tôi chụp cùng một đồng nghiệp nam trong pḥng, người mà tôi thân thiết nhưng hoàn toàn trong sáng. Chúng tôi từng đi ăn trưa, ngồi cà phê, có lần c̣n về chung chuyến xe. Những khoảnh khắc ấy đều bị chụp lén, góc máy đủ để người ngoài hiểu lầm. Mới đây tôi mới biết vợ anh ấy đi nước ngoài đă về.
Dưới cùng là một tờ giấy nhỏ, ghi vỏn vẹn: “Em ngoan, anh sẽ giữ kín. Đừng để sự cố nhỏ làm hỏng tương lai”.
Tôi run bần bật, tim đập th́nh thịch. Rơ ràng đây không phải “thưởng”, mà là một lời cảnh cáo trá h́nh. Cái “tương lai” mà sếp nói tôi thừa hiểu ông ngụ ư ǵ.
Tối đó về nhà, tôi gần như không ngủ nổi. Tôi thấy nhục nhă và sợ hăi. Chỉ một cái phong b́ thôi, nhưng đủ khiến tôi rơi vào t́nh thế tiến thoái lưỡng nan: im lặng th́ khác nào chấp nhận, lên tiếng th́ liệu có ai tin một nhân viên mới như tôi chống lại được một sếp quyền lực?
Sáng hôm sau, tôi cố giữ b́nh tĩnh như không có ǵ nhưng trong ḷng đă âm thầm lên kế hoạch. Tôi âm thầm copy lại tất cả ảnh trong camera hành lang công ty, để chứng minh những lần đi cùng đồng nghiệp đều là chuyện b́nh thường. Tôi cũng ghi âm lại những lời sếp bóng gió dành cho ḿnh, làm bằng chứng pḥng khi cần.
Nh́n lại, tôi mới thấm, đôi khi thứ khiến ḿnh “run run mở phong b́” không phải là tiền bạc hay phần thưởng, mà là những mặt tối đáng sợ của nơi công sở. Và nếu không tỉnh táo, một giây phút hớn hở có thể trở thành cái bẫy nuốt chửng cả sự nghiệp lẫn danh dự. Tôi phải làm ǵ đây?
VietBF@ Sưu tập
Hôm đó, khi cả pḥng chuẩn bị tan ca, sếp bất ngờ gọi tôi: "H. vào pḥng anh một chút".
Tôi khẽ giật ḿnh, ḷng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Khi cửa pḥng khép lại, sếp lấy từ ngăn bàn ra một phong b́ trắng, đặt trước mặt tôi: “Anh muốn thưởng riêng cho em. Em xứng đáng”.
Tôi run run nhận, mặt đỏ bừng v́ vui sướng. Đây là lần đầu tiên tôi được “thưởng riêng”, lại c̣n trực tiếp từ sếp. Trong đầu tôi đă nghĩ chắc là vài triệu, coi như động viên tinh thần. Tôi lí nhí cảm ơn, rồi vừa bước ra hành lang vừa mở phong b́.
Nhưng chỉ sau một giây, toàn thân tôi lạnh ngắt. Bên trong không hề có tiền, mà là… những bức ảnh.
Tôi đứng chết lặng. Đó là loạt ảnh tôi chụp cùng một đồng nghiệp nam trong pḥng, người mà tôi thân thiết nhưng hoàn toàn trong sáng. Chúng tôi từng đi ăn trưa, ngồi cà phê, có lần c̣n về chung chuyến xe. Những khoảnh khắc ấy đều bị chụp lén, góc máy đủ để người ngoài hiểu lầm. Mới đây tôi mới biết vợ anh ấy đi nước ngoài đă về.
Dưới cùng là một tờ giấy nhỏ, ghi vỏn vẹn: “Em ngoan, anh sẽ giữ kín. Đừng để sự cố nhỏ làm hỏng tương lai”.
Tôi run bần bật, tim đập th́nh thịch. Rơ ràng đây không phải “thưởng”, mà là một lời cảnh cáo trá h́nh. Cái “tương lai” mà sếp nói tôi thừa hiểu ông ngụ ư ǵ.
Tối đó về nhà, tôi gần như không ngủ nổi. Tôi thấy nhục nhă và sợ hăi. Chỉ một cái phong b́ thôi, nhưng đủ khiến tôi rơi vào t́nh thế tiến thoái lưỡng nan: im lặng th́ khác nào chấp nhận, lên tiếng th́ liệu có ai tin một nhân viên mới như tôi chống lại được một sếp quyền lực?
Sáng hôm sau, tôi cố giữ b́nh tĩnh như không có ǵ nhưng trong ḷng đă âm thầm lên kế hoạch. Tôi âm thầm copy lại tất cả ảnh trong camera hành lang công ty, để chứng minh những lần đi cùng đồng nghiệp đều là chuyện b́nh thường. Tôi cũng ghi âm lại những lời sếp bóng gió dành cho ḿnh, làm bằng chứng pḥng khi cần.
Nh́n lại, tôi mới thấm, đôi khi thứ khiến ḿnh “run run mở phong b́” không phải là tiền bạc hay phần thưởng, mà là những mặt tối đáng sợ của nơi công sở. Và nếu không tỉnh táo, một giây phút hớn hở có thể trở thành cái bẫy nuốt chửng cả sự nghiệp lẫn danh dự. Tôi phải làm ǵ đây?
VietBF@ Sưu tập