troopy
08-29-2025, 02:53
Nh́n chiếc phong b́ cùng những lời con rể nói, bố mẹ tôi tỏ vẻ ái ngại. Ông bà từ chối không nhận tiền, c̣n tôi th́ vừa giận vừa tủi thân trước hành động của chồng.
Tôi xuất thân từ nông thôn, lấy chồng người thành phố. Chồng tôi là một người đàn ông tài giỏi, biết kiếm tiền và có trách nhiệm với gia đ́nh. Duy chỉ có một điều tôi chưa hài ḷng với chồng là anh quá coi trọng đồng tiền và thường lấy tiền để giải quyết mọi việc, kể cả là chuyện t́nh cảm.
Nhớ lại ngày mới yêu nhau, tôi đă nhận ra anh thuộc tuưp người thực tế, khô khan. Những dịp sinh nhật tôi hay ngày lễ dành cho phụ nữ, anh không nói lời hoa mỹ, không mua hoa tươi mà thường tặng quà "ăn được, dùng được", nếu không th́ sẽ chuyển tiền cho tôi để thích mua ǵ th́ mua trong khi tôi lại thích sự lăng mạn, bất ngờ.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2566744&stc=1&d=1756435992
Ảnh minh họa.
Thời điểm ấy, chị gái tôi đă lập gia đ́nh khuyên tôi nên lấy người đàn ông như vậy. Bởi theo chị, lăng mạn không thể "mài" ra để ăn được, trong khi bước vào cuộc sống hôn nhân, tiền bạc lại rất quan trọng, nhất là khi có con cái. Chính những góp ư đó của chị đă giúp tôi quyết định kết hôn nhanh hơn so với dự định.
Quả thực, sau khi về chung một nhà, tôi chưa bao giờ phải lo về vấn đề kinh tế trong gia đ́nh. Tháng nào chồng cũng đưa tiền cho tôi để lo chi tiêu, nếu có những khoản phát sinh, anh sẽ đưa thêm.
Tuy nhiên, dù là vậy, mỗi khoản chi chồng đều yêu cầu tôi phải ghi chép lại. Anh nói, anh dân kinh tế nên muốn mọi thứ rạch ṛi, minh bạch. Tiền bạc phải rơ ràng ngay từ đầu th́ hôn nhân mới bền lâu được.
Với bố mẹ vợ, anh cũng vậy. Anh không cấm tôi chi cho bố mẹ, miễn là khoản đó hợp lư. Thậm chí nhiều lúc ông bà ốm đau, anh không về được sẽ bảo tôi gửi phong b́ thay tấm ḷng.
Biết là tiền quan trọng nhưng đôi khi tôi cũng thấy chạnh ḷng. Tôi góp ư với chồng nên sống t́nh cảm chút v́ ông bà đă già, cần t́nh cảm của con cháu hơn là những phong b́ vô tri.
Thế nhưng chồng lại nghĩ ngược lại. Anh nói, trong lúc ốm đau, có tiền mua đồ bồi bổ th́ mới nhanh khỏe lại được. Chứ anh về thăm cũng không giải quyết được ǵ, không giúp ông bà khỏe nhanh lên được.
Đỉnh điểm, đợt vừa rồi nhà tôi ở quê gặp biến cố, chồng lại càng có những hành động coi trọng đồng tiền một cách thái quá.
Bố tôi năm nay ngoài 60, sức khỏe cũng không tốt lắm. Tuy nhiên, ông lại là người tham việc, hay giúp đỡ mọi người. Gần đây, nhà hàng xóm sửa sang lại nhà cũ, bố tôi cũng sang giúp một tay.
Trong quá tŕnh làm, ông bị ngă từ trên xuống, chấn thương nặng phải chuyển từ quê lên bệnh viện thành phố cấp cứu trong t́nh trạng nguy kịch.
Biết chuyện, tôi tá hỏa chạy đến viện, vừa khóc vừa gọi điện cho chồng trong trạng thái hoảng loạn. Tuy nhiên, đầu dây bên kia, anh nói gọn lỏn, anh đang bận họp, nói tôi cứ đến bệnh viện xem t́nh h́nh bố thế nào. Nếu cần tiền đóng viện phí cho bố th́ nhắn tin cho anh, anh sẽ chuyển cho.
Dù chồng nói vậy nhưng tôi vẫn thấy hụt hẫng trong ḷng. Biết là tiền quan trọng nhưng bố tôi đang nguy cấp nhưng chồng không một lời hỏi thăm xem ông thế nào.
