troopy
09-01-2025, 09:27
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2567772&stc=1&d=1756718830
Ngày xưa, khi c̣n nhỏ, mỗi tối đi học về tôi thường chạy ùa vào nhà, thấy ông nội đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh cửa sổ. Ông vừa nhâm nhi chén trà nóng, vừa kể cho tôi nghe những chuyện ngày xưa. Giọng ông chậm răi, có khi lặp lại một câu vài lần, nhưng tôi chẳng thấy chán, v́ đó là những câu chuyện nuôi dưỡng tuổi thơ tôi.
Rồi tôi lớn lên, đi học xa, rồi đi làm nơi thành phố. Căn nhà ở quê chỉ c̣n lại ông với bà. Bà mất, chỉ c̣n ḿnh ông ngồi lại với chiếc ghế gỗ. Mỗi lần gọi điện về, ông chỉ hỏi:
Con khỏe không? Công việc có vất vả lắm không?
Tôi thường trả lời qua loa: “Dạ con bận lắm, ông giữ sức khỏe nha.”
Mấy năm sau, khi tôi đă đủ điều kiện kinh tế, tôi liền đón ông lên thành phố sống cùng ḿnh. Tôi nghĩ, ở đây ông sẽ được ăn uống đầy đủ, được chăm sóc y tế tốt, sống trong căn hộ rộng răi, hiện đại, chẳng thiếu thứ ǵ. Tôi đă tin rằng, đó là “báo hiếu”.
Thế nhưng, ông không c̣n hay cười nữa. Bữa cơm thịnh soạn nhưng ông ăn rất ít. Tôi bận rộn đi làm suốt ngày, ông chỉ quanh quẩn trong căn hộ với cái TV. Dần dần, tôi nhận ra ông thường ra ban công đứng nh́n xuống đường, như đang t́m kiếm một điều ǵ đó.
Một hôm, tôi hỏi:
Ông ơi, ở đây có thiếu thốn ǵ không? Có chán không?
Ông lắc đầu, cười nhạt:
Không thiếu ǵ… chỉ thiếu người để nói chuyện.
Tôi chợt sững người. Hóa ra bao nhiêu tiện nghi, bao nhiêu thức ăn ngon chẳng bù lại được một buổi chiều có người ngồi nghe ông kể chuyện. Ông nhớ những buổi sáng ra chợ gặp người quen, nhớ cảnh hàng xóm sang chơi nhấp chén trà, nhớ cả tiếng gà gáy, tiếng chó sủa mỗi khi có ai ghé qua.
C̣n tôi, mải mê làm việc, tưởng rằng chỉ cần đem lại vật chất đầy đủ là đă làm tṛn chữ hiếu. Tôi đâu biết, điều ông cần nhất lại chỉ là một người ngồi xuống bên cạnh, lắng nghe đôi lời thủ thỉ, hay đơn giản chỉ là một ánh mắt quan tâm.
Tối hôm đó, tôi về sớm. Tôi pha một ấm trà, đặt trước mặt ông, rồi ngồi xuống bên cạnh. Chúng tôi không nói ǵ nhiều, chỉ lặng lẽ uống trà. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi thấy ông mỉm cười thật sự. Căn pḥng như sáng lên bởi nụ cười ấy.
Tôi nhận ra: Người già không cần chúng ta mang đến cho họ một lâu đài. Họ chỉ cần một mái nhà có tiếng cười, có sự hiện diện và sẻ chia.
Nhà cao cửa rộng, cao lương mỹ vị… có khi lại chỉ làm trái tim họ thêm trống vắng. Nhưng một chén trà nóng, một cuộc tṛ chuyện, một cái nắm tay – có khi lại là cả hạnh phúc.
Từ hôm ấy, tôi học cách về nhà sớm hơn. Tôi học cách ngồi nghe lại những câu chuyện tưởng chừng lặp đi lặp lại. Tôi học cách trao cho ông điều giản dị nhất – sự gần gũi và cảm thông.
Và tôi hiểu rằng: Báo hiếu không phải là mua cho cha mẹ những ǵ ḿnh cho là tốt, mà là sống chậm lại, lắng nghe, để cha mẹ thấy ḿnh vẫn c̣n quan trọng trong cuộc đời con cái.
