troopy
08-31-2025, 23:00
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2567643&stc=1&d=1756681193
Tục ngữ nói, chó sống tám năm, mèo sống sáu năm là hết.
Một ông ăn mày già đến nhà tôi xin nước uống.
Bà nội tôi vốn nhân hậu, liền rót cho ông ta một bát nước.
Không ngờ ông ăn mày uống xong, mặt trầm hẳn xuống, nh́n chằm chằm vào con chó nhà tôi: "Bà chị ơi, con chó này sắp thành tinh rồi, mau gi/*t nó đi."
1
Bà nội tôi vội vàng quay sang nh́n con chó ngoài sân.
Đó là một con chó mực, lông bóng mượt, toàn thân không có sợi lông nào lộn xộn.
Con chó đang nằm nghỉ trong ổ, nghe thấy chúng tôi nói chuyện, liền mở mắt nh́n chằm chằm về phía này.
Ông ăn mày hỏi bà tôi: "Con chó nhà bà bao nhiêu tuổi rồi?"
Bà tôi nghĩ một lúc rồi nói: "Ước chừng cũng gần mười tuổi rồi."
Ông ăn mày gật gù: "Nuôi chó quá một mức tuổi nào đó là nó sẽ thành tinh. Nếu bà tin tôi th́ gi/*t nó đi ngay, con chó này sẽ dần dần lấy hết vận khí của nhà bà, đến lúc đó th́ muộn rồi."
Bà tôi sững người, không trả lời ông ta.
Nuôi con chó bao nhiêu năm nay, ai mà chẳng có t́nh cảm.
Làm sao mà nói gi/*t là gi/*t được?
Ông ăn mày thấy được suy nghĩ của bà tôi, không nói ǵ nữa, uống nốt nước rồi rời đi.
2
Tối hôm đó, ông tôi từ trấn trở về.
Bà tôi liền kể lại chuyện này cho ông nghe.
Ông tôi không giống bà, cứng rắn hơn nhiều.
Hồi c̣n trẻ để sống sót, đến thịt thối có gịi cũng dám ăn.
Quả nhiên, ông tôi nghe xong, cau mày nói: "Đúng là có cái nói như vậy, mai gi/*t con chó đi, tiện nấu nồi t/hịt ch/ó ăn luôn."
Tôi đứng bên nghe, nước mắt rơi lă chă.
"Không được đâu ông ơi, con không muốn Đại Hắc ch/*t."
Từ lúc tôi có kư ức, Đại Hắc đă luôn ở bên cạnh tôi.
3
Lúc nhỏ tôi bị b/ắt n/ạt, nó luôn là đứa đầu tiên lao ra bảo vệ tôi.
Bà tôi thương tôi, liền ôm tôi vào ḷng.
"Thôi bỏ đi, có khi ông ăn mày đó nói bậy cũng nên."
Nhà chỉ có mỗi tôi là cháu nhỏ, ông tôi dù tính khí không tốt nhưng rất thương tôi.
Vừa nghe bà nói xong, ông tôi khoát tay một cái: "Thôi, một con chó già th́ có ǵ ngon đâu mà ăn."
Tôi nghẹn ngào hỏi: "Thật hả ông?"
Ông tôi lập tức cười ha hả: "Ê, mày c̣n không tin ông mày à?"
Tôi mừng rỡ, liên tục gật đầu: "Tin, tin mà, ông tốt ghê."
"Bỏ đi, mau đi rửa mặt chuẩn bị ngủ đi." Bà tôi giục.
Ông tôi đi đường cả ngày, người đầy mùi mồ hôi.
Đứng xa c̣n đỡ, đứng gần th́ mùi nặng lắm.
4
Nghe vậy, ông tôi ra sân, dùng tay vốc nước rửa mặt.
Đại Hắc đang ngủ ngon lành, không hiểu sao đột nhiên bật dậy sủa dữ dội.
Ông tôi giật ḿnh, ném cái chậu sắt trong tay về phía nó.
"Nuôi không quen, đồ chó phản chủ, đến cả ông mày cũng dám sủa."
Đại Hắc vẫn c̣n sợ ông tôi.
Nghe ông tôi chửi, lập tức cụp đuôi, lủi thủi chui vào ổ nằm im.
Đúng lúc đó, bên ngoài vọng đến tiếng bước chân lạo xạo.