Bố tôi bị nặng nên phải nằm viện điều trị dài ngày. Nhà tôi lại neo người, chị gái tôi mới sinh con nên cũng không ở viện chăm bố được. Chỉ có tôi và mẹ phải chạy đi chạy lại lo thủ tục phẫu thuật rồi trông bố lúc hậu phẫu.
Thấy tôi thường xuyên vắng nhà, chồng tỏ ư không hài ḷng. Khi bố tôi ở viện ngày thứ 5, anh mới vào thăm ông. Sau khoảng 10 phút hỏi han, chồng tôi rút chiếc phong b́ đưa trước mặt bố mẹ vợ nói bên trong có 50 triệu, thoải mái để lo viện phí, thuốc men ở viện rồi bồi bổ sau này khi bố về quê.
Chưa hết, anh c̣n quay sang mẹ vợ nói một điều khiến tôi chạnh ḷng vô cùng: "Mẹ lấy tiền trong này mà thuê người đến hỗ trợ chăm bố, chứ vợ con c̣n bận con cái rồi lo cho gia đ́nh, không thể nào ở viện với bố thêm được".
Nh́n chiếc phong b́ cùng những lời con rể nói, bố mẹ tôi tỏ vẻ ái ngại. Ông bà từ chối không nhận tiền, c̣n tôi th́ vừa giận vừa tủi thân trước hành động của chồng.
Anh có ḷng biếu bố mẹ vợ tiền nhưng có cần thiết phải ṣng phẳng như thế hay không, nhất là với những người già nhạy cảm, bệnh tật. Nó khiến bố tôi sẽ nghĩ, ông là gánh nặng với con cái, khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Ngay sau đó, tôi và chồng đă có buổi nói chuyện với nhau. Tuy nhiên, chồng vẫn cho rằng, anh làm thế là đúng. Khoản tiền đó của anh là một cách báo hiếu đầy tử tế với nhà vợ. Và anh nghĩ, không phải người con rể nào cũng sẵn sàng hào phóng chi số tiền không hề nhỏ cho nhà vợ được như thế.
Với một người sống hướng nội, thiên về gia đ́nh, tôi không đồng t́nh với quan điểm đó của chồng. Đâu phải cái ǵ cũng lôi tiền ra để giải quyết được.
Theo mọi người, chồng tôi hành động thế là có hiếu với bố mẹ vợ hay là một sự thể hiện sĩ diện, coi trọng đồng tiền một cách thái quá?
VietBF@sưu tập
Tôi xuất thân từ nông thôn, lấy chồng người thành phố. Chồng tôi là một người đàn ông tài giỏi, biết kiếm tiền và có trách nhiệm với gia đ́nh. Duy chỉ có một điều tôi chưa hài ḷng với chồng là anh quá coi trọng đồng tiền và thường lấy tiền để giải quyết mọi việc, kể cả là chuyện t́nh cảm.
Nhớ lại ngày mới yêu nhau, tôi đă nhận ra anh thuộc tuưp người thực tế, khô khan. Những dịp sinh nhật tôi hay ngày lễ dành cho phụ nữ, anh không nói lời hoa mỹ, không mua hoa tươi mà thường tặng quà "ăn được, dùng được", nếu không th́ sẽ chuyển tiền cho tôi để thích mua ǵ th́ mua trong khi tôi lại thích sự lăng mạn, bất ngờ.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2566744&stc=1&d=1756435992
Ảnh minh họa.
Thời điểm ấy, chị gái tôi đă lập gia đ́nh khuyên tôi nên lấy người đàn ông như vậy. Bởi theo chị, lăng mạn không thể "mài" ra để ăn được, trong khi bước vào cuộc sống hôn nhân, tiền bạc lại rất quan trọng, nhất là khi có con cái. Chính những góp ư đó của chị đă giúp tôi quyết định kết hôn nhanh hơn so với dự định.
Quả thực, sau khi về chung một nhà, tôi chưa bao giờ phải lo về vấn đề kinh tế trong gia đ́nh. Tháng nào chồng cũng đưa tiền cho tôi để lo chi tiêu, nếu có những khoản phát sinh, anh sẽ đưa thêm.
Tuy nhiên, dù là vậy, mỗi khoản chi chồng đều yêu cầu tôi phải ghi chép lại. Anh nói, anh dân kinh tế nên muốn mọi thứ rạch ṛi, minh bạch. Tiền bạc phải rơ ràng ngay từ đầu th́ hôn nhân mới bền lâu được.