VietBF@sưu tập
Ngày xưa, khi c̣n nhỏ, mỗi tối đi học về tôi thường chạy ùa vào nhà, thấy ông nội đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh cửa sổ. Ông vừa nhâm nhi chén trà nóng, vừa kể cho tôi nghe những chuyện ngày xưa. Giọng ông chậm răi, có khi lặp lại một câu vài lần, nhưng tôi chẳng thấy chán, v́ đó là những câu chuyện nuôi dưỡng tuổi thơ tôi.
Rồi tôi lớn lên, đi học xa, rồi đi làm nơi thành phố. Căn nhà ở quê chỉ c̣n lại ông với bà. Bà mất, chỉ c̣n ḿnh ông ngồi lại với chiếc ghế gỗ. Mỗi lần gọi điện về, ông chỉ hỏi:
Con khỏe không? Công việc có vất vả lắm không?
Tôi thường trả lời qua loa: “Dạ con bận lắm, ông giữ sức khỏe nha.”
Mấy năm sau, khi tôi đă đủ điều kiện kinh tế, tôi liền đón ông lên thành phố sống cùng ḿnh. Tôi nghĩ, ở đây ông sẽ được ăn uống đầy đủ, được chăm sóc y tế tốt, sống trong căn hộ rộng răi, hiện đại, chẳng thiếu thứ ǵ. Tôi đă tin rằng, đó là “báo hiếu”.
Thế nhưng, ông không c̣n hay cười nữa. Bữa cơm thịnh soạn nhưng ông ăn rất ít. Tôi bận rộn đi làm suốt ngày, ông chỉ quanh quẩn trong căn hộ với cái TV. Dần dần, tôi nhận ra ông thường ra ban công đứng nh́n xuống đường, như đang t́m kiếm một điều ǵ đó.
Một hôm, tôi hỏi:
Ông ơi, ở đây có thiếu thốn ǵ không? Có chán không?
Ông lắc đầu, cười nhạt:
Không thiếu ǵ… chỉ thiếu người để nói chuyện.
Tôi chợt sững người. Hóa ra bao nhiêu tiện nghi, bao nhiêu thức ăn ngon chẳng bù lại được một buổi chiều có người ngồi nghe ông kể chuyện. Ông nhớ những buổi sáng ra chợ gặp người quen, nhớ cảnh hàng xóm sang chơi nhấp chén trà, nhớ cả tiếng gà gáy, tiếng chó sủa mỗi khi có ai ghé qua.
C̣n tôi, mải mê làm việc, tưởng rằng chỉ cần đem lại vật chất đầy đủ là đă làm tṛn chữ hiếu. Tôi đâu biết, điều ông cần nhất lại chỉ là một người ngồi xuống bên cạnh, lắng nghe đôi lời thủ thỉ, hay đơn giản chỉ là một ánh mắt quan tâm.
Tối hôm đó, tôi về sớm. Tôi pha một ấm trà, đặt trước mặt ông, rồi ngồi xuống bên cạnh. Chúng tôi không nói ǵ nhiều, chỉ lặng lẽ uống trà. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi thấy ông mỉm cười thật sự. Căn pḥng như sáng lên bởi nụ cười ấy.
Tôi nhận ra: Người già không cần chúng ta mang đến cho họ một lâu đài. Họ chỉ cần một mái nhà có tiếng cười, có sự hiện diện và sẻ chia.
Nhà cao cửa rộng, cao lương mỹ vị… có khi lại chỉ làm trái tim họ thêm trống vắng. Nhưng một chén trà nóng, một cuộc tṛ chuyện, một cái nắm tay – có khi lại là cả hạnh phúc.
Từ hôm ấy, tôi học cách về nhà sớm hơn. Tôi học cách ngồi nghe lại những câu chuyện tưởng chừng lặp đi lặp lại. Tôi học cách trao cho ông điều giản dị nhất – sự gần gũi và cảm thông.
Và tôi hiểu rằng: Báo hiếu không phải là mua cho cha mẹ những ǵ ḿnh cho là tốt, mà là sống chậm lại, lắng nghe, để cha mẹ thấy ḿnh vẫn c̣n quan trọng trong cuộc đời con cái.
VietBF@sưu tập