therealrtz
08-25-2025, 01:40
Tôi năm nay 29 tuổi, không c̣n quá trẻ để mơ mộng, cũng chưa đủ thành công để ngẩng cao đầu. Xuất thân b́nh thường, bố mẹ làm nông. Từ nhỏ tôi đă nuôi ư chí làm ăn, chỉ mong có chút vốn để kinh doanh, thoát khỏi cảnh chạy vạy từng ngày.
Cách đây hơn 2 năm, tôi quen cô ấy - một cô gái hiền lành, nhẹ nhàng, làm công việc văn pḥng. Gia đ́nh cô ấy khá giả, bố mẹ buôn bán, có đất đai và nhà cửa khang trang ở quê. Nói thật, ngay lần đầu gặp, tôi đă thấy ḿnh may mắn v́ được yêu một người vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoăn, lại có gia đ́nh nền nếp. Hai đứa yêu nhau một thời gian, tôi càng tin đây là người ḿnh muốn cưới làm vợ.
Ảnh minh hoạ
Chuyện t́nh cảm tiến triển khá êm đềm. Tôi vẫn cố gắng làm việc, tích góp, nhưng thú thật là số vốn trong tay chưa đủ để mở rộng kinh doanh. Tôi nghĩ nếu kết hôn rồi, cả hai cùng cố gắng, mọi thứ sẽ ổn. Trong đầu tôi cũng le lói ư định nhờ vả gia đ́nh cô ấy, ít ra để có một bước khởi đầu vững vàng.
Một ngày, sau khi hai đứa đă bàn tính chuyện cưới xin, tôi quyết định mở lời với bố mẹ cô ấy. Tôi nói thật ḷng rằng muốn lập nghiệp, muốn vay vốn ngân hàng nhưng cần tài sản thế chấp.
Tôi bảo: “Con xin bác cho em ấy một phần đất đứng tên, làm sổ đỏ riêng. Sau đó cho con mượn sổ đỏ đó để thế chấp vay vốn. Khi công việc ổn định, con sẽ chăm lo cho gia đ́nh nhỏ, bác cũng yên tâm hơn.”
Tôi nghĩ lời đề nghị này cũng hợp lư. Đất đai là của nhà họ, đứng tên con gái th́ cũng là tài sản của cô ấy. Mà đă xác định lấy nhau, th́ sau này cũng là của chung. Tôi đâu có ư chiếm đoạt, chỉ muốn thử xem gia đ́nh có thật sự tin tưởng tôi hay không.
Nhưng phản ứng của họ khiến tôi sốc nặng.
Bố cô ấy đổi hẳn sắc mặt, lạnh lùng bảo: “Chú mày chưa cưới con gái tôi, đă tính đến chuyện nhờ cậy vào đất cát nhà này rồi à? Làm ăn th́ tự lo, sao lại muốn dựa vào của hồi môn? Tôi không đồng ư. Và tốt nhất, hai đứa dừng ở đây.”
Mẹ cô ấy th́ lắc đầu ngao ngán, nói thẳng: “C̣n trẻ mà tính toán khôn lỏi quá. Nếu thực sự thương con gái tôi, th́ lo cho nó một mái nhà bằng sức ḿnh. Sổ đỏ của gia đ́nh, chú không cần phải nghĩ tới.”
Tôi ngồi chết lặng. Tôi chỉ định thử ḷng, không ngờ lại thành ra “kẻ tham lam”.
Sau buổi hôm đó, cô ấy gọi điện cho tôi, giọng nghẹn ngào: “Anh à, em hiểu mong muốn của anh. Nhưng bố mẹ em nói cũng không sai. Em thương anh, nhưng em không đồng ư việc anh mượn sổ đỏ của em để vay vốn. Anh thử đặt ḿnh vào vị trí em xem: chưa cưới đă phải mang tài sản đi cho anh mượn, nếu lỡ sau này có chuyện ǵ th́ sao? Em cũng sợ… bố mẹ em th́ càng lo. Em nghĩ, chúng ta nên dừng lại, đừng làm khó nhau nữa.”
Nghe cô ấy nói, tôi như bị dội một gáo nước lạnh. Tôi tưởng t́nh yêu là tin tưởng, là chia sẻ khó khăn. Tôi đâu có ư xấu, chỉ muốn chứng minh bản thân, rồi sau này sẽ trả gấp đôi gấp ba. Vậy mà trong mắt cô ấy, tôi thành “kẻ khôn lỏi”.