Bà tôi vén rèm đi ra ngoài.
"Chắc con chó sủa người ngoài ấy mà?"
Ông tôi vừa lau mặt bằng khăn vừa nói: "Chắc vậy, khuya rồi mà ai c̣n lang thang ngoài đó không biết."
5
Đợi ông tôi rửa mặt xong th́ trời đă khuya lắm rồi.
Ba người chúng tôi nằm trên giường đất.
Chắc ông tôi mệt quá, vừa nằm xuống đă ngủ ngay, tiếng ngáy mỗi lúc một to.
Bà tôi đă quen rồi, dỗ tôi vài câu cũng ngủ thiếp đi.
Tôi xoay người, định t́m một tư thế thoải mái để ngủ.
Vừa nhắm mắt lại, liền nghe thấy tiếng "lọc cọc" của bước chân.
Âm thanh này tôi rất quen thuộc, là tiếng bước chân của Đại Hắc.
B́nh thường ông tôi không cho chó vào nhà, nên nó chỉ được loanh quanh trong sân.
Không ngờ hôm nay nó gan đến mức dám chạy vào trong nhà.
Nghĩ tới đây, tôi bỗng mở bừng mắt.
6
Đúng lúc đó, có một bóng người lướt qua ngoài cửa sổ.
Nhà chỉ có ba người, đều đă nằm ngủ trên giường đất.
Vậy người ngoài kia là ai?
Chẳng lẽ là kẻ trộm?
Nghĩ tới đây, tôi lập tức lay bà dậy.
Bà tôi lờ mờ mở mắt: "Sao vậy?"
Tôi lắp bắp nói: "Bà ơi, h́nh như bên ngoài có người."
Người bà tôi khựng lại, lập tức tỉnh táo hẳn.
Bà hỏi: "Cháu nh́n thấy à?"
Nghĩ tới cái bóng người ban năy, tôi vội chui vào ḷng bà.
"Cháu thấy rồi, ở ngoài sân đó."
Vừa nói, tôi vừa chỉ tay về phía cửa sổ.
Bà tôi lập tức ngồi bật dậy, gọi ông tôi dậy ngay.
VietBF@sưu tập
Tục ngữ nói, chó sống tám năm, mèo sống sáu năm là hết.
Một ông ăn mày già đến nhà tôi xin nước uống.
Bà nội tôi vốn nhân hậu, liền rót cho ông ta một bát nước.
Không ngờ ông ăn mày uống xong, mặt trầm hẳn xuống, nh́n chằm chằm vào con chó nhà tôi: "Bà chị ơi, con chó này sắp thành tinh rồi, mau gi/*t nó đi."
1
Bà nội tôi vội vàng quay sang nh́n con chó ngoài sân.
Đó là một con chó mực, lông bóng mượt, toàn thân không có sợi lông nào lộn xộn.
Con chó đang nằm nghỉ trong ổ, nghe thấy chúng tôi nói chuyện, liền mở mắt nh́n chằm chằm về phía này.
Ông ăn mày hỏi bà tôi: "Con chó nhà bà bao nhiêu tuổi rồi?"
Bà tôi nghĩ một lúc rồi nói: "Ước chừng cũng gần mười tuổi rồi."
Ông ăn mày gật gù: "Nuôi chó quá một mức tuổi nào đó là nó sẽ thành tinh. Nếu bà tin tôi th́ gi/*t nó đi ngay, con chó này sẽ dần dần lấy hết vận khí của nhà bà, đến lúc đó th́ muộn rồi."
Bà tôi sững người, không trả lời ông ta.
Nuôi con chó bao nhiêu năm nay, ai mà chẳng có t́nh cảm.
Làm sao mà nói gi/*t là gi/*t được?
Ông ăn mày thấy được suy nghĩ của bà tôi, không nói ǵ nữa, uống nốt nước rồi rời đi.
2
Tối hôm đó, ông tôi từ trấn trở về.
Bà tôi liền kể lại chuyện này cho ông nghe.
Ông tôi không giống bà, cứng rắn hơn nhiều.
Hồi c̣n trẻ để sống sót, đến thịt thối có gịi cũng dám ăn.
Quả nhiên, ông tôi nghe xong, cau mày nói: "Đúng là có cái nói như vậy, mai gi/*t con chó đi, tiện nấu nồi t/hịt ch/ó ăn luôn."