Với bố mẹ vợ, anh cũng vậy. Anh không cấm tôi chi cho bố mẹ, miễn là khoản đó hợp lư. Thậm chí nhiều lúc ông bà ốm đau, anh không về được sẽ bảo tôi gửi phong b́ thay tấm ḷng.
Biết là tiền quan trọng nhưng đôi khi tôi cũng thấy chạnh ḷng. Tôi góp ư với chồng nên sống t́nh cảm chút v́ ông bà đă già, cần t́nh cảm của con cháu hơn là những phong b́ vô tri.
Thế nhưng chồng lại nghĩ ngược lại. Anh nói, trong lúc ốm đau, có tiền mua đồ bồi bổ th́ mới nhanh khỏe lại được. Chứ anh về thăm cũng không giải quyết được ǵ, không giúp ông bà khỏe nhanh lên được.
Đỉnh điểm, đợt vừa rồi nhà tôi ở quê gặp biến cố, chồng lại càng có những hành động coi trọng đồng tiền một cách thái quá.
Bố tôi năm nay ngoài 60, sức khỏe cũng không tốt lắm. Tuy nhiên, ông lại là người tham việc, hay giúp đỡ mọi người. Gần đây, nhà hàng xóm sửa sang lại nhà cũ, bố tôi cũng sang giúp một tay.
Trong quá tŕnh làm, ông bị ngă từ trên xuống, chấn thương nặng phải chuyển từ quê lên bệnh viện thành phố cấp cứu trong t́nh trạng nguy kịch.
Biết chuyện, tôi tá hỏa chạy đến viện, vừa khóc vừa gọi điện cho chồng trong trạng thái hoảng loạn. Tuy nhiên, đầu dây bên kia, anh nói gọn lỏn, anh đang bận họp, nói tôi cứ đến bệnh viện xem t́nh h́nh bố thế nào. Nếu cần tiền đóng viện phí cho bố th́ nhắn tin cho anh, anh sẽ chuyển cho.
Dù chồng nói vậy nhưng tôi vẫn thấy hụt hẫng trong ḷng. Biết là tiền quan trọng nhưng bố tôi đang nguy cấp nhưng chồng không một lời hỏi thăm xem ông thế nào.
Bố tôi bị nặng nên phải nằm viện điều trị dài ngày. Nhà tôi lại neo người, chị gái tôi mới sinh con nên cũng không ở viện chăm bố được. Chỉ có tôi và mẹ phải chạy đi chạy lại lo thủ tục phẫu thuật rồi trông bố lúc hậu phẫu.
Thấy tôi thường xuyên vắng nhà, chồng tỏ ư không hài ḷng. Khi bố tôi ở viện ngày thứ 5, anh mới vào thăm ông. Sau khoảng 10 phút hỏi han, chồng tôi rút chiếc phong b́ đưa trước mặt bố mẹ vợ nói bên trong có 50 triệu, thoải mái để lo viện phí, thuốc men ở viện rồi bồi bổ sau này khi bố về quê.
Chưa hết, anh c̣n quay sang mẹ vợ nói một điều khiến tôi chạnh ḷng vô cùng: "Mẹ lấy tiền trong này mà thuê người đến hỗ trợ chăm bố, chứ vợ con c̣n bận con cái rồi lo cho gia đ́nh, không thể nào ở viện với bố thêm được".
Nh́n chiếc phong b́ cùng những lời con rể nói, bố mẹ tôi tỏ vẻ ái ngại. Ông bà từ chối không nhận tiền, c̣n tôi th́ vừa giận vừa tủi thân trước hành động của chồng.
Anh có ḷng biếu bố mẹ vợ tiền nhưng có cần thiết phải ṣng phẳng như thế hay không, nhất là với những người già nhạy cảm, bệnh tật. Nó khiến bố tôi sẽ nghĩ, ông là gánh nặng với con cái, khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Ngay sau đó, tôi và chồng đă có buổi nói chuyện với nhau. Tuy nhiên, chồng vẫn cho rằng, anh làm thế là đúng. Khoản tiền đó của anh là một cách báo hiếu đầy tử tế với nhà vợ. Và anh nghĩ, không phải người con rể nào cũng sẵn sàng hào phóng chi số tiền không hề nhỏ cho nhà vợ được như thế.
Với một người sống hướng nội, thiên về gia đ́nh, tôi không đồng t́nh với quan điểm đó của chồng. Đâu phải cái ǵ cũng lôi tiền ra để giải quyết được.
Theo mọi người, chồng tôi hành động thế là có hiếu với bố mẹ vợ hay là một sự thể hiện sĩ diện, coi trọng đồng tiền một cách thái quá?
VietBF@sưu tập