Tôi buồn nhiều ngày, cảm thấy ấm ức. Tôi nghĩ, nếu đă yêu, đă tính cưới, th́ chuyện đứng tên sổ đỏ cho con gái đâu có ǵ lạ. Cô ấy sớm muộn ǵ cũng được thừa hưởng đất của bố mẹ. Tôi chỉ mượn, đâu phải xin cho riêng tôi. Sao họ lại phản ứng dữ dội như vậy, thậm chí bắt cô ấy chia tay ngay lập tức?
Tôi kể chuyện này cho vài người bạn, ai cũng bảo tôi dại. Họ nói: “Chưa cưới mà đụng đến chuyện sổ đỏ th́ chỉ có toang. Ai đời đi thử ḷng bằng đất cát, tiền bạc. Đáng lẽ cậu phải chứng minh năng lực bằng công việc, chứ không phải bằng việc mượn tài sản nhà vợ.” Nghe th́ có lư, nhưng trong ḷng tôi vẫn chưa nguôi. Tôi thấy ḿnh đâu có sai, chỉ là quá thẳng thắn.
Thời buổi này, nhiều người nói yêu nhau là chuyện t́nh cảm, cưới nhau c̣n là chuyện gia đ́nh - kinh tế. Tôi nghĩ ḿnh thực tế, nhưng hóa ra lại bị cho là toan tính.
Nói thật, tôi vẫn c̣n thương cô ấy. Tôi tin cô ấy cũng có t́nh cảm, nhưng v́ nghe lời bố mẹ nên đành cắt đứt. C̣n tôi, mang tiếng “khôn lỏi”, “mượn sổ đỏ”, tự dưng mất luôn cả t́nh yêu.
Bây giờ nh́n lại, tôi không biết ḿnh sai thật hay sai v́ chọn sai cách nói. Tôi có nên trách nhà gái quá toan tính, hay trách ḿnh dại dột?
Tôi viết ra câu chuyện này để xin ư kiến mọi người. Nếu là bạn, bạn có chấp nhận cho con rể tương lai mượn sổ đỏ để làm ăn không? Hay bạn sẽ phản ứng giống bố mẹ cô ấy?
VietBF@ Sưu tập
Cách đây hơn 2 năm, tôi quen cô ấy - một cô gái hiền lành, nhẹ nhàng, làm công việc văn pḥng. Gia đ́nh cô ấy khá giả, bố mẹ buôn bán, có đất đai và nhà cửa khang trang ở quê. Nói thật, ngay lần đầu gặp, tôi đă thấy ḿnh may mắn v́ được yêu một người vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoăn, lại có gia đ́nh nền nếp. Hai đứa yêu nhau một thời gian, tôi càng tin đây là người ḿnh muốn cưới làm vợ.
Ảnh minh hoạ
Chuyện t́nh cảm tiến triển khá êm đềm. Tôi vẫn cố gắng làm việc, tích góp, nhưng thú thật là số vốn trong tay chưa đủ để mở rộng kinh doanh. Tôi nghĩ nếu kết hôn rồi, cả hai cùng cố gắng, mọi thứ sẽ ổn. Trong đầu tôi cũng le lói ư định nhờ vả gia đ́nh cô ấy, ít ra để có một bước khởi đầu vững vàng.
Một ngày, sau khi hai đứa đă bàn tính chuyện cưới xin, tôi quyết định mở lời với bố mẹ cô ấy. Tôi nói thật ḷng rằng muốn lập nghiệp, muốn vay vốn ngân hàng nhưng cần tài sản thế chấp.
Tôi bảo: “Con xin bác cho em ấy một phần đất đứng tên, làm sổ đỏ riêng. Sau đó cho con mượn sổ đỏ đó để thế chấp vay vốn. Khi công việc ổn định, con sẽ chăm lo cho gia đ́nh nhỏ, bác cũng yên tâm hơn.”
Tôi nghĩ lời đề nghị này cũng hợp lư. Đất đai là của nhà họ, đứng tên con gái th́ cũng là tài sản của cô ấy. Mà đă xác định lấy nhau, th́ sau này cũng là của chung. Tôi đâu có ư chiếm đoạt, chỉ muốn thử xem gia đ́nh có thật sự tin tưởng tôi hay không.