Tôi đứng bên nghe, nước mắt rơi lă chă.
"Không được đâu ông ơi, con không muốn Đại Hắc ch/*t."
Từ lúc tôi có kư ức, Đại Hắc đă luôn ở bên cạnh tôi.
3
Lúc nhỏ tôi bị b/ắt n/ạt, nó luôn là đứa đầu tiên lao ra bảo vệ tôi.
Bà tôi thương tôi, liền ôm tôi vào ḷng.
"Thôi bỏ đi, có khi ông ăn mày đó nói bậy cũng nên."
Nhà chỉ có mỗi tôi là cháu nhỏ, ông tôi dù tính khí không tốt nhưng rất thương tôi.
Vừa nghe bà nói xong, ông tôi khoát tay một cái: "Thôi, một con chó già th́ có ǵ ngon đâu mà ăn."
Tôi nghẹn ngào hỏi: "Thật hả ông?"
Ông tôi lập tức cười ha hả: "Ê, mày c̣n không tin ông mày à?"
Tôi mừng rỡ, liên tục gật đầu: "Tin, tin mà, ông tốt ghê."
"Bỏ đi, mau đi rửa mặt chuẩn bị ngủ đi." Bà tôi giục.
Ông tôi đi đường cả ngày, người đầy mùi mồ hôi.
Đứng xa c̣n đỡ, đứng gần th́ mùi nặng lắm.
4
Nghe vậy, ông tôi ra sân, dùng tay vốc nước rửa mặt.
Đại Hắc đang ngủ ngon lành, không hiểu sao đột nhiên bật dậy sủa dữ dội.
Ông tôi giật ḿnh, ném cái chậu sắt trong tay về phía nó.
"Nuôi không quen, đồ chó phản chủ, đến cả ông mày cũng dám sủa."
Đại Hắc vẫn c̣n sợ ông tôi.
Nghe ông tôi chửi, lập tức cụp đuôi, lủi thủi chui vào ổ nằm im.
Đúng lúc đó, bên ngoài vọng đến tiếng bước chân lạo xạo.
Bà tôi vén rèm đi ra ngoài.
"Chắc con chó sủa người ngoài ấy mà?"
Ông tôi vừa lau mặt bằng khăn vừa nói: "Chắc vậy, khuya rồi mà ai c̣n lang thang ngoài đó không biết."
5
Đợi ông tôi rửa mặt xong th́ trời đă khuya lắm rồi.
Ba người chúng tôi nằm trên giường đất.
Chắc ông tôi mệt quá, vừa nằm xuống đă ngủ ngay, tiếng ngáy mỗi lúc một to.
Bà tôi đă quen rồi, dỗ tôi vài câu cũng ngủ thiếp đi.
Tôi xoay người, định t́m một tư thế thoải mái để ngủ.
Vừa nhắm mắt lại, liền nghe thấy tiếng "lọc cọc" của bước chân.
Âm thanh này tôi rất quen thuộc, là tiếng bước chân của Đại Hắc.
B́nh thường ông tôi không cho chó vào nhà, nên nó chỉ được loanh quanh trong sân.
Không ngờ hôm nay nó gan đến mức dám chạy vào trong nhà.
Nghĩ tới đây, tôi bỗng mở bừng mắt.
6
Đúng lúc đó, có một bóng người lướt qua ngoài cửa sổ.
Nhà chỉ có ba người, đều đă nằm ngủ trên giường đất.
Vậy người ngoài kia là ai?
Chẳng lẽ là kẻ trộm?
Nghĩ tới đây, tôi lập tức lay bà dậy.
Bà tôi lờ mờ mở mắt: "Sao vậy?"
Tôi lắp bắp nói: "Bà ơi, h́nh như bên ngoài có người."
Người bà tôi khựng lại, lập tức tỉnh táo hẳn.
Bà hỏi: "Cháu nh́n thấy à?"
Nghĩ tới cái bóng người ban năy, tôi vội chui vào ḷng bà.
"Cháu thấy rồi, ở ngoài sân đó."
Vừa nói, tôi vừa chỉ tay về phía cửa sổ.
Bà tôi lập tức ngồi bật dậy, gọi ông tôi dậy ngay.
VietBF@sưu tập