Nhưng phản ứng của họ khiến tôi sốc nặng.
Bố cô ấy đổi hẳn sắc mặt, lạnh lùng bảo: “Chú mày chưa cưới con gái tôi, đă tính đến chuyện nhờ cậy vào đất cát nhà này rồi à? Làm ăn th́ tự lo, sao lại muốn dựa vào của hồi môn? Tôi không đồng ư. Và tốt nhất, hai đứa dừng ở đây.”
Mẹ cô ấy th́ lắc đầu ngao ngán, nói thẳng: “C̣n trẻ mà tính toán khôn lỏi quá. Nếu thực sự thương con gái tôi, th́ lo cho nó một mái nhà bằng sức ḿnh. Sổ đỏ của gia đ́nh, chú không cần phải nghĩ tới.”
Tôi ngồi chết lặng. Tôi chỉ định thử ḷng, không ngờ lại thành ra “kẻ tham lam”.
Sau buổi hôm đó, cô ấy gọi điện cho tôi, giọng nghẹn ngào: “Anh à, em hiểu mong muốn của anh. Nhưng bố mẹ em nói cũng không sai. Em thương anh, nhưng em không đồng ư việc anh mượn sổ đỏ của em để vay vốn. Anh thử đặt ḿnh vào vị trí em xem: chưa cưới đă phải mang tài sản đi cho anh mượn, nếu lỡ sau này có chuyện ǵ th́ sao? Em cũng sợ… bố mẹ em th́ càng lo. Em nghĩ, chúng ta nên dừng lại, đừng làm khó nhau nữa.”
Nghe cô ấy nói, tôi như bị dội một gáo nước lạnh. Tôi tưởng t́nh yêu là tin tưởng, là chia sẻ khó khăn. Tôi đâu có ư xấu, chỉ muốn chứng minh bản thân, rồi sau này sẽ trả gấp đôi gấp ba. Vậy mà trong mắt cô ấy, tôi thành “kẻ khôn lỏi”.
Tôi buồn nhiều ngày, cảm thấy ấm ức. Tôi nghĩ, nếu đă yêu, đă tính cưới, th́ chuyện đứng tên sổ đỏ cho con gái đâu có ǵ lạ. Cô ấy sớm muộn ǵ cũng được thừa hưởng đất của bố mẹ. Tôi chỉ mượn, đâu phải xin cho riêng tôi. Sao họ lại phản ứng dữ dội như vậy, thậm chí bắt cô ấy chia tay ngay lập tức?
Tôi kể chuyện này cho vài người bạn, ai cũng bảo tôi dại. Họ nói: “Chưa cưới mà đụng đến chuyện sổ đỏ th́ chỉ có toang. Ai đời đi thử ḷng bằng đất cát, tiền bạc. Đáng lẽ cậu phải chứng minh năng lực bằng công việc, chứ không phải bằng việc mượn tài sản nhà vợ.” Nghe th́ có lư, nhưng trong ḷng tôi vẫn chưa nguôi. Tôi thấy ḿnh đâu có sai, chỉ là quá thẳng thắn.
Thời buổi này, nhiều người nói yêu nhau là chuyện t́nh cảm, cưới nhau c̣n là chuyện gia đ́nh - kinh tế. Tôi nghĩ ḿnh thực tế, nhưng hóa ra lại bị cho là toan tính.
Nói thật, tôi vẫn c̣n thương cô ấy. Tôi tin cô ấy cũng có t́nh cảm, nhưng v́ nghe lời bố mẹ nên đành cắt đứt. C̣n tôi, mang tiếng “khôn lỏi”, “mượn sổ đỏ”, tự dưng mất luôn cả t́nh yêu.
Bây giờ nh́n lại, tôi không biết ḿnh sai thật hay sai v́ chọn sai cách nói. Tôi có nên trách nhà gái quá toan tính, hay trách ḿnh dại dột?
Tôi viết ra câu chuyện này để xin ư kiến mọi người. Nếu là bạn, bạn có chấp nhận cho con rể tương lai mượn sổ đỏ để làm ăn không? Hay bạn sẽ phản ứng giống bố mẹ cô ấy?
VietBF@ Sưu